*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: Dú
Beta: Bon
—————————————–
Haizz, tâm trạng không tốt chút nào.
Tống Nhất Phương uống cà phê, mở lớp văn kiện mỏng quen thuộc, thiết kế đã được sửa chữa mười lần rồi, mà khách hàng bên kia cứ thay đổi ý định vào thời điểm sát cuối, làm cậu buồn bực không chịu nổi.
Từ ô cửa sổ trong suốt nhìn ra bên ngoài, không phải khung cảnh sáng ngời, khô ráo thường thấy của thành cổ phía Bắc, mà là màu xanh biếc nồng đậm và không khí ẩm ướt bao trùm cả thành phố của phía Nam.
Ngày ấy Tống Nhất Phương tan tầm đột nhiên nhận được nhiệm vụ phải đi công tác một chuyến. Công ty cử ra một nhóm nhỏ đến đô thị này, với mục tiêu giành chiến thắng trong dự án quan trọng này. Hơn một tuần nay, mỗi ngày cậu gần như không ngủ quá bốn tiếng, còn vì không quen ăn các loại thực phẩm ngọt của phía Nam, nên tâm trạng cũng vì thế mà càng thêm buồn bực.
Nhưng, may mắn thay, dự án sẽ xong trong ngày mai, và ngày mốt là có thể trở về rồi, cũng vừa trúng dịp cuối tuần có thể nghỉ ngơi và hồi phục, ăn một bữa mỹ thực no nê, mà tốt nhất là đến tiệm cà phê nằm sau tòa cao ốc gọi đồ ăn — Tứ hỉ viên, salad trộn rau củ, cá nấu canh chua… Tống Nhất Phương lại giữ vững tinh thần tiếp tục làm việc, trong đầu cậu, trừ các mỹ thực làm người ta thèm nhỏ dãi kia, còn xuất hiện gương mặt trắng trắng mịn mịn của anh thu ngân khiến cậu thêm khao khát.
Không biết đồng nghiệp của anh ta có bắt nạt anh nữa hay không… Tống Nhất Phương chầm chậm thở dài.
Buổi chiều thứ sáu, rốt cuộc Tống Nhất Phương và các đồng nghiệp cũng đã hoàn thành xong nhiệm vụ, về với thành phố thân thuộc. Tuy thời tiết cực kì khô nóng, nhưng trong bầu không khí khô ráo này, mùi thơm ngát từ cây cối len lỏi nơi ánh nắng mặt trời mang theo hương vị bình yên của tâm hồn.
Tuy vậy, thứ bảy vẫn không thể nghỉ ngơi như ý nguyện, cậu vẫn bị sếp gọi đến công ty báo cáo công tác. Trong không khí lành lạnh của phòng làm việc, Tống Nhất Phương đã viết xong vài mục báo cáo chính, đang chuẩn bị giao cho tổng giám đốc, di động trên bàn chợt phát ra tiếng “Brưm — Brưm — Brưm” rất to.
Là Vu Hiểu Trịnh, bạn trung học kiêm đại học của Tống Nhất Phương, cũng theo bên thiết kế, nhưng bởi vì điều kiện gia đình nổi trội quá mức, nên đến giờ vẫn chưa tìm việc làm chính thức, ngày ngày chỉ biết lông bông bên ngoài.
Vu Hiểu Trịnh là một tiểu thụ, hai năm trước lúc mới vừa quen biết Tống Nhất Phương đã thổ lộ với cậu, sau đó Tống Nhất Phương đã khéo léo cự tuyệt, nhưng Vu Hiểu Trịnh cũng không nổi giận, cũng không nhắc lại chuyện này, chỉ thường thường gọi Tống Nhất Phương ra ngoài chơi. Dù sao với mối quan hệ bạn bè thân thiết này, trừ việc thường thích ăn vạ làm nũng ra, Vu Hiểu Trịnh cũng không có hành vi quá phận nào, nên Tống Nhất Phương cũng chỉ coi cậu chàng là một cậu em trai bốc đồng, thỉnh thoảng cũng sẽ ra ngoài chơi với nhau.
“Ừm — Anh đang làm việc hả?” Giọng nói của Vu Hiểu Trịnh cực kỳ êm tai, lúc nào cũng nghe ra giọng điệu làm nũng, nhưng vì cậu chàng nhỏ nhất trong số đám bạn cùng trang lứa, bề ngoài lại đáng yêu, tính cách lại hào phóng, nên bạn bè cậu chàng đều dần quen với kiểu làm nũng này.
