Mối Tình Cơm Trưa Của Anh Chàng Thu Ngân

Chương 10: Bọn họ yêu nhau




Edit: Dú
Beta: Bon
—————————————–
“Chào mừng quý khách!”
Từ khi tấm mành vải được vén lên, khách hàng ghé qua nhà hàng nhỏ, Mục Duyên bắt đầu bận rộn bù đầu.
Năm thứ hai cả hai ở bên nhau, Tống Nhất Phương tham gia một cuộc thi thiết kế đã ẵm luôn giải nhất, góp tiền thưởng với số tiền tiết kiệm của Mục Duyên, nhanh chóng khai trương “Đào ốc”.
Đây là một nhà hàng Nhật Bản nho nhỏ, từ logo cho đến cách trang trí mặt trước của nhà hàng đều được Tống Nhất Phương tỉ mỉ thiết kế. Hương vị vẹn tròn, ấm áp, là yêu cầu của Mục Duyên. Vì thế phong cách của “Đào ốc” rất giống với “Căn tin đêm khuya” (*) trong một câu chuyện về một nhà hàng nào đó. Mặt tiền của cửa hàng không lớn, mỗi lần chỉ có thể đón tiếp tối đa mười khách hàng, nhưng lúc mọi người ngồi quây quần trước bàn thức ăn vẫn cảm thấy rất rộng rãi.
Bạn của Tống Nhất Phương du học ở Nhật Bản khi trở về nước có mang nguyên một hộp nhỏ gồm rất nhiều tuýp màu nước, cậu tự mình vẽ bức tranh trên tường khiến tất cả các khách hàng đều khen ngợi.
Một nhà thiết kế thành công, nhưng đồng thời cũng là một đầu bếp giỏi.
Đây là danh ngôn của Tống Nhất Phương.
Tống Nhất Phương vô cùng tự tin với tài nấu nướng của mình, Mục Duyên cũng khen cậu nấu cơm ăn rất ngon, nhưng “Đào ốc” lại làm món ăn Nhật là chủ yếu, mà việc này thật sự không phải là thế mạnh của Tống Nhất Phương.
Nhưng vào thời điểm nghỉ cuối tuần, Tống Nhất Phương đều tới “Đào ốc” hỗ trợ, bởi nhà hàng cứ có người ra kẻ vào liên tục, Mục Duyên thật sự rất bận rộn. Dần dần, Tống Nhất Phương cũng có thể làm một ít món đơn giản.
Sau khi “Đào ốc” khai trương không đến ba tháng, danh tiếng đã truyền xa, thậm chí đã đến mức nếu muốn có chỗ ngồi nóng hổi phải đặt trước một tuần. Nhất là có một đám em gái trẻ, nghe nói bếp trưởng là một ông anh trắng nõn phấn nộn, cuối tuần còn thêm một anh nữa ăn mặc thời trang chuẩn mốt xuất hiện cùng, nên ghé qua “Đào ốc” với tần suất cao hơn.
Hôm nay là tối thứ sáu, nhóm các em gái có lịch hẹn trước đã lâu cười đùa ầm ĩ, giơn đến mức Mục Duyên không thể nào chống đỡ nổi, nên chỉ trừ việc làm đồ ăn ra, thì việc bưng bê mang thức ăn lên, thu dọn bàn và vân vân các thứ đều ra lệnh cho Tống Nhất Phương đi làm.
Mười giờ đóng cửa, lắng nghe các cô nàng đi ra ngoài nhà hàng rồi còn nói chuyện và vui cười với nhau, Mục Duyên cảm giác áp lực rất sâu sắc.
Phụ nữ ấy mà, bất chấp tuổi tác ra sao thì lúc tụ họp với nhau vẫn là nan đề khó giải quyết.
“Anh nghỉ một lát đi, em đi thu dọn bàn.” Tống Nhất Phương nhìn Mục Duyên đấm bóp nhè nhẹ lên vai, đau lòng nói.
“Không sao đâu, anh sẽ lau sạch sẽ bàn nấu nướng, làm xong sớm về sớm.” Mục Duyên vừa trả lời, vừa không không ngừng làm việc.
Thật ra thể theo ý kiến của Tống Nhất Phương, “Đào ốc” cũng nên nghỉ vào cuối tuần.
Nhưng lúc Mục Duyên nghe xong lời này, anh bất mãn không nhẹ.
Tống Nhất Phương còn bổ sung, vậy ít nhất thì nghỉ ngơi một ngày cũng được mà. Từ khi mở nhà hàng đến giờ, hai người bọn họ đều không ở bên nhau một ngày trọn vẹn nào cả.
Không. Vui. Vẻ. Gì. Hết. Á.
“Anh không thương em, anh cũng không “làm” với em nữa…”
“Ai nói vậy chứ, hôm qua mới…” Mục Duyên che miệng cậu, đỏ mặt.
“Nhưng đó là buổi tối, chỉ có vài tiếng à.” Tống Nhất Phương trừng mắt.
“Vậy em muốn bao lâu chứ!” Mặt Mục Duyên càng đỏ hơn.
“Tiểu thiên thần à, cũng đã lâu như thế rồi mà anh còn thẹn thùng như vậy sao. Lại đây, hôn hôn nào.” Tống Nhất Phương bĩu môi.
“Em…” Mục Duyên bị Tống Nhất Phương đánh lén thành công, “Cửa nhà hàng còn mở kìa.”
“Giờ này có người nào đâu, chúng ta cũng chưa từng làm ở trong này mà…” Bàn tay Tống Nhất Phương thâm nhập vào vạt áo sơ mi của Mục Duyên.
“Đừng, đừng làm ở đây.” Trên tay Mục Duyên còn cầm một chiếc thìa.
“Từ lâu em đã muốn làm ở trong nhà hàng rồi, tiểu thiên thần à… Anh thật ngọt…”
“Này… Em… Đừng liếm nơi đó… Đừng… cứ đóng cửa trước đã, khóa… cửa lại… Được không…”
Tống Nhất hôn môi người trong ngực mình, nửa ôm anh di chuyển tới cửa ra vào của nhà hàng.
“Em yêu anh.”
“Ừ, anh cũng yêu em.”
Em yêu anh, khởi đầu từ đêm nào đó sắm vai tình nhân một cách hoàn hảo dù không biết tên nhau, khởi đầu từ một ly hồng trà lạnh, khởi đầu từ một tiệm cà phê, khởi đầu từ thật nhiều buổi cơm trưa.
Chiếc đèn lồng đỏ tỏa ra ánh sáng treo dưới mái hiên của “Đào ốc”, vừa lặng lẽ yên tĩnh vừa ấm áp, hạnh phúc. Tình yêu giữa anh chàng thu ngân cùng nhà thiết kế, đan xen cùng sự ấm áp, đến cùng hai người bọn họ cũng sẽ cùng nhau bước đi trên cùng một con đường suốt cuộc đời này.
Đúng thế, nhất định là vậy.
——————————————————-
Chú thích:
(*) “Căn tin đêm khuya” là một loại kịch truyền hình được phát mỗi ngày trên TBS TV của Nhật Bản. Trên baidu có viết đại khái rằng: Câu chuyện xảy ra ở một nhà hàng tầm trung, tuy thực đơn chỉ có một loại món ăn là thịt lợn và canh hầm thịt, nhưng ông chủ có thể dựa vào yêu cầu của khách hàng cùng việc tiện sử dụng các loại nguyên liệu hiện có mà làm ra các loại món ăn, hơn nữa ông còn có thể đàm đạo về các câu chuyện với khách hàng. Đến nhà hàng nhỏ này có đủ loại thành phần khách hàng, có phần tử xã hội đen, có diễn viên nổi tiếng hoặc không, và cả công nhân viên đi làm…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.