Môn Đồ Kinderheim 511

Chương 6: Cái giá phải trả cho tội lỗi




Trong trường hợp bình thường, một khi có cậu bé mới để đăng kí và xét duyệt, chúng ngay lập tức được ấn định phòng và ra khỏi khu 5. Toàn bộ quá trình mất khoảng một tuần là nhiều nhất.
Đã 3 tuần trôi qua, và cậu ta vẫn ở khu 5.
Tụi con trai ở 511 đã chú ý. Huyền thoại về cậu ta hoàn toàn lan rộng. Bầu không khí phấn khích như bị kìm nén cảm thấy rõ ràng. Câu chuyện làm cách nào cậu ta điều khiển kẻ hành hạ mà chúng sợ hãi nhất đã treo cổ được kể đi kể lại trong hầu hết trường hợp, bị thổi phồng một cách thô bỉ. Những đứa từng nhìn thấy cậu ta kể lại một câu chuyện dài không thể tưởng về diện mạo và kì công của cậu bé. Những đứa chưa nhìn thấy cậu ta chỉ chực chờ khi nào cậu ra ngoài khi đó họ có thể trông thấy. Cũng có kẻ nửa bị thuyết phục rằng cậu bé đại loại giống như anh hùng cứu tinh. Tình trạng bạo lực càng ngày trở lên tồi tệ. Những tên quản lí tàn nhẫn giải quyết những thằng con trai nổi loạn. Tình trạng hỗn loạn ngự trị và tỉ lệ những cái chết được cảnh báo trước tăng lên đến mức không thể tin được. Dù thế, một vài thủ lĩnh nhóm khôn ngoan hơn , như 19, càng thận trọng . Chúng giữ thành viên mình dưới mệnh lệnh nghiêm khắc và đợi cơn bão trôi qua.
19 đã ở trong 511 đủ lâu để khiến cho nhóm hắn không quá mức phấn khích. Thậm chí sự hỗn độn cũng có tác dụng riêng của nó, quan điểm của hắn về tình huống này thực tế một cách ảm đạm.
"Thằng đó vô cùng điên rồ, là đứa khốn nạn ,quỷ quái, loạn trí nhất mà tao từng trông thấy nhiều năm nay, nhưng nó cũng chỉ là một đứa trẻ khác." Hắn khuyên bảo nhóm mình "Và chúng mày sẽ là những thằng thổi kèn ngây thơ khờ khạo nếu để bản thân tin rằng sẽ có bất kì điều gì thay đổi. Nghĩ về điều này một phút. Vì nó đã giết một trong số chúng, một cách giải quyết con mẹ nó to lớn. Giờ chúng hoàn toàn chiếm ưu thế , giống như chúng đã hoàn toàn chế ngự chúng ta. Tin tao ;cánh cổng thiên đường con bà nó của cái hầm phân thối rữa này có thể so được với những gì lũ khốn ác dâm đang làm gì với thằng đó ngay bây giờ. Nếu chúng thông minh , chúng sẽ không thả nó tự do để xúi bẩy vụ nổi loạn và chết giẫm. Chúng sẽ có thể giết chết thằng khốn bất hạnh đó. Hay gửi thằng điên đó đến trại mồ côi khác. Tao tin. Và tao sẽ làm thế nếu tao là chúng. Chúng mày phải sáng suốt.Đảm bảo bọn bay phải mẹ nó tránh xa khỏi rắc rối . Tuy nhiên , điều này không có nghĩa là tụi mày ngồi túm tụm một chỗ và mít đặc. Lợi dụng mọi cơ hội để thiết lập một vài con bà nó thống trị. Nếu có bất kì thằng chó rỗng tuếch nào quyết định làm loạn với chúng ta, tao sẽ có toàn quyền để cắt bỏ cái của nợ của thằng đó."
Trong cơn phấn khích, thông tin cung cấp của 37 rõ ràng vắng mặt.Hắn không hề lên tiếng hay có bất kì ý kiến nào bất kể mấy đứa khác nhấn mạnh tra hỏi. Tuy vậy,cá nhân mà nói, quan điểm của hắn cũng chả khác gì so với 19.
37 lo lắng.
Mỉa mai thay nó vẫn luẩn quẩn trong tâm trí hắn. Hắn muốn cậu ta phải chịu đựng. Hắn muốn nhìn thấy cậu ta nhìn thấy sự sỉ nhục vì đã gây ra thương tổn đủ khiến hắn khóc.
Nhưng điều đó không có nghĩa hắn muốn cậu bé bị giết.
Ngạc nhiên hơn, hắn lo sợ rằng đứa khác sẽ bị giết không phải là mối bận tâm lo lắng duy nhất.Bất kể điều gì cũng có thể xảy đến với đứa trẻ trong khu 5. Không ai phải thắc mắc. Giống như sự thật về 511,song ít nhất ở đây, nếu bạn thông minh, bạn sẽ ở với nhóm mình, và khi ở cùng nhau bạn sẽ tránh được những nguy hiểm nhất định. Do vậy, khi bạn ở một mình, hoàn toàn vô dụng trong lãnh địa những con thú hoang trưởng thành, và hầu như dưới lòng từ bi của chúng.
Hắn biết điều này từ trải nghiệm bản thân. Hắn đã được gửi đến trước đó . Vài thứ còn kinh khủng hơn bị bỏ đói và đánh đập. Hắn đã được học một cách tàn nhẫn.
Thủ lĩnh nhóm hay không , chẳng có đứa trẻ đặc biêt nào ở Kinderheim 511.
Và điều họ ghét nhất chính là sự chống đối. Chúng để bạn giữ quyền hành đến chừng nào bạn nhận thức đầy đủ ai là người chịu trách nhiệm.Nếu chúng nhận ra bất cứ dấu hiệu của sự coi thường hay hãnh diện , chúng sẽ cận thận dày vò bạn.
Hắn nhớ những tuần bị nhốt, bỏ đói và đánh đập. Sau đó cố không để bản thân nhục nhã khi khóc trước mặt tụi giám thị và người lạ hắn không biết đã đè hắn xuống và lặp đi lặp lại hành động ép cái của chúng vào bên trong hắn cho đến khi hắn chảy máu. Hắn đã bị hành hạ trước đó nhưng điều này tệ hơn nghìn lần. Hắn nhớ đã cố gắng dai dẳng để không bị ném , ngã hết lần này đến lần khác, và bị nhốt chặt trong căn phòng không cửa sổ bao quanh bởi mùi tinh dịch, bãi nôn mửa, nước tiểu và máu. Kí ức tồi tệ nhât là ngày trừng phạt cuối cùng khi mà chúng tiêm cho hắn vài thứ đã hủy hoại hắn hoàn toàn. Ma túy...hay bất cứ thứ gì, khiến hắn đau đớn tàn bạo không thể chịu dựng được. Hắn đã từng cương cứng trước đó nhưng chưa bao giờ nghĩ nhiều về chúng. Thậm chí một đứa nhỏ cũng từng có đôi lúc. Đó là lần đầu tiên trong đời hắn từng có một thứ bị bóp cò ngay lập tức bởi sự hứng thú trong tình dục...ma túy xui khiến hoặc không phải. Hắn chỉ mới 6 tuổi. Với hắn, sự xúc động mạnh mẽ mà ma túy đánh thức còn đáng sợ hơn nhiều so với dễ chịu. Hắn đã mãnh liệt ngăn cản hắn cầu xin tên quản lí hắn đã sỉ nhục lòng khoan dung. Hắn đã thực sự quan hệ với một người đàn ông, khi những tên khác theo dõi và cười vào sự nhục nhã của hắn.
Có nhiều thứ tởm lợm hơn bị bỏ đói và tra tấn bạo lực.
Hắn đã bị đưa vào khu 5 và buộc phải chịu đựng tất cả vì dám phun nước bọt vào mặt tên quản lí Ostermann. Hắn không thể tưởng tượng sự trừng phạt sẽ trầm trọng như thế nào khi thực sự giết một giám hộ.
Vì nhiều lí do, hắn không muồn phân tích, ý tưởng về những người đó...động vào cậu ta như thế, sử dụng ma túy ,hay có lẽ giữ cậu ấy ở khu 5 nơi mà họ có thể sử dụng cậu...đã từng khiến 37 thật khó chịu đựng được. Điều này làm hắn rầu rĩ, buồn nôn, giận dữ, trên phương diện bình đẳng.
Hắn không biết tại sao hắn dữ dội ghét suy nghĩ đó.Nếu là người khác, hắn không thèm bận tâm đặc biệt như thế.
Nhưng cậu ta thì khác. Hắn cảm thấy tội lỗi. Có một vài thứ đòi hỏi không bị....xúc phạm.
Và do vậy hắn đã lẻn ra ngoài, mỗi buổi tối khi hắn có thể, lảng vảng quanh khu 5. Hắn lờ thành viên nhóm đi và thực hiện trách nhiệm theo cách hời hợt nhất có thể. Hắn chưa bao giờ là người cởi mở khi mới bắt đầu, nhưng giờ hắn ủ rũ cũng như lầm lì và vô cùng nguy hiểm để chạm mặt. Mọi người đều nhận ra hắn bồn chồn, xao nhãng. Một vài thằng trong nhóm đã âm mưu sử dụng cơ hội để loại bỏ hắn, theo dõi cơ hội để tấn công.
Khi điều đó xảy ra, là 19 đã cứu hắn, và gã làm điều đó bằng cách đấm vỡ mũi hắn.
"Nhìn xung quanh đi, thằng đần. Mở con mẹ nó cái đầu ra và sử dụng chúng" Gã nói một cách ngẫu nhiên, rồi sau đó bỏ đi trước khi 37 có thời gian để phản ứng.
Lời khuyên đã giúp hắn đặt mọi thứ theo đúng hướng.
Nếu hắn muốn tìm kiếm sự bình yên trong tâm trí , hắn phải vào trong khu vực đó. Hắn phải nhìn thấy cậu ta.
Và do vậy, thay vì chỉ lượn lờ, hắn đến thăm 26.
Ngay khi 26 thấy hắn, gã biết điều hắn muốn.
"Quỷ thần ơi, không được!Tao không cho mày lẻn vào trong được." Hắn bác bỏ thẳng thừng " Phần khu vực đó vượt tầm giới hạn của tao"
Điều này không ngăn cản 37 cố gắng. 26 đã có mặt để chờ hắn những buổi viếng thăm dai dẳng. Gã thường xuyên khuyên hắn đừng có quá ngờ nghệch.
"Sự ám ảnh này nhất định lôi mày vào rắc rối nghiêm trọng" Hắn trách cứ "Thậm chí tệ hơn, mày sẽ cuốn tao vào phiền phức nữa. Mày nên từ bỏ. Mày không làm được gì đâu"
Nhưng 37 sẽ chẳng là gì nếu hắn không hết sức ngang bướng. Hàng ngày, sau khi hoàn thành mọi việc, hắn không ngừng kết thúc ở trước khu 5. Chờ đợi.
Chắc chắn, 26 đã chịu đựng quá đủ để kể cho hắn những chuyện hắn biết.
"Tao không nghĩ họ sẽ đi xa đến độ giết người. Từ những điều tao nghe lỏm được, tao nghi bọn chúng sẽ gửi cậu ta đi . Họ tiếp tục nói về việc cậu ta quan trọng như thế nào trong "dự án". Tao còn lén nghe trộm Mr.Petrov và Mr.Hartmann tranh cãi về điều này. Mr.Petrov muốn họ tống cậu ta đi. Nhưng Mr.Hartman từ chối , vì thế cậu ta nhất định sẽ ở lại. Nhưng tao ngờ cậu đang bị phạt. Họ nhốt cậu ta ở phòng đó."
37 đông cứng người lại .
"Tuy nhiên, cậu ta may mắn. Tôi không nghĩ mọi người được phép động vào cậu ta. Mr.Petrov đã yêu cầu..."
"Làm thế nào để tao vào trong?"
"Cái gì?"
"Tao muốn vào trong. Làm thế nào để vào được?"
"Tao đã bảo mày rồi..."
"Tao không nhờ mày để tao vào trong. Đây là nhiệm vụ của tao. Tao sẽ không lôi mày vào phiền phức. Chỉ cần nói cho tao biết những gì tao cần để làm"
"Mày không cần thực sự làm điều này.Mr.Petrov dặn..."
"Từ khi nào Hartman lắng nghe mọi điều ông ta nói?"
26 im lặng rất lâu.
"Thậm chí nếu tao để mày vào trong" gã hỏi nhẹ nhàng " Mày có thể làm gì?"
37 không trả lời. Mắt hắn cụp xuống.
"Cậu ta bị nhốt. Mày biết điều này có ý nghĩa gì không. Chúng dẫn cậu ấy vào phòng trị liệu buổi sáng cho cuộc thí nghiệm,nhưng hơn hết, cậu ta thường ở trong căn phòng đó. Họ nhất định sẽ giám sát cậu ta. Do đó mày không thể vào bên trong gặp cậu ta hay đưa bất cứ thứ gì. Có lẽ cậu ấy đang bị bỏ đói. Hay những tên giám thị đến "thăm" cậu ta hoặc không. Không thành vấn đề vì mày không thể ngăn cản chúng. Thay vào đó, mày sẽ để bản thân gặp vấn đề với cậu ta"
"Nếu họ đưa cậu ta vào phòng khám, sau đó có khả năng gặp được cậu ấy. Chỉ cần nói cho tao biết , đó là tất cả những gì tao nhờ mày"
Mặt 26 cứng lại ngay tức khắc. Tất cả dấu hiệu cố gắng cảm thông trước đó biến mất.
"Tao sẽ không làm thế"
"Nhưng..."
"Mày đang nhờ tao xâm nhập thông tin mật. Điều đó thậm chí còn tệ hơn nếu tao để mày vào. Mày có biết họ sẽ làm gì với tao nếu tao bị họ bắt quả tang không?"
"Mày sẽ không bị bắt" 37 nhấn mạnh quả quyết" Mày chưa bao giờ bị bắt" Hắn liếc mắt không hề nao núng. Hắn rõ ràng không có ý định quay đầu lại. " Mày muốn trao đổi chứ gì .Tao cá chắc. Nói cho tao biết đi, cái gì?"
26 cân nhắc một lúc, sau đó quyết định.
" Tên quản lí ca đêm bảo tao gặp hắn tối nay" 26 nói ngắn gọn. " Ca đêm. Thế tao, và tao sẽ tìm thứ mày cần"
Tim 37 chùng xuống.
Một điều hắn ghét nhất...
Và hắn đã đi đến đường cùng;không còn căn phòng nào để thương lượng về vấn đề này nữa.
Tuy vậy, hắn vẫn dò xét 37. Gã cao, mảnh khảnh, góc cạnh hơn với làn da sáng hơn và mái tóc nâu quăn. 37 không cao cũng chẳng gầy. Cơ thể hắn lực lưỡng hơn là xương xẩu.Mặt hắn rám nắng, và tóc cũng sáng hơn.
"Chẳng có ai tin điều này . Chúng ta đâu giống nhau" hắn chỉ ra. Đó là nỗ lực yếu ớt để luồn lách nhưng cũng đáng để thử."
"Đúng thế" 26 cộc lốc "Nhưng tao chắc chắn hắn sẽ thích mày hơn"
Mắt 37 mở to. Điều này ám chỉ một thứ.
Ostermann sẽ làm nhiệm vụ tối nay.
37 không lên tiếng. Hắn không thể nói một lời. Vô thức ,hắn bắt đầu thở sâu, mồ hôi lạnh túa ra. Tay hắn rung lên như thể cục mật nghẹn đắng đang trào dâng trong họng. Hắn buộc phải áp chế lại để ném ra ngoài sự kìm nén thôi thúc .
Rất ít người ở Kinderheim có thể thực sự làm 37 sợ. Ostermann là một trong số chúng.
"Vẫn thích sao?" 26 hỏi khô khan.
37 ném hắn cái nhìn trống rỗng
"Tao không nghĩ thế"
Sự tự mãn mỉa mai trong giọng nói 26 khiến 37 đủ để quẳng hết nỗi sợ hãi đang làm hắn tê liệt. Không cần nghĩ ngợi, hắn đấm vào mặt thằng lớn tuổi.
Đón nhận nó hoàn toàn bất ngờ, 26 không thể chống đỡ đòn tấn công. Hắn loạng choạng lùi lại và ngã, đập mạnh cái mông xuống nền nhà bê tông lạnh lẽo.
"Chúa ơi! Mày bị con mẹ gì vậy!"
Gã biết,từ vị giác trong miệng và cơn đau đột ngột rằng cú đánh đã cắt làm đứt hắn môi dưới. Ôm lấy hàm, hắn hi vọng thằng khốn này đã không làm hắn vỡ cái răng nào. Hắn khạc ra máu và nhìn trừng trừng thẳng trẻ hơn.
Thằng bé này có cú đấm mạnh quái dị so với những thằng cùng tuổi. Không ngạc nhiên lắm, giáo dục thể chất trong Kinderheim 511 chẳng phải trò đùa.
37 vẫn đang run rẩy. Đôi môi mỏng mím chặt thành một đường đều đặn. Mắt hắn co lại hiển hiện cơn cuồng nộ không che giấu. Nhưng nhìn vào chúng, 26 đột nhiên hiểu ra.
Giọt nước mắt dâng trào trong mắt 37. Nhưng hắn ngang bướng từ chối để chúng khỏi rơi xuống.
Trong 511, giận dữ an toàn hơn nỗi đau. Do vây,khi cơn đau trở lên quá khích...bất chấp ai là nạn nhân, cho đến khi có một lối thoát cho nỗi đau. Bạn thường tìm một ai đó để tổn thương cho đến khi sự tê liệt được giấu vào trong và bạn có thể quên đi , ít nhất là một lúc.
Nhưng nỗi đau vẫn còn đó, nó thường xuyên quay lại, bất kể bạn là ai. (Điều này lí giải gần giống với trường hợp của Grimmer số 17 của chúng ta >.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.