Mối Tình Âm Dương Vĩnh Cửu Chồng Ta Là Quỷ Vương

Chương 168: Rửa Mặt Chải Đầu






Loại tà quỷ làm người ta trở nên kì dị rất điên cuồng, tôi chạy đến cửa thì lập tức bấm quyết khám quỷ, chiêu này rất hữu dụng với những loại tà quỷ thế này.
Bên trong truyền ra một tiếng đùng, tên tà quỷ kia đụng trúng tấm gương, một gương mặt quỷ khủng bố xuất hiện trong gương.
“Hì hì hì hì...!Pháp sư...!Ta đã gặp rất nhiều pháp sư." Nó cười lớn: "...!Ta biết rất nhiều kiểu chết, các ngươi muốn thử không..."
Anh tôi nhìn thân thể của cô bé đang trần truồng, dùng kiếm hất chăn lên cho cô ấy, sau đó nói với tấm gương: “Yêu quái già, có giỏi thì ra đây, trốn trong gương không giết được bọn tôi đâu."
Tên tà quỷ này cười nhưng đôi mắt lại nhìn trộm tôi.
Nói thật, tôi không sợ bà ta chút nào.
Không biết tại sao, hiện tại tôi thấy quỷ không có gì đáng sợ hết, chắc là đã thấy quá nhiều quỷ...!
Tôi gặp ở đâu mà nhiều ta?
Đầu tôi lại đau, sao những lúc nghĩ đến vấn đề mấu chốt thì đầu óc tôi lại trống rỗng, còn đau như muốn nứt ra?
Tôi cúi đầu xoa xoa huyệt thái dương, tà quỷ trong gương đột nhiên hướng về phía tôi!
"Bịch!" Ánh sáng màu đỏ như một tấm lá chắn, tà quỷ bị bắn đến góc tường, cả người bốc khói đen.
Tôi vỗ nhẹ lên bụng mình, cầu xin hai tổ tông nhà tôi đừng có thể hiện nữa.

Anh tôi nhanh chóng dán bùa lên gương, làm cho tà quỷ kia không thể trốn vào gương nữa.
“Chạy đi, gặp được bọn ta còn muốn tác quái? Hừ hừ hừ..
Nói nghe coi, ngươi biết cái kiểu chết nào, tôi muốn thử trải nghiệm một chút." Anh tôi cười lạnh ngồi trước con quỷ đang bốc hơi kia, dùng kiếm Càn Khôn chỉa vào bà ta.
Tôi bấm quyết khám quỷ, quyết cấm quỷ còn chưa bấm thì tà quỷ đã run rẩy lui vào góc tường, anh tôi lấy ra một lá bùa nói: "Nhìn ngươi xấu như thế, đến đây, tôi cho một tấm mặt nạ để đắp này."
Lực lượng của lá bùa làm cho con quỷ lăn lộn cầu xin tha.
"Nói, nhập vào người cô bé kia là muốn làm gì?"
“Hai vị pháp sư tha mạng...!hu, ta chỉ ngứa tay thôi...!Bao nhiêu năm rồi không được tra tấn người.."
Làm người ta cào cấu chính mình là thể loại tra tấn gì chứ?
Tà quỷ bị bùa đốt đến cuộn người lại, nó nói trước kia mình là nữ quan trong cung chuyên thi hành hình phạt, thích nhất là dùng hình phạt rửa mặt chải đầu tra tấn phụ nữ.
Rửa mặt chải đầu là hình phạt mà phụ nữ bị cởi hết đồ, dùng dây thừng trói lại, dùng nước nóng tưới lên lưng để da phỏng hết đi, sau đó dùng cào tre cào lên lưng từng tầng từng tần cho đến khi thịt nát hết rồi lại tưới nước sôi lên, lặp đi lặp lại như thế, cho đến khi đau rồi chết hoặc chảy hết máu mà chết.
Giống như tắm cho gia súc, chỉ đổi tên cho hay một chút mà thôi.
Khó trách sau lưng cô bé đều bị cào nát, trong móng tay đều là thịt của mình.
“Làm sao ngươi trốn được vào bình Sứ Thanh Hoa?" Tôi nhíu mày hỏi.
"A..
Sau khi ta bị giết, ngươi thiêu hủy thi thể ta thành tro rồi thêm vào trong đất sét trắng nung thành bình sứ hình đầu người, đem ta cho một tiểu yêu tinh trẻ tuổi để ta đi hại người."
Sự ghen tỵ của nữ nhân thật đáng sợ, cách giết người diệt khẩu này thật lợi hại.
Tôi bắt đầu thu tà, nữ quỷ kia không ngừng gào thét xin tha: “Ta không hại người, cầu ngài tha cho ta! Ta không muốn đi âm phủ trải qua vạn kiếp rồi lại hồn phi phách tán! Cầu ngài."
Tôi rút một lá bùa độ âm, gấp thành một pháp đàn rỗng ruột, bấm một cái quyết luyện hóa rồi ném bùa lên người nữ quỷ.
"Hồn phi phách tán...!Không chừng là một sự giải thoát."
Quỷ môn quan, nghe nói năm đó ông cố cũng đã từng mở quỷ môn thu quỷ vương, không biết pháp lực của tôi bây giờ là ở trình độ nào?
Anh tôi bất mãn nói: “Thanh Tiêu, sao em lại mềm lòng vậy, cái linh hồn thai nhi đầu to lúc trước cũng vậy, còn độ âm cho chúng nó, một tấm bùa độ âm hơn mười ngàn lận đó! Mấy con quỷ này dù có siêu độ thế nào cũng hồn phi phách tán cả thôi, lãng phí làm gì!"
Tôi cưỡi xin lỗi anh, vỗ vỗ bụng: “..Coi như tích đức cho hai vị tiểu tổ tông này đi.”
Mạt Lão Thất cảm tạ chúng tôi nhiều lần, còn chưa từ bỏ ý định nói: “Con quỷ đó đã được thu phục rồi thì món đồ kia không sao đúng không? Hay là bác đào ra cho hai đứa xem thử, nếu không sao còn có thể bán đi.”
Thương nhân mà...!Tôi thở dài.
Hắn đào cái hòm đựng đồ sứ ra, vừa mở ra thì chúng tôi đều sửng sốt, ban đầu là hai mảnh đồ sứ nhưng bây giờ đã vỡ nát, còn xuất hiện chấm đen.
Tôi níu mày cầm một mảnh lên..
Đây là món đồ sứ trong phòng làm việc của Hứa Mặc Hàn mà tôi làm vỡ, chắc là sau khi vỡ anh cho người quét dọn rồi bỏ đi, nhân viên vệ sinh mang đi bán cho ve cha đây mà.
Anh ta nói mẹ anh ta mời người của nhà Thượng Quan đến, nói vậy là Thượng Quan Chấn muốn hại anh ta sao?
Tôi chụp một tấm ảnh, gửi qua cho Hứa Mặc Hàn, nhắn thêm hai chữ cẩn thận...!Cũng không biết anh ta có nhận được không.
Tôi đã luôn nhắc nhở anh ta, