Một Cái Bug Chỉ Muốn Sống Sót

Chương 28: Bùa May Mắn Của Đại Gia 3





Cuối cùng, Lệ Niệm cũng không ngăn cản Nguyên Sơ thử thuốc mới, tuy cậu không tin vào kỳ tích, nhưng có lẽ cô bé này sẽ có cơ hội sống sót.
Vào ngày thử thuốc, Lệ Niệm ở bên cạnh Nguyên Sơ, nhìn cô bé không chút do dự nuốt viên thuốc, cuối cùng còn ngoan ngoãn nói cảm ơn với bác sĩ Tống Chí Thành, hoàn toàn không biết mình sắp đối mặt với chuyện gì, cậu không không nhịn được muốn nổi đóa.
"Không được ăn hay uống bất cứ thứ gì trong vòng ba giờ sau." Tống Chí Thành căn dặn, "Ba giờ sau có thể ăn chút thức ăn lỏng."
"Dạ." Nguyên Sơ nghiêm túc gật đầu, biểu thị đã nhớ kỹ.
"Ngoan quá." Tống Chí Thành xoa đầu cô, mỉm cười khích lệ.
Lệ Niệm ngồi bên cạnh không nói lời nào, ánh mắt lạnh lùng nhìn bọn họ.
Sau khi Tống Chí Thành rời đi, trong phòng chỉ còn lại hai người, Lệ Niệm liếc nhìn Nguyên Sơ, cô đắp chăn bông, thoải mái dựa vào gối, nhắm mắt dưỡng thần, thần sắc an tĩnh.
Lệ Niệm: "...Em cảm thấy thế nào?"
"Cũng được." Nguyên Sơ âm thầm liếc cậu một cái, "Nếu anh kể chuyện cho em nghe, thì sẽ càng tốt hơn."
"Ha." Nghĩ hay lắm!
Lệ Niệm đứng lên: "Em nằm đi, anh đi đây."
Cậu sải bước, bước ra khỏi phòng bệnh.
Một mình Nguyên Sơ nằm trong phòng bệnh yên tĩnh, thân thể gần như hoàn toàn vùi vào trong gối, chỉ có một đôi mắt đen láy sáng ngời.
Nửa giờ sau, cửa phòng bị đẩy ra, Lệ Niệm lại bước vào, tay phải cầm một túi đồ.
"Em chọn một quyển đi." Cậu ném đồ trong túi lên tủ đầu giường, lộ ra vẻ mặt chán ghét cùng không kiên nhẫn.
Nguyên Sơ nghiêng đầu nhìn sang, cô thấy bốn, năm quyển sách tranh vẽ bìa cứng trên tủ đầu giường, chẳng hạn như 《Cô bé bán XX》, 《Hoàng tử XX》, 《Con gái của X》, 《Giày khiêu vũ X》...!Tất cả đều là bi kịch.
Nguyên Sơ: "..." Cho bệnh nhân mắc bệnh nan y xem mấy loại sách này có tốt không vậy?
Lệ Niệm từ trên cao nhìn xuống cô, bắt bẻ nói: "Đây là những câu chuyện cổ tích rất nổi tiếng, em đã đọc chưa?"
Cậu đặc biệt yêu cầu người ta mua theo bảng xếp hạng các truyện cổ tích kinh điển, nên chắc sẽ không có vấn đề gì đâu.
Nói ra có lẽ không ai tin, Lệ Niệm chưa từng đọc truyện cổ tích, nên tất nhiên không biết chúng đều là bi kịch.
Nguyên Sơ chọn một quyển rồi đưa cho Lệ Niệm.
"Em không biết tự đọc à?" Miệng thì cà khịa nhưng tay lại nhận lấy quyển sách, cúi đầu nhìn: 《Cô bé bán XX》

Lệ Niệm mở sách ra, đọc thành tiếng: "Thời tiết rất lạnh, tuyết đang rơi và sắc trời dần tối…"
Nguyên Sơ vô cùng hào hứng mà lắng nghe, cảm nhận thiện ý truyền đến từ người cậu.
Câu chuyện này rất ngắn, không quá một, hai ngàn chữ.
Lệ Niệm đọc một hồi, đột nhiên cảm thấy hơi sai sai.
Cuối truyện, cô bé chết cóng trong giấc mơ đẹp, mặt mũi cậu tối sầm, cưỡng ép thay đổi đoạn kết: "Sáng sớm hôm sau, khi cô bé tỉnh dậy thì giấc mơ trở thành sự thật… Từ đó về sau, cô bé sống hạnh phúc với bà!"
Nguyên Sơ: "..." Nếu không phải giọng điệu nghiến răng nghiến lợi, có lẽ cô sẽ tin vào cái kết hạnh phúc này rồi.
"Câu chuyện lộn xộn gì đây? Cốt truyện nhảm nhí, phi logic." Lệ Niệm không chút lưu tình mà ném quyển truyện vào sọt rác, sau đó cầm lấy quyển thứ hai, nhanh chóng đọc lướt qua, tiếp theo là quyển thứ ba, quyển thứ tư… ĐM, thiểu năng trí tuệ, tác giả độc thật!
Lệ Niệm đọc hết những câu chuyện này, cảm thấy không ổn lắm.
Nguyên Sơ muốn cười, nhưng vẫn nhịn xuống, giả bộ buồn ngủ nói: "Không đọc nữa sao?"
Thấy thế, Lệ Niệm lập tức đặt tất cả sách, bao gồm cả quyển bị ném vào sọt rác, vào túi đựng đồ, cậu đứng dậy và nói: "Không đọc, em ngủ đi."
Nói xong, cậu bỏ đi không ngoảnh lại.
Nguyên Sơ mỉm cười nhắm mắt lại, nhưng chỉ một lúc sau, làn da trắng nõn bắt đầu rỉ máu, các cơ quan trong cơ thể cũng đang dần suy bại…
Ban đêm, Lệ Niệm bị đánh thức bởi tiếng bước chân hỗn loạn, cậu nhíu mày, xuống giường, đi ra ngoài kiểm tra.
Bệnh nhân nằm ở cuối hành lang được nhân viên y tế đẩy ra và đưa vào phòng cấp cứu.
Một nhóm người vội vã đi qua Lệ Niệm, cậu nhận ra bệnh nhân đó là một trong ba tình nguyện viên thử thuốc.
Sắc mặt anh ta trắng bệch, máu tươi liên tục trào ra từ miệng, máu đỏ tươi chảy khắp sàn, kéo dài đến tận cửa thang máy.
Lệ Niệm yên lặng đi theo bọn họ, bước vào phòng cấp cứu ở tầng trệt, dựa vào vách tường lạnh băng, nhìn chằm chằm vào cánh cửa đang đóng chặt.
Mười phút sau, một bác sĩ bước ra khỏi phòng cấp cứu và nói với y tá bên cạnh: "Cô đã liên lạc với người nhà của anh ấy chưa?"
"Bọn họ đang trên đường đến."

Bác sĩ thở dài: "Cấp cứu thất bại, thời gian tử vong là 2 giờ 21 phút sáng."
Bệnh nhân này là tình nguyện viên thí nghiệm thuốc đầu tiên, mấy ngày đầu bệnh tình có dấu hiệu chuyển biến tốt lên, không ngờ hiện tại lại đột nhiên chuyển biến xấu đi.
Lệ Niệm cứng ngắc đứng tại chỗ một hồi lâu, cho nên khi người nhà của người chết đến, cậu mới đờ đẫn rời đi.
Đi đến trước phòng bệnh của Nguyên Sơ, cậu định đẩy cửa vào nhưng lại dừng lại, tay nắm nắm cửa khẽ run.
Thuốc mới thất bại, chẳng những không có tác dụng chữa bệnh mà còn đẩy nhanh tốc độ tử vong!
Nhớ đến thảm trạng của người nọ, Lệ Niệm cảm thấy có thứ gì đó nghẹn lại ở lồ ng ngực, nặng nề áp lực.
Đứng ở cửa mấy phút, Lệ Niệm chậm rãi buông tay ra, thần sắc trong mắt dần dần nhạt đi, cuối cùng biến thành lãnh đạm.
Chẳng phải đã sớm biết rồi ư? Bọn họ đều là người sắp chết, còn gì đáng quan tâm gì nữa đây?
Lệ Niệm xoay người, từng bước một đi về phòng bệnh của mình, nhẹ nhàng đóng cửa lại, cách ly mọi âm thanh với thế giới bên ngoài.
Nguyên Sơ mở to hai mắt, trên mặt có chút tiếc nuối.
Ban ngày, giữa cô và Lệ Niệm đã có chút kết nối mơ hồ, nhưng vừa rồi, cảm ứng này đã biến mất.
Vào buổi sáng, Nguyên Sơ miễn cưỡng uống một bát cháo, sau đó đến phòng bên cạnh để tìm Lệ Niệm, kết quả, chưa kịp vào phòng đã bị cậu đuổi đi.
Nguyên Sơ cũng không nản lòng, có cơ hội liền chạy đến trước mặt cậu để tìm cảm giác tồn tại.
Lệ Niệm mặt lạnh tim nóng, miệng lưỡi bén nhọn, tuy hơi hung dữ nhưng cậu không từ chối Nguyên Sơ đến gần, trong sinh hoạt, có thể giúp được thì đều giúp, chỉ là quan hệ giữa bọn họ vẫn không có chút tiến triển nào.
Theo thời gian trôi qua, Nguyên Sơ cảm thấy pháp tắc bài xích càng ngày càng nghiêm trọng, tác dụng phụ của thuốc cũng dần xuất hiện.
Cuối cùng, cô không thể hoạt bát như trước đây nữa, mỗi ngày, hơn phân nửa thời gian là nằm trên giường, cho đến khi cô gần như không thể xuống giường nổi nữa.
Lệ Niệm phát hiện đã hai ngày rồi cô nhóc kia không đến tìm cậu, cậu nhẫn nhịn, cuối cùng không nhịn nổi nữa nên bèn lén đi nhìn thử, thấy cô bé đang nằm trên giường, nên cũng không quấy rầy.
Vừa định quay về phòng, cậu chợt nghe thấy giọng nói của y tá từ một góc hành lang truyền đến: "Tôi muốn đổi ca với người khác, mỗi ngày phải chăm sóc bệnh nhân kia, tôi sắp điên rồi."
"Vậy à? Khổ thế, đúng là vừa đáng thương vừa đáng sợ."
"Tôi nghe chủ nhiệm Tống nói, anh ta khó mà sống quá ba ngày nữa."
"Sống khổ sở như vậy, chi bằng giải thoát sớm một chút…"
Hai y tá đi trên hành lang, không để ý đến Lệ Niệm đang nấp sau cánh cửa.
Bọn họ đang nói đến ai? Một tình nguyện viên khác ư?
Trái tim Lệ Niệm run lên, cậu siết chặt tay, cuối cùng mở cửa phòng ra, đi đến phòng của bệnh nhân kia.
"A —" Một tiếng hét thảm thiết truyền vào tai Lệ Niệm khiến cậu khựng lại, ánh mắt xuyên qua cánh cửa khép hờ, cậu nhìn thấy hai nhân viên y tế đang cố gắng đè một bệnh nhân xuống giường.
Bệnh nhân gầy tong teo, toàn thân bê bết máu tươi, tóc tai bù xù, làn da nhợt nhạt như sáp, giống như một con cá mắc cạn đang yếu ớt giãy giụa.
Lệ Niệm lùi lại một bước, sau đó thất tha thất thểu chạy đi, chạy thẳng đến phòng bệnh của Nguyên Sơ.
Đúng lúc Tống Chí Thành đến đó để kiểm tra, thấy cậu xông tới liền vội vàng kéo cậu ra ngoài.
"Cháu gấp gáp hậm hực như vậy làm gì?"
"Tôi làm gì à? Tôi phải hỏi mấy người mới đúng chứ nhỉ?" Trong mắt Lệ Niệm là lửa giận bị kìm nén, "Đây là loại thuốc mới do mấy người nghiên cứu sao? Nó chẳng những không có tác dụng chữa bệnh mà còn tra tấn bệnh nhân đến không còn hình người?"
"Thuốc không phải không có hiệu quả, mà là tác dụng phụ quá mạnh, cần phải cải tiến thêm." Tống Chí Thành cố gắng bình tĩnh nói.
"Ha, chúng tôi còn có thời gian chờ mấy người cải tiến à?" Ánh mắt nặng nề của Lệ Niệm rơi trên cửa phòng của Nguyên Sơ, "Tình trạng của cô bé thế nào?"
