Mộng Sinh Giới

Chương 51: Ngọn đèn trước gió




Chương 51: Ngọn đèn trước gió
Băng Tử Huyên, trong giây phút ấy, khẽ nhắm mắt lại. Cơ thể hắn như đang tan dần vào làn nước lạnh lẽo, từng mảnh vụn linh hồn tựa như muốn hòa lẫn vào bóng tối vô tận của đáy sâu. Nước bao trùm lấy hắn, cơ thể hắn dần trở nên nhẹ bẫng, như đang rời bỏ mọi thứ mà trôi lơ lửng giữa không gian tăm tối. Từng cơn đau thắt dần mờ đi, thay vào đó là cảm giác lạnh lẽo đến tận xương tủy.
Phía bên ngoài, trong căn phòng thực tại, sự im lặng u ám bao trùm khắp nơi. Chiếc vòng bình an mà Kỳ Phong từng đeo trên tay Băng Tử Huyên bất chợt đứt tung ra, rơi xuống đất với tiếng vang nhỏ nhưng đủ để đánh động tất cả. Cùng lúc đó, ngọn nến cuối cùng vốn dĩ đã yếu ớt cũng dần lụi tàn. Ánh lửa nhỏ chập chờn mấy lần rồi tắt hẳn, để lại làn khói mỏng manh bốc lên, hòa lẫn vào không gian lạnh lẽo và u uất. Khói nhẹ nhàng tan vào không khí, như dấu chấm hết cho mọi hy vọng còn sót lại.
Kỳ Phong đứng bên cạnh, mặt mày tái nhợt, thở dài một cách não nề. Tiếng thở dài của hắn như một lời tuyên cáo đầy tiếc nuối, mang theo cả sự bất lực của một người không thể làm gì để cứu bạn mình. Hắn lắc đầu liên tục, lòng nặng trĩu.
"…Lần này e rằng Tử Huyên, nếu không có cao nhân ra tay, chỉ sợ cậu ta lành ít dữ nhiều rồi…" Kỳ Phong buông lời, giọng điệu trầm lặng nhưng đầy sự cam chịu.
Những lời này như một m·ũi d·ao sắc lạnh đâm thẳng vào tim Nhược Thanh Thanh, người đã đứng lặng bên Băng Tử Huyên suốt từ nãy đến giờ. Cô không còn đứng vững nổi nữa, chân như mềm nhũn, gục xuống đất bên cạnh Tử Huyên. Đôi mắt cô đỏ hoe, nhưng nước mắt dường như đã cạn khô. Cảm giác đau đớn, tuyệt vọng khiến cô bất giác trở nên trơ lì, như bị hóa đá. Cô nhìn Băng Tử Huyên, người bạn thân thiết, người cô quan tâm nhất, nhưng lúc này lại đang nằm im bất động, không còn chút dấu hiệu nào của sự sống. Nhược Thanh Thanh không muốn tin vào những gì đang diễn ra trước mắt, nhưng mọi thứ quá rõ ràng, quá khắc nghiệt. Hiện thực như một tấm gương vỡ, rọi vào tâm trí cô những mảnh vỡ của nỗi đau.
Bất chợt, giữa không gian tĩnh lặng ấy, một âm thanh quen thuộc vang lên. Đó là tiếng rung của điện thoại. Chiếc điện thoại của Băng Tử Huyên, rơi ra khỏi túi áo của hắn, nằm lăn lóc trên nền đất. Màn hình điện thoại sáng lên, chiếu một thứ ánh sáng nhàn nhạt yếu ớt trong căn phòng tối. Trên màn hình, một cái tên xuất hiện: "Kira". Điện thoại vẫn rung liên tục, kèm theo đó là thông báo về hơn mười cuộc gọi nhỡ. Mỗi tiếng rung như đánh mạnh vào không khí tĩnh lặng, làm nhịp tim của Nhược Thanh Thanh đập nhanh hơn.
Cô nhìn chằm chằm vào chiếc điện thoại. Tiếng rung đều đặn nhưng càng lúc càng khắc sâu vào tâm trí cô. Cái tên "Kira" nhấp nháy trên màn hình như một lời cảnh báo, như một lời gọi từ xa xôi nào đó, thúc giục cô hành động. Nhược Thanh Thanh không hiểu vì sao bản thân lại bị thu hút bởi chiếc điện thoại ấy đến thế, nhưng trong khoảnh khắc này, mọi sự chú ý của cô đều tập trung vào nó.
Như tìm được chút hy vọng giữa không gian u ám, Nhược Thanh Thanh vội vàng bò tới, đôi tay run rẩy cầm lấy chiếc điện thoại của Băng Tử Huyên. Tim cô đập nhanh hơn, không chỉ vì sợ hãi mà còn vì cảm giác mong manh về một tia sáng hy vọng nào đó vừa le lói. Cô ấn vào màn hình và bắt máy, giọng nói bên kia nhanh chóng vang lên, trầm ấm nhưng có phần gấp gáp.
“Ân nhân cuối cùng ngài cũng bắt máy!” Giọng nói bên kia là của một cô gái.

Nhược Thanh Thanh hít một hơi sâu, cố giữ bình tĩnh. Cô nói với giọng nghẹn ngào, yếu ớt: "Không… Tôi… không phải Băng Tử Huyên…"
Sự im lặng kéo dài một giây, rồi giọng nói bên kia điện thoại vang lên, có chút ngạc nhiên: “Cô là ai? Sao lại cầm điện thoại của ngài ấy?”
Nhược Thanh Thanh cố gắng giữ giọng mình không run, mặc dù nỗi đau trong lòng cô như từng cơn sóng đánh dồn dập. "Tôi là Nhược Thanh Thanh... Bạn của Băng Tử Huyên. Cậu ấy... cậu ấy đang trong tình trạng rất tệ. Chúng tôi không biết phải làm gì, có một chuyện rất kỳ lạ đang xảy ra với cậu ấy..."
Giọng nói bên kia đột nhiên trở nên sắc bén hơn, đầy lo lắng: "Chuyện gì đang xảy ra? Nói tôi nghe ngay!"
Nhược Thanh Thanh bắt đầu kể lại mọi việc, từ lúc Băng Tử Huyên chìm vào hôn mê, rồi đến những nghi thức kỳ lạ mà Kỳ Phong thực hiện, kết giới, những ngọn nến đã tắt, và những điều kỳ bí mà họ đã chứng kiến. Mỗi lời nói của cô mang theo nỗi tuyệt vọng, nỗi đau đớn không thể diễn tả, khiến giọng cô run lên từng chút một.
“Chúng tôi đã cố hết sức nhưng không thể kéo Tử Huyên ra khỏi trạng thái đó… cậu ấy nằm bất động, và… Kỳ Phong nói… nói rằng lần này có thể cậu ấy không qua được...” Nhược Thanh Thanh nghẹn lời, nước mắt đã khô từ lâu nhưng sự đau đớn vẫn như từng mũi kim đâm sâu vào lòng.
Bên kia điện thoại im lặng một lúc lâu, rồi giọng nói của Kira vang lên, nhưng lần này trầm ổn hơn, bình tĩnh lạ thường. “Nghe đây, Nhược Thanh Thanh. Cô cứ ở đó, đừng lo lắng. Tôi sẽ đến ngay lập tức. Đừng để bất cứ điều gì xảy ra thêm vớI ân nhân. Đợi tôi.”
Trước khi kịp đáp lời, cuộc gọi đã kết thúc, chỉ còn lại tiếng im lặng và ánh sáng lờ mờ từ màn hình điện thoại. Nhược Thanh Thanh nắm chặt chiếc điện thoại trong tay, lòng cô bất giác có một chút hy vọng, một niềm tin nhỏ nhoi len lỏi giữa sự tuyệt vọng mênh mông. Cô nhìn xuống Băng Tử Huyên, gương mặt hắn vẫn nhợt nhạt và lạnh lẽo, không có dấu hiệu của sự sống, nhưng cô không thể để mất niềm tin. Một giọt nước mắt lặng lẽ chảy xuống gò má, lăn dài nhưng không rơi, chỉ đọng lại ở khóe môi.
Cô nhẹ nhàng chạm vào bàn tay của Tử Huyên, lòng ngập tràn đau xót. "Tử Huyên cố lên... Tôi sẽ không để cậu ở lại đây một mình," cô thì thầm, như muốn gửi gắm chút hơi ấm và hy vọng mong manh vào Băng Tử Huyên.

Bên kia, Kỳ Phong sau khi nghe cuộc nói chuyện, ánh mắt đầy nghi ngờ bước tới gần cô. “Cô vừa nói chuyện với ai vậy?” Kỳ Phong hỏi, giọng điệu có phần nghiêm nghị nhưng không giấu được sự lo lắng.
Nhược Thanh Thanh hít một hơi sâu, nắm chặt chiếc điện thoại của Băng Tử Huyên trong tay. "Đó là... một người bạn mới của Tử Huyên. Cô ấy tên là Kira."
“Kira?” Kỳ Phong nhíu mày. “Người đó có đáng tin không? Cô ta có hiểu biết gì về những chuyện như thế này sao?”
Nhược Thanh Thanh ngẩng lên, đôi mắt vẫn ánh lên chút niềm tin nhỏ nhoi. "Cô ấy biết… cô ấy nói rằng sẽ đến đây ngay. Tôi... tôi tin cô ấy." Giọng cô hơi nghẹn nhưng kiên định.
Kỳ Phong nhìn vào ánh mắt của Nhược Thanh Thanh, rồi lại nhìn về phía Băng Tử Huyên đang nằm bất động. Hắn không nói gì thêm, chỉ gật đầu nhẹ, dù trong lòng vẫn còn nhiều hoài nghi. Cả hai người đều im lặng, nhưng không gian giờ đây đã có chút thay đổi. Sự chờ đợi không còn mang nặng tuyệt vọng như trước, mà thay vào đó là một tia hy vọng mong manh.
Họ đứng bên cạnh Băng Tử Huyên, lặng lẽ chờ đợi trong căn phòng tối tăm. Thời gian như chậm lại, mỗi giây trôi qua là một lần nhịp tim đập mạnh. Những bóng tối dần phủ kín không gian, nhưng trong lòng cả hai, vẫn có một ngọn lửa nhỏ chưa tắt, mong chờ một phép màu sắp đến...
Khoảng hơn mười lăm phút sau, một âm thanh lạ vang lên từ phía bên ngoài, phá tan không gian tĩnh lặng đầy u uất trong căn phòng. Nhược Thanh Thanh và Kỳ Phong đồng loạt quay đầu về hướng cửa, sự căng thẳng như sợi dây đang căng ra hết mức. Tiếng bước chân dần trở nên rõ ràng hơn, từng nhịp từng nhịp nện xuống nền gỗ, như mang theo cả áp lực đè nặng lên tâm trí hai người.
Cửa phòng khẽ kêu cọt kẹt, và ngay sau đó, Kira bước vào. Cô không hề ngập ngừng, không cần để ý đến sự chào đón hay cảnh giác của hai người trong phòng, lập tức chạy thẳng tới chỗ Băng Tử Huyên. Khuôn mặt xinh đẹp của cô, dù mang vẻ lạnh lùng thường ngày, giờ đây lại hiện rõ sự lo lắng, cùng với một cảm giác khẩn trương tột độ.
Kỳ Phong đứng phía sau, ánh mắt kinh ngạc không giấu nổi khi nhìn thấy Kira. Ngay lập tức, trong lòng hắn dâng lên một cảm giác kỳ lạ, như thể một cơn s·óng t·hần âm thầm trỗi dậy trong lồng ngực. Có một sự hiện diện lớn lao, vượt xa mọi thứ hắn từng biết. Sự hiện diện đó bủa vây Kira, mạnh mẽ đến mức chiếc vòng cổ ngọc thạch mà ông nội hắn truyền lại bỗng sáng rực lên, lung lay một chút như để minh chứng cho điều gì đó.

"Người này...!" Kỳ Phong thầm nghĩ, kinh hãi hiện rõ trên khuôn mặt. Hắn không thể phủ nhận sự thật rõ ràng trước mắt: Kira không chỉ là một người bình thường, mà chính là cao nhân mà ông nội hắn thường hay nhắc đến với một sự kính trọng vô bờ bến. Sự xuất hiện của cô như lấn át toàn bộ không gian, khiến ngay cả một kẻ dày dạn kinh nghiệm như Kỳ Phong cũng cảm thấy mình nhỏ bé.
Không để thời gian trôi thêm một giây nào, Kira cúi xuống kiểm tra cơ thể Băng Tử Huyên, đôi mắt cô sắc lạnh và nhanh nhạy, di chuyển dọc theo từng dấu hiệu nhỏ trên cơ thể của hắn. Sự căng thẳng trong lòng Nhược Thanh Thanh tăng lên từng nhịp, cô đứng bên cạnh mà lòng ngập tràn hy vọng xen lẫn lo sợ. Sau một hồi kiểm tra, Kira quay qua, giọng nói gấp gáp nhưng vô cùng chắc chắn.
"Ngài ấy đã b·ất t·ỉnh bao lâu rồi?" Kira hỏi, ánh mắt sắc bén xoáy thẳng vào Nhược Thanh Thanh.
Nhược Thanh Thanh không chần chừ, nhanh chóng trả lời: “Khoảng hơn một giờ…”
Kira nghe xong, đôi mắt cô khẽ ánh lên sự lo lắng, rồi lập tức chìm vào suy nghĩ, đôi tay đan chặt lại. Cô nhẩm đếm điều gì đó, đôi mắt trở nên sâu thẳm hơn, như đang tính toán từng giây một.
“Đã hơn một canh giờ rồi sao?” Kira thì thầm, gần như nói với chính mình, giọng nói thấp trầm đầy nghiêm trọng. Cô biết, thời gian không còn nhiều, bất cứ sự chậm trễ nào nữa cũng sẽ là dấu chấm hết cho Băng Tử Huyên.
Không chần chừ thêm nữa, Kira lập tức quay qua Kỳ Phong, giọng điệu sắc bén và dứt khoát. “Ngươi ra ngoài trông chừng giúp ta. Chuyện ở đây cứ để ta lo liệu.”
Kỳ Phong trước sự áp đảo từ Kira, hắn không thể làm gì khác ngoài cung kính cúi đầu. “Tiền bối… vậy phiền ngài rồi!” Hắn đáp với giọng kính trọng, rồi lặng lẽ bước ra ngoài, trong lòng đầy kính sợ và bối rối.
Thấy Kỳ Phong bước ra ngoài, Nhược Thanh Thanh cũng nghĩ rằng cô phải đi cùng. Nhưng vừa khi cô định quay bước thì Kira đưa tay ngăn lại, giọng nói lạnh lùng nhưng dứt khoát: “Cô ở lại. Chỉ có hắn ra thôi.”
Nhược Thanh Thanh ngạc nhiên, ngón tay run rẩy chỉ vào chính mình, như không tin vào điều vừa nghe thấy. “Tôi sao?”
Kira gật đầu nhẹ, ánh mắt dịu lại một chút khi nhìn cô. “Phải, cô ở lại.”
Nhược Thanh Thanh, dù trong lòng đầy hoài nghi, nhưng trước sự chắc chắn của Kira, cô không thể từ chối. Cô nuốt nước bọt, rồi bước về phía Kira, ánh mắt không ngừng dõi theo Băng Tử Huyên đang nằm bất động.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.