Mối Tình Đầu - Đông Sư

Chương 1:




Edit: Sa
Trên thế giới này có loại sinh vật là Lô Cách và Thượng Cửu Cửu, ngoài ra còn có loại sinh vật được gọi là những người khác.
Tôi là Thượng Cửu Cửu, Lô Cách là trúc mã ở đối diện nhà tôi.
Từ nhỏ, tôi đã mang theo lòng ngưỡng mộ mà đi gây họa cùng Lô Cách. Còn nhớ chuyện điên khùng nhất là Lô Cách nói muốn biết cảm giác bay lượn trên không trung là như thế nào, tôi đã không chút do dự cùng cậu ấy lên tầng thượng của khu chung cư – tức tầng 15 – để bay. May mắn là lúc chuẩn bị cất cánh thì bị ba mẹ hai nhà phát hiện. Sau đó, tôi bị cấm túc một tuần.
Đó chính là kiểu sùng bái mù quáng mà người ta thường nói, mãi cho đến năm lớp 7 mới thuyên giảm. Vào một năm nào đó, Lô Cách đột nhiên mê mẩn trượt patin, sáng Chủ nhật hàng tuần đều dậy sớm ra quảng trường luyện tập. Nhưng vì quá sớm, cậu ấy thấy ở quảng trường rất vắng vẻ. Kết quả là cậu ấy dùng hết các thủ đoạn “táng tận lương tâm” nhằm lôi tôi đi tập cùng.
“Thượng Cửu Cửu, tớ sẽ không bao giờ… cho cậu mượn vở bài tập nữa.”
“Thượng Cửu Cửu, cậu cuộn người trong chăn trông cứ như con chuột hamster của tớ vậy.”
“Thượng Cửu Cửu, tớ thổi kèn sona rất hay đúng không? Có muốn nghe thêm lần nữa không?”

Đối với Thượng Cửu Cửu, trên đời này trừ người thân ra, chỉ có hai thứ quan trọng, một là Lô Cách, hai là ngủ. Nhưng khi hai điều ấy xảy ra cùng lúc, Lô Cách bỗng nhiên trở nên bé như hạt bụi. Mà tôi lại không thể phản kháng chính sách tàn bạo của cậu ấy, nên dù trong lòng chửi rủa mười triệu lần nhưng vẫn lê tấm thân mơ màng đi đón bình minh với cậu ấy.
Hậu quả của chuyện này là tôi cực kỳ có ác cảm với môn trượt patin. Mặt khác, chuyện này đã khiến tôi quyết định không thích Lô Cách nữa.
Đứng trước giấc ngủ, tình yêu chẳng là gì cả!
Lô Cách không hề biết những chuyện này. Bởi vì tôi không nói gì hết.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.