Mối Tình Âm Dương Vĩnh Cửu Chồng Ta Là Quỷ Vương

Chương 424: Chương 424






Tôi không nghĩ anh ấy lại sử dụng củ sen hoá thân mà một Đại tôn thần cho anh ấy, anh ấy cũng không thích bị người khác nhìn thấy, nên số lần đi trêи đường cùng tôi, có thể đếm trêи đầu ngón tay
Trước đây cũng đã có một lần.
” Em cười cái gì?” Anh ấy đột nhiên hỏi
” Không có gì, em chỉ cảm thấy tình yêu của chúng ta…… Có được gọi là yêu không? Nó khác với người thường “
Anh ấy dừng lại, đứng cạnh tôi nói:” chỗ nào khác nhau?”.
” Chúng ta rất ít khi được đi cùng nhau như thế này”
” Em thích như này sao?” Anh ấy khẽ nhíu mày.
” Cũng không thích lắm, nhưng thi thoảng đi cùng nhau cũng tốt”
Anh ấy khẽ cười, thở dài nói:” nhân gian quá phức tạp, lại còn ồn ào náo nhiệt, khác hẳn với bốn chữ thanh tịnh vô vi, cho nên ta mới không thích hiện hoá ở nhân gian, …..
May mắn, em lại là một tiểu thê tử biết an phận”
Tôi an phận? Vừa rồi không phải cùng anh ấy láo loạn một hồi sao?
“…..
So với những người khác, em an phận hơn nhiều”.
Anh tôi nhàn nhạt nói, nắm tay tôi bước đi.
Chúng tôi tránh đi đến nơi đông người, cố gắng chọn nơi yên tĩnh để đến.
Loại cảm giác này thật vi diệu, một đường là đường phố nào nhiệt, còn bên người tôi lại là một người lạnh lẽo.
Nơi này là khu văn hoá thương mại, nhà tôi ở phố cổ, cách đó không xa là phố dân gian, nơi đó ngày lễ ngày tết thật náo nhiệt.
Hôm nay là lễ Thất Tịch, tất cả đều có đôi có cặp, chúng tôi ngồi ở một quán nhỏ ven đường, tôi hướng bên trong gọi một tô mì đơn giản, chủ quán là một ông lão tóc bạc phơ, nhìn tôi nói:” một tô sao?”
Tôi gật đầu, một tô, sao vậy?

Ánh mắt ông ấy có chút kỳ quái nhưng không nói gì.
Chúng tôi ngồi trêи chiếc ghế băng, tôi đang cầm chiếc đũa dùng một lần, thì ông chủ bưng ra một tô mì to, doạ tôi nhảy dựng lên.
” Cô gái, hai người chia nhau ăn đi, hay là ăn chung một tô?”
Chia nhau ăn?
Tôi nghi ngờ nhìn về phía ông chủ, ông ấy cười cười thần bí, liếc nhìn giang khởi vân đang ngồi bên cạnh tôi, cười nói:” các ngươi, hai người trẻ tuổi này, có phải trong nhà không đồng ý cho các ngươi bên nhau? Hôm nay là lễ Thất Tịnh ta mời các ngươi ăn mì, đừng sợ gì hết, cuộc sống sẽ dễ dàng hơn”.
Cái gì??
Tôi sửng sốt một hồi, ông chủ, coi chúng tôi là một đôi tình nhân bỏ trốn?
Giang Khởi Vân khẽ cười không nói gì.
Tôi có nên giải khích không? Nhưng ông chủ này thật tốt bụng…..
Thôi, đâm lao thì phải theo lao.
Lúc rời đi, tôi nhờ ông chủ quét mã, sau đó thanh toán tiền gấp đôi.
” Anh xem, nhân gian cũng khá tốt, gặp được người tốt việc tốt, cả người tâm tình cũng sẽ tốt lên”.
Tôi cười nói.
Giang Khởi Vân nhìn tôi, thấp giọng nói:” …… Đúng vậy, có em, ở đâu cũng tốt”.
( Sắp bị ăn cẩy lương ngập mặt rồi).
Trêи bầu trời đã bắt đầu đốt pháo hoa, xung quanh cũng bắt đầu trở nên ồn ào sôi nổi, tôi kéo tay anh ấy, thấp giọng nói một vài câu,
Anh ấy cười nói:” ……đây là những gì em nói”
Tôi gật đầu.
Thay vì ở chỗ này rộn ràng náo nhiệt, chi bằng chúng tôi đi Thanh Tịnh Cực Lạc Thiên, hai người quá là lễ Thất Tịch đi.
Nơi đó không có người khác, chỉ có hai chúng tôi.
Tuy rằng tôi có chút oán giận cho rằng toà nhà trong Cực Lạc Thiên quá đơn sơ, về cơ bản cũng chỉ là cái vỏ, hơn nữa trong phòng tôi đồ đạc cũng đơn giản, có vẻ nhìn rất trống rỗng
Nhưng…..
Tôi chưa bao giờ nói ra tình cảm thân thiết soi trời chiếu đất, đúng không?
Xa xa là những ngọn núi đen sừng sững, gần đó có một hồ nước lung linh huyền ảo, Màn sương hun hút cuốn đi ánh trăng trêи trời.
Mạn Châu Xa trong bóng tối thật hấp dẫn, những cánh hoa mỏng manh rơi xuống lưng tôi, có điểm ngứa ngứa.
Anh ấy thích tư thế đang săn mồi này, dù là tôi đang nhìn lên, hay là nằm dưới mặt đất, anh ấy đều như vậy, kiêu căng nhìn tôi.
Mỗi một tấc xương thịt đều ở dưới thân anh ấy run rẩy, tất cả đều mang cho anh ấy một tia đắc ý lại thân mật
Sợi tóc tán loạn, cùng thân thể mở ra, giống như những bông hoa nở rộ trong lòng bàn tay anh ấy
Anh ấy biết tôi sắp không chịu nổi, liền ban ân giống như trấn an tôi vậy, kỳ thật…… Cũng không khó nhịn lâu như vậy.
Khi ɖu͙ƈ vọng và tình yêu hòa làm một, chỉ biết từng phút từng giây cũng không muốn tách ra, hận là không thể hoà quyện vào nhau, nhè nhẹ dây dưa, không còn tách rời.
Anh ấy bế tôi lên ngồi vào lòng anh ấy, tương đương như tư thế đang ở trêи đùi, tư thế này thật xấu hổ, nhưng cũng có thể là cái ôm thật tốt
” …..
Thật mềm”.
Anh ấy cười nhè nhẹ, nhéo sau gáy tôi, giơ tay gỡ những cánh hoa trêи tóc.
Tôi leo lên vai anh ấy, đầu gục xuống bên tai, thở phì phò kiêu thích trả lời:” ừm….
Thật cứng…..
Lại lạnh, lại cứng, một chút cũng không thấy đáng yêu”
Anh ấy cười lên hai tiếng: “Đây là khiêu khích sao?”
Tôi ngẩng đầu nhìn anh ấy, một mảnh hoa bỉ ngạn đỏ như biển, mang theo nét độc đáo huyền bí cùng tráng lệ, trong sương mù mờ ảo tựa như tiên cảnh.
Tôi vừa mới cử động, đã bị anh ấy bóp eo cảnh cáo, không cho tôi mảy may được chuyển động.
” Đừng cắn…..
Nếu không sẽ tiếp tục”.
Anh ấy cắn ngực tôi, những chất lỏng đó nhỏ giọt, làm tôi không thể nhìn thẳng
Giữa hai người không có gì bí mật, toàn bộ đã bị bộc bạch.
” Tôn thần tiên gia cũng đi xem lễ Thất Tịch sao?” Tôi dựa vào vai anh ấy hỏi.
“…..
Đây là truyền thuyết của thế gian, chuyện xưa của mỗi tôn thần tiên gia và người phàm đều giống nhau, em có biết vì sao luôn có một tiên gia hạ giới đầu thai làm người, hoặc luôn bị giáng xuống trần không?”
“tại sao?”
Anh ấy khẽ cười:” bởi vì âm dương nhị khí mới có thể mang thai, thần chỉ, nhóm lão đầu cũng không làm gì được, khảo nghiệm một tâm chí có kiên định hay không, sau đó thuận nước đẩy thuyền thôi”.
“…..
Như vậy, hiện tại anh cũng đang khảo nghiệm em?”
” Có lẽ vậy, tâm chí có thể bị khảo nghiệm đến khốn khổ qua hai loại phương thức này…….
Cho nên, em muốn có ý chí kiên định, đừng hoài nghi lời ta nói “.
Anh ấy khẽ cắn gáy tôi.
” Vậy anh cũng phải……” Cũng phải giải thích để đánh gãy nỗi băn khoăn của em đi?
” Hừ….

Vẫn còn sực lực? Vậy tiếp tục!” Anh ấy cười cười lấp kín miệng tôi
…..
Được rồi, được rồi, anh là Tôn Thần, anh định đoạt.
Cuồng loạn quấn quýt si mê cũng là một cách giao tiếp, anh ấy sẽ tự thể nghiệm nói cho tôi cái gì gọi là chân chính đáng tin chứ
Không được miên man suy nghĩ, không được mang những lời nói của anh ấy như gió thoảng bên tai…..
Thậm chí không được chống lại nghiệp hoả đang thiêu đốt này.
Lúc kết thúc, tất cả trêи người tôi đều ướt, …… Trêи người một tầng hồ môi mỏng, so với sương mù dính trêи cánh hoa còn muốn ướt hơn.
Anh ấy dơ tay trấn an thân thể đang phản ứng kịch liệt của tôi, dùng đầu lưỡi ɭϊếʍ vào khoé mắt.
“…..
Không rời, không bỏ, nắm tay trở về, cũng là chuyện mà tiên gia có cầu cũng không được, sống càng lâu, càng nhàm chán”.
Anh ấy khẽ cười xoa xoa trán tôi.
Hành động thân mật này, khiến lòng tôi mềm mãi không thôi, tôi vòng tay ôm eo anh ấy, rầu rĩ nói:” em cũng không muốn cùng anh chia lìa…..
Nhưng thật khó, cho dù có giữ nghiêm giới luật, sớm chiều công khoá, sớm tối niệm tụng, cũng không biết khi nào mới có thể…..”
Anh ấy cắn môi cười cười, ngón tay ấn ấn vào giữa mày tôi:” đều là cơ duyên, em đã quy y vào cổng núi Thanh Hoa Trường Nhạc giới, rồi sẽ có những cánh hoa sen kia nở rộ, đừng lo lắng”
Tôi bĩu môi:” cơ duyên, cơ duyên…..
Công chúa quỷ kia cũng nói em là cơ duyên của cô ta”.
Giang khởi vân híp mắt cười lạnh:” có thể là cơ duyên để sống, cũng có thể là cơ duyên để chết…..”
Dịch: Vi Vu
———————.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.