"Không tốt lắm."
Lệ Niệm đẩy ông ấy ra, đi vào phòng bệnh, lặng lẽ đứng bên giường nhìn cô bé đang nằm trên giường.
Chẳng trách hai ngày nay cô bé không đến tìm cậu, thì ra là bệnh nặng đến mức không thể xuống giường được sao?
"Tác dụng phụ của cô bé xuất hiện vào bốn ngày trước." Tống Chí Thành thấp giọng nói.
Bốn ngày trước? Vậy mà cậu không hề phát hiện ra.
Ở trước mặt cậu, con nhóc này luôn tươi cười rạng rỡ, đôi mắt luôn sáng ngời như sao.
"Tác dụng phụ triệu chứng gì?"
"Lúc đầu sẽ chóng mặt, nôn mửa và các triệu chứng khác, sau đó thường xuyên nôn ra máu, tay chân không có sức lực, vô cùng suy yếu, kèm theo đó là đau nhức dữ dội khắp người." Tống Chí Thành không giấu giếm.
Lệ Niệm siết chặt hai tay, bả vai không nhịn được mà run lên.
Nếu lúc đó cậu ngăn cản thì tốt rồi, thay vì chết đi trong đau đớn, cô bé đã có thể yên bình trải qua quãng thời gian còn lại.

"Cô bé này rất đặc biệt." Tống Chí Thành nói tiếp, "Theo lý mà nói, căn cứ theo tuổi tác và thể chất cô bé, sau khi bị nhiễm khí độc căn bản không thể sống nổi cho tới giờ, nhưng cô bé có thể kiên trì chịu đựng, thật sự khiến người ta thán phục."
"Thán phục gì mà thán phục?" Lệ Niệm hung hăng trừng ông ấy, "Bị ốm đau bệnh tật tra tấn suốt một năm, chú thấy đó là may mắn à?"
Tống Chí Thành không nói nên lời, trong lòng có chút áy náy.
Dù đã cố gắng hết sức nhưng khi nhìn thấy những bệnh nhân này lần lượt ra đi trước mắt mình, họ vẫn cảm thấy rất khó chịu.
"Cháu ở lại với cô bé đi, đợi lát nữa chú mới đến kiểm tra." Nói xong những lời này, Tống Chí Thành nặng nề bước đi.
Lệ Niệm không để ý tới ông ấy, cậu lẳng lặng ngồi ở bên giường, hai mắt trống rỗng, không muốn nghĩ gì nữa.
"...Anh?" Một giọng nói yếu ớt vang lên trong phòng, khiến cậu hoàn hồn lại.
Lệ Niệm cúi đầu nhìn cô.
"Anh đến thăm em à?" Nguyên Sơ cười vui vẻ với cậu, "Em biết ngay là anh sẽ không nhịn được mà đến thăm em mà."
Lệ Niệm đen mặt mắng: "Đừng cười, cười khó coi như vậy."
Trên mặt còn có vết thương, không đau chút nào sao?
Nguyên Sơ giơ hai bàn tay gầy gò lên, che mặt, ủ rũ nói: "Xấu lắm sao? Vậy em không cười nữa."
Lệ Niệm thấy cô như vậy, cậu lại tức giận.
"Anh sợ kéo đau vết thương trên mặt em!"
"À." Nguyên Sơ buông tay xuống, chỉ vào má lúm đồng tiền của mình, "Cho nên, em cười lên không xấu phải không?"
"Phải phải phải." Em nói gì cũng đúng.
Cậu lớn như vậy rồi, so đo với một con nhóc ngu ngốc làm gì chứ?
"Em đói bụng." Nguyên Sơ chờ mong nhìn cậu.
"Anh có thể giúp em mua chút gì đó để ăn không ạ?"
"Ừm, chờ một chút." Lệ Niệm đứng dậy, chuẩn bị về phòng lấy di động.
Vừa bước ra khỏi phòng, cậu đột nhiên nghe thấy tiếng nôn khan yếu ớt từ phía sau.
Cậu quay đầu lại, chỉ thấy Nguyên Sơ nằm nghiêng trên giường, thân thể gầy yếu không ngừng run rẩy, phun ra một ngụm máu lớn, máu rơi xuống đất, như một đóa hoa máu cực lớn, đỏ tươi chói mắt..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.