Mối Tình Âm Dương Vĩnh Cửu Chồng Ta Là Quỷ Vương

Chương 460: Chương 460






Cái gọi là thám báo này có nguồn gốc từ thời nhà hán, tương đương với trinh sát đặc chủng ngày nay
Xiếng xích của hắc vô thường gần như bay trúng khung cửa, quỷ ảnh màu đen kia nhanh chóng né tránh, hắc vô thường nhanh chóng đuổi theo
Nữ quỷ đang nằm trêи mặt đất kia bị trường khí của hắc bạch vô thường lao đến đánh cho tan tác, tôi thấy cô ấy cũng đáng thương, nhanh chóng cho cô ấy một lá Độ U phù chú, véo kim kiều độ u quyết, niệm thần chú tiễn cô ấy đi
” tiểu nương nương, người thật tốt bụng nha ……” Bạch vô thường trêu chọc tôi.
” …..
Ngươi không tốt bụng sao? Ngươi không tốt bụng mà đi cứu vợ ngươi, làm cô ấy uống vài lần canh mạnh bà, mà vẫn nhớ rõ ngươi”.
Tôi nhăn cái mũi nhìn hắn
Bạch vô thường nhíu mày, vén lên đôi mắt tà ác kia, đem tà áo che miệng lại cười vài tiếng, bước đến trước mặt tôi nói:” tiểu nương nương biết không ít nha….”
” chuyện này…..
Người trong Minh phủ đều biết, ….
thất gia có công đóng góp lớn cho chuyện phiếm nha ….” Tôi có chút sợ hắn lặng lẽ rụt cổ lại.
“Hừ hừ hừ… đế quân thật là sủng hư người rồi nha, cư nhiên dám ở trước mặt tôi nhắc đến chuyện này?” Thanh âm mang theo ý cười trở lên lạng lùng hơn, nghe thấy thật là kinh khủng.
” xin lỗi, ta không biết ngươi lại để ý đến vậy?” Tôi nhanh chónh xin lỗi hắn.
Hắn nheo lại cặp mắt tà khí, khom lưng nhìn chằm chằm vào mặt tôi, đột nhiên che miệng cười:” hì hì hì …..

doạ người thật vui nha, tiểu nương nương, sao người dễ dỗ dành vậy.
…”
Cái này … Làm tôi tức chết.
Tên này, cũng nói tôi dễ dỗ dành đúng không?
Hắn rốt cuộc là cái loại thần chỉ gì?
Quả thật là một đoá kỳ ba trong Minh Phủ.
Tôi hoài nghi, ngoại trừ giang khởi vân ra, người trong minh phủ hắn là không ai dám động vào hắn.
“Tiểu Nương Nương ~~ Đây là người nhà của người sao?” Bạch Vô Thường bay đến bên cạnh a kỳ
A kỳ đã ngất đi, bộ dáng này trông thật xấu hổ, tôi thật không muốn thừa nhận hắn là người của Mộ Gia.
Hắn cười nói:” nam nhân này tôi đã thấy vài lần...!hắn thường xuyên may vá thi thể,..
tuy rằng kiếm được rất nhiều tiền, nhưng cũng được xem như là việc thiện, nếu không, sao có thể làm người đến trợ giúp cho hắn được đúng không?”
” hì hì hì ….
Việc làm thiện thưởng phạt ác, nhìn không thấy, sờ không được, cuối cùng mới biết được kết quả”.
Ừm?
Bạch thất gia được coi là một vị thần khó nắm bắt nhất, hắn nói chuyện với tôi thường có những thâm ý khác nhau
Có lẽ là muốn đánh thức tôi, hoặc là truyền đạt một đạo lý nào đó để tôi tự mình đi lãnh ngộ
Thiện thưởng ác phạt ….
Đây là hai bộ phận rất quan trọng của Minh phủ, nhưng lại thật thần bí, không ai biết mình đang tạo nghiệp, mình làm việc thiện sẽ có kết quả như thế nào
Một câu một hoa, liền biến thành phúc đức cơ duyên của một người.
Bên ngoài truyền đến tiếng thủy tinh vỡ vụn, Bạch Vô Thường lạnh lùng nheo mắt lại: ” hừ ~~ chạy thoát?”
Tôi đang muốn kêu hắn đuổi theo, thì nhìn thấy hắc Vô thường cầm xiềng xích bay trở về.
” Lão bát, phù chú bị khảm rồi sao?” Bạch vô thường cười nói.
“Vô nghĩa! Ta làm việc nào có để sai sót cái gì!” Bát gia hừ lạnh một tiếng.
Tôi lúng túng: ” phù chú nào?”
Bạch vô thường cười nói:” chúng tôi đang chấp hành mệnh lệnh của đế quân đại nhân, …..
Ngay cả người có là tiểu nương nuơng chúng tôi cũng không thể nói, thời điểm đến rồi, tiểu nương nương tự nhiên sẽ biết “
Hoá ra bọn họ còn có kế hoạch khác, khó trách bạch vô thường lại không ra tay, để cho một mình bát gia đi thu phục, nếu hắn ra tay, chỉ sợ bóng đen kia lập tức bỏ chạy, bát gia cũng sẽ không có thời gian khảm vào phù chú.
Tôi dùng phù chú trừ tà để xua đuổi âm khí trong thang máy, lúc a kỳ tỉnh lại, hắn nhìn thấy tôi còn ở trong phòng, mà nữ quỷ kia lại không thấy bóng dáng đâu, lập tức quỳ gối nói cảm ơn tôi.
” …… ngươi nên dừng việc này lại, cùng thi thể và âm nhân giao tiếp vốn dĩ đã phạm vào kiêng kị rồi, ngươi sớm hơn một chút, thu tay lại đi”.

Tôi khuyên nhủ.
” đúng, đúng! Ta nhất định sẽ nghe mệnh lệnh của Đại tiểu thư! Ta lập tức giải tán công nhân, đóng cửa công ty, …..
Còn nữ quỷ kia, thật sự đã thu đi rồi sao?” Hắn thận trọng hỏi
Ta nhìn hắn một cái: “Ngươi không tin?”
“Không dám, không dám! Đa tạ đại tiểu thư đã cứu nạng, đa tạ, chi phí vất vả, ta sẽ …..”
Tôi không thích cách kiếm tiền của hắn, nhưng cũng không muốn thu tiền của hắn.
Tôi ở dưới lầu chờ anh tôi đến đón,không nghĩ đến anh cư nhiên lại mang theo lâm ngôn thấm đến, nhìn thấy, tôi mở to hai mắt ra nhìn.
” hừ, em ở chỗ này đi trừ tà, còn anh đi hẹn hò? Hừ hừ …….
Ai nói với em phải lạnh lùng một chút, cho cả hai đỡ khó xử”.
Anh tôi nhìn tôi không nói nên lời: “Em có thể nghĩ anh trai của em cao lớn hơn một chút không? Thấm nha đầu có chuyện muốn nói với chúng ta về kỳ khả hân, anh lại nhớ em vẫn còn ở đây, đành kêu cô ấy lên xe đến đây đón em”.
Ách, vậy sao …..
Tôi ra ghế sau ngồi cùng Lâm ngôn thấm, cô ấy có chút hưng phấn nhìn tôi, đôi mắt sáng lấp lánh —- lâm tiểu thư đã phát hiện ra chuyện gì kϊƈɦ thích sao?
” kỳ khả hân đi đến Malaysia để tìm Vu Sư, bị anh tôi tra ra được.
” Cô ấy thấp giọng nói:” anh tôi nhìn vào thông tin, nói vu sư kia hẳn là kẻ lừa đảo, ….
Hắn lừa kỳ khả hân dùng máu để cung phụng một cái thần linh khắc gỗ, làm như vậy thì thần linh kia mới có thể phù hộ cho tâm tư của cô ấy, kỳ khả hân giống như si ngốc vậy, cách vài ngày liền đi hút máu của mình,….
Kết quả làm cho bản thân mình phải nằm viện”
Nằm viện?
Anh tôi nói: ” bệnh viện, hẳn là nơi thường xuyên lui tới của công chúa quỷ, người bệnh, người yếu có dương khí không đủ, người sắp chết cũng có thể dễ dàng cho quỷ đoạt thân xác, rồi có thể thuận nước đẩy thuyền mượn xác hoàn hồn, người không biết còn tưởng là kỳ tích của y học.”
Thì ra là như vậy ….
Có lẽ đây là cách mà chu hơi thị tình cờ gặp kỳ khả hân.
” tôi chưa bao giờ biết kỳ khả hân lại điên cuồng như vậy, anh tôi đối với cô ấy không có tình cảm gì, nhưng cô ấy lại một mực si mê đến tận cùng, ….
Gần đây, cô ấy thường xuyên muốn tiếp cận anh tôi, nhưng anh tôi không đáp lại cô ấy, cô ấy liền mỗi ngày đều chạy qua nhà tôi, quấn quýt lấy mẹ tôi!” Lâm ngôn thấm bĩu môi.
Anh tôi nhịn không được mà hỏi:” cô ta thường xuyên đến nhà em?”
“Đúng vậy … Thật chán gét …” Lâm ngôn thấm thấp giọng nói.
Anh tôi mất bình tĩnh nói:” nữ nhân này rất nguy hiểm, sao có thể thường xuyên lui tới nhà em được? Nếu sảy ra chuyện gì thì phải làm sao? Nếu cô ta làm một cái pháp trận, em phòng bị thế nào? Em tốt nhất tránh xa cô ta ra”.
” … Biết tránh như thế nào? Cô ấy thường xuyên đến cửa”
“ Vậy em dọn ra ngoài ở đi” Anh tôi cau mày.
Tôi cũng nhíu mày: ” ngôn thấm, chi bằng cô dọn đến nhà tôi ở vài ngày đi, dù sao cuối tuần này chúng tôi cũng về đế đô, vừa hay cô có thể kể cho tôi nghe về những mối quan hệ nhân tế phức tạp đó”
“Hả? Nhà của cô?” Lâm Ngôn Thấm không nghĩ nhiều, thẳng thắn hỏi: “Nhà cô nhiều người như vậy, còn có chỗ để ở sao?”
Nhà tôi xác thật đã chật kín, phòng cho khách duy nhất đã bị Mộ Vãn thần chiếm cứ
nhưng–
“Phòng trống đã hết, nhưng giường của anh tôi vẫn còn một nửa, cô có ở không?”
Dịch: vi vu.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.