“Đang ở công ty, tăng ca thôi.” Lúc này Tống Nhất Phương đến chỗ pha trà, nên hạ giọng xuống.
“Chán quá đi à, khi nào anh tan tầm vậy, đi ăn một bữa với nhau đi.”
“Chỉ sợ hôm nay không đi được, buổi chiều anh có cuộc họp rồi.”
“Em đây đến công ty của bọn anh luôn, chúng ta cùng đi ăn trưa ha.”
“Bên ngoài nóng như vầy, em vẫn nên ở yên trong nhà thì hơn.” Tống Nhất Phương xoa bóp huyệt thái dương.
“Em không muốn ấy chứ, với cả cũng chưa từng ghé qua công ty bọn anh, nghe nói văn phòng chỗ anh rất chi là sang trọng á, nhất định em phải chiêm ngưỡng xem sao. Đó, xác định như vậy nha, “Cửa sổ đô thị” đúng không, gọi thì em cũng gọi rồi, cấm phản bác, vô ích thôi!” Vu Hiểu Trịnh nói rõ ràng xong đã vội cúp điện thoại. Tống Nhất Phương sửng sốt hai giây, cười khổ một tiếng, thấy Vu Hiểu Trịnh như vậy, thật sự rất giống một đứa trẻ, khiến hắn không đỡ nổi.
Tống Nhất Phương gặp được Vu Hiểu Trịnh ở đại sảnh tầng dưới, cậu chàng chịu đựng cái nóng như thiêu như đốt từ phía ngoài khuôn viên của “Cửa sổ đô thị”, mặt vì nóng mà hồng hào cả lên, bước nhanh về phía trước.
“Quả nhiên môi trường rất sạch sẽ, cơ sở vật chất cũng rất tốt.” Vu Hiểu Trịnh nói.
“Nhưng nơi để ăn cơm lại rất ít.” Tống Nhất Phương đưa cho cậu chàng khăn tay đã mở, ý bảo cậu áp lên cái trán đã ướt nhẹp mồ hôi, “Gần chỗ này có nhà hàng Buffet cũng được, anh đưa em đi.”
“Được được, bụng em đói meo đói mốc cả lên rồi này, tối hôm qua lười rời nhà nên chưa ăn tối, hôm nay cũng chưa động đến bữa sáng luôn.” Vu Hiểu Trịnh bĩu bĩu môi.
“Đi thôi, có lẽ hôm nay không nhiều người lắm đâu.”
Nhưng Tống Nhất Phương không ngờ được là, tiệm cà phê không mở cửa buôn bán vào cuối tuần. Đều là do mình suy nghĩ không chu đáo, cận kề khu vực này đều là cao ốc văn phòng, cuối tuần vốn không có người làm, chắc chắn người ta sẽ không mở cửa.
Ầy, Tống Nhất Phương 囧 thật rồi.
Nhưng mà, bộ dáng anh thu ngân mặc bộ đồ vệ sinh rộng thùng thình kia, ha ha, thật đáng yêu.
Cầm bao tay cao su trên tay, tóc trên trán đã ướt đẫm mồ hôi, ngoan ngoãn nằm phía trên hàng lông mi, vì không khí nóng nực nên đôi mắt đen càng ướt át, khoảnh khắc lúc nhìn thấy mình lại mang vẻ mặt hơi căng thẳng và khó xử, bộ dáng anh ấy đứng ở nơi đó rất giống một con thỏ nhỏ ăn vụng củ cải bị người ta phát hiện.
Ủa, lại bị bắt nạt nữa sao? Người ta nói là quét tước vệ sinh cơ mà, nhưng sao lại chỉ có một mình anh ấy chứ, những người khác đã chạy đi đâu cả rồi?
Trên đường lái xe chở Vu Hiểu Trịnh đi Hồng Cốc ăn cơm, không hiểu sao trong lòng Tống Nhất Phương lại dâng lên một nỗi tức giận.
Thứ hai, thứ hai mình muốn hỏi anh ấy…
Nhưng mà, hỏi cái gì mới được chứ? Lấy lập trường nào mà hỏi người ta chứ? Hỏi thì nên hỏi thế nào chứ? Vì sao mình lại quan tâm đến anh ấy chứ?
Haizz, thật phiền phức, Tống Nhất Phương nhức đầu, cảm thấy mùa hè đã thật sự đến rồi. Nóng! Nực! Quá!
—————————————————–
Chú thích:
Tứ hỉ viên:
Salad trộn rau củ:
Cá nấu canh chua: