Mối Tình Âm Dương Vĩnh Cửu Chồng Ta Là Quỷ Vương

Chương 553: Âm Mưu Trăm Năm 2






Dịch: Vi Vu
Hắn có súng.
Ngay cả những khẩu súng lục cổ xưa được mua ở chợ đen biên giới cũng có thể gây ra những sát thương lớn cho cơ thể.
Anh tôi không nghĩ ngợi đứng che chắn trước mặt tôi, nhưng làm sao tôi có thể để cho anh tôi sảy ra chuyện được?
“… Các ngươi muốn làm gì?” Tôi hỏi.
Trên thực tế, tôi đã nghĩ về kế hoạch tồi tệ nhất trong lòng mình - câu sinh hồn.
Những người này luôn luôn không ngừng khiêu khích tôi, thứ nhất là cảm thấy tôi yếu đuối, thứ hai là tâm lý dân cờ bạc.
Phú quý hiểm trung cầu, bọn họ đều là những người thất bại đang đi con đường chính đạo, muốn lấy tôi uy hiếp Giang Khởi Vân để vụ lợi, có sổ Sinh Tử của Minh Phủ, muốn thoát khỏi cái chết thì phải đắc đạo hoặc là gạch tên.
Giang Khởi Vân một câu có thể cho cô ấy 400 năm thời gian, nói không chừng hiện giờ cô ấy có thể dùng tôi như một con bài để thương lượng.
Kỳ thật, cô ấy có được thân thể của tôi sẽ làm gì? Đọc truyện tại Tamlinh247.com
Sau khi giết tôi, Giang Khởi Vân sẽ trực tiếp đánh cô ấy tan thành tro bụi, còn tôi thì mang theo huyết chú, vào vòng luân hồi mà thôi.
Trừ phi công chúa quỷ còn có một số tà pháp lợi hại, có thể khống chế tôi, hoặc là hút hồn, luyện hồn?
Dù có thế nào cũng phải cẩn thận đề phòng, thân thể có chết cũng không thành vấn đề, nhưng nếu hồn xảy ra chuyện, có thể bình yên vô sự bước vào vòng luân hồi không cũng khó nói.

Lòng tôi nhanh chóng suy nghĩ, làm như thế nào mới tóm gọn được những người này cùng lúc
Tôi đang đợi nhận mệnh, nếu có bất kỳ biến cố nào, sẽ làm cho những cố gắng trước đó trở thành con số không.
Cha của Lâm Ngôn Hoan đang chờ tiếp nhận chức vụ.
Thực ra, tôi là vì Lâm Gia mới làm nhà cố vấn đặc biệt này, cho nên đại trưởng lão gặp mặt tôi, chỉ để xác nhận xem Lâm Ngôn Hoan có thật sự tín nhiệm tôi không.
Nếu bây giờ xảy ra vụ bê bối giữa Thẩm Gia và tôi, danh tiếng của Thẩm Gia sẽ giảm sút nghiêm trọng, Lâm Ngôn Hoan có nỗ lực giúp tôi lên nắm quyền thì cũng sẽ giống như giỏ tre múc nước, nói không chừng còn có thể sẽ gây rắc rối cho Lâm Gia.
Người đàn ông đeo mặt nạ cao lớn nói: "Ta biết ngươi rất lợi hại, nhưng chúng ta đã nỗ lực bày ra bố cục trong nhiều năm qua, sẽ không bởi vì ngươi mà từ bỏ kế hoạch...!cho dù Thẩm Gia có đến bao nhiêu người, cũng sẽ đều bị chúng ta giam giữ, cho đến khi ngươi tự mình đến....!Chỉ cần ngươi đến đây, thì đừng hy vọng mình có thể chạy trốn."
Kết giới pháp trận có lẽ đã được đặt ở đây từ khi chúng tôi bước vào, tôi nhìn vầng hào quang của ánh hoàng hôn trên bầu trời, có chút mơ hồ.
Một trong những sự kiện lớn nhất của Giang Khởi Vân, chính là đưa tôi đã chui vào trong một pháp trận nào đó.
Quỷ, thần, yêu, ma đều biết ẩn thân, người có đạo hạnh cao thâm cũng đều biết bày trận, chỉ cần làm cho pháp trận bên trong bị lung lay hoặc nghiêng ngả là có thể phá trận
Hiện giờ phá trận đối với tôi không phải là khó...!cái khó chính là khẩu súng trong tay người đàn ông đeo mặt nạ.
Tôi và anh tôi không muốn ăn “ đậu phộng”, bị thương còn khó chạy thoát chứ đừng nói tới bắt sạch đám người này.
Anh tôi nhịn không được mà quay đầu nhìn Thẩm Thanh Nhụy, mắng:" ngươi không phải rất tuyệt vời giỏi giang sao? Tại sao lại đễ dàng bị người ta bắt đi như vậy!"
Thẩm Thanh Nhụy môi hơi tím lại, có lẽ là do trúng độc, nhưng tính tình của cô ấy không nhỏ, lập tức tức giận phản bác lại: “Làm sao ta biết bọn họ độc ác như vậy? Cho chúng ta uống trà thu hút côn trùng ~ Những con côn trùng đó cắn người, sẽ làm thân thể tê mỏi!"
trà?
Tôi và anh tôi nhìn nhau, Bí thư thôn mời chúng tôi uống trà! Hóa ra đó là thuốc dẫn của Trùng!
" Mẹ kiếp! Tên hỗn đản đó cư nhiên làm phản!" Anh tôi giận dữ mắng mỏ.
bùm!
Một tiếng súng vang lên, chúng tôi sợ hãi rụt cổ lại.
"Đầu hàng đi, còn có thể bớt đau khổ một chút...!chúng ta sớm đã không còn đường nào để đi.
Hoặc là hôm nay ngươi chết, hoặc là--" Người đàn ông đeo mặt nạ đang định buông lời hung ác, thì một cơn gió phần phật đột nhiên từ phía sau ập đến!
“ Ngao ngao ~~~” Một tiếng gầm rú khiến da đầu tê dại nhưng lại vô cùng đáng yêu truyền đến.
Tiểu Nghiệt biến ảo pháp tướng, giống như một con sư tử, lôi cuốn cát vàng sương mù đánh tới.
Nó cắn một ngụm vào tay của người đàn ông đeo mặt nạ đang cầm súng, rồi ném hắn xuống đất!
“NICE!” Anh trai tôi dùng gậy đánh vào người đàn ông đứng bên cạnh, quay lại hét lên: “ Tiểu Kiều, mau lên đây!
Tôi quay đầu nhìn Thẩm Thanh Nhụy, cô ấy ở cách tôi không xa, còn ba đệ tử khác của Thẩm Gia đều bị trói vào một khúc gỗ, tôi hẳn là có thể cỏi bỏ dây thừng trên người của bọn họ.
Anh tôi thấy tôi muốn cứu người liền mắng: "Đừng động vào bọn họ, bọn họ bị thương rồi, chỉ làm vướng chân của chúng ta thôi, chúng ta có thể chạy thoát hay không còn chưa biết đâu!"
Nhưng chúng ta đã ở đây rồi, nếu để những người này ở lại, bọn họ sẽ bị giết!
Thẩm Thanh Nhụy sắc mặt xanh mét, rồi lại chuyển sang trắng bệch, cô ấy không dám nói lời nào, nhưng hai đệ tử khác đi cùng cô ấy, cầu xin nói: " Gia chủ đại nhân, xin hãy cứu mạng chúng ta!"
"Chúng ta tuyệt đối sẽ không làm vướng chân, xin hãy cứu chúng ta!"
Thẩm Thanh Nhụy cắn môi, ngạo mạn không nói lời nào, những người khác đều cầu xin, còn cô ấy thì cứng cổ, không cầy xin
“Anh, dây thừng!” Tôi hét lên
"Mẹ kiếp! Ngày thường một đám không coi em là gia chủ, lúc này liền cầu xin, khốn nạn!"
Anh tôi suýt bị một con dao găm đâm trúng, anh tức giận dùng dùi cui điện hạ gục người đàn ông kia, trực tiếp dùng chân đá hắn vào ao nước
Anh tôi nhanh chóng ném dây cứu sinh qua, buộc đầu dây kia vào một tảng đá lớn.
Tiểu Nghiệt cực kỳ dũng cảm, gan dạ chặn một số lượng lớn người, người đàn ông đeo mặt nạ thiếu chút nó bị nó cắn đứt tay, súng lục rơi xuống sườn núi, cho dù có lập tức đi tìm, nhưng cũng tạm thời cho chúng tôi một chút thời gian.
Bảy bước sinh liên, tôi hiện tại chỉ có thể đi bảy bước!
Tôi đã sử dụng hết hai đoá hoa sen, hiện giờ chỉ còn năm đoá, chỉ có thể liều mạng nhéo chỉ quyết nhảy về phía trước, khó khăn lắm mới đến chỗ tấm gỗ trói bọn họ.
Khi cái dây đứt, một Khôn Dao, hai Càn Tạo khóc lóc nói cảm ơn tôi, còn Thẩm Thanh Nhụy cắn môi không nói nửa lời, bị lưu lại ở chỗ này cũng là điều hiển nhiên.
Tôi thấy cô ấy không có ý định cầu cứu nên quay đầu lại, chuẩn bị thu dây cứu sinh về
" Ngươi--" Thẩm Thanh Nhụy mặt xanh lại vì tức giận.
“Ta cái gì?” Tôi quay đầu nhìn cô ấy: “Không phải ngươi đã nói, chết rồi còn có thể quay lại Minh Phủ, hầu hạ Giang Khởi Vân sao? Bây giờ là cơ hội để ngươi thử xem, chết rồi, còn có thể đi tìm anh ấy không!"

".....!Đế Quân Đại Nhân đã nói, chết rồi vẫn có thể quay lại Minh Phủ trở thành người hầu!" Cô ấy không cam lòng trả lời.
" Ha ha...!khi anh ấy nói lời này, ta còn chưa được sinh ra, ngươi cũng không đẩy ta xuống đường ác quỷ! Bây giờ ngươi thử xem, xem anh ấy có dám nói những lời như vậy không, hừ...!“Tôi cười lạnh một tiếng
Xin lỗi cha của đứa trẻ, tôi phải giả vờ.
Kỳ thật, Giang Khởi Vân không có sợ tôi như vậy, hiện tại anh ấy chỉ đang nhường tôi thôi,cũng luời cùng tôi tranh cãi.
"Ta không có thời gian nói nhảm với ngươi, hoặc là cầu xin, hoặc là ta đi về."
“Chờ đã, từ từ—” Cô tức giận sắp nôn ra máu.
Nếu cô ấy chết trong núi sâu rừng già ở biên giới, hoặc trong một cái ao nước xanh đen bẩn thỉu, có lẽ sẽ bị một đám người miền núi hung bạo, bạch bạch bạch cô ấy trước rồi mới giết sau, vậy thì Thẩm Thanh Nhụy, cô ấy làm sao mà chịu đc?
Nhưng tôi thực sự không có thời gian nói nhảm với cô ấy, tôi quay đầu lại đang muốn nhảy ra khỏi bước hoa sen cuối cùng
Thẩm Thanh Nhụy hoảng sợ, vội vàng nói: "...!Giúp, giúp ta cởi bỏ dây thừng!"
Tôi quay đầu nhìn cô ấy, miệng cô ấy cắn sắp chảy máu: "...!xin gia chủ đại nhân, giúp ta...!cởi bỏ dây thừng..."
"còn gì nữa?"
"..."
" Ừm?"
"...!Tiểu, nương, nương.".



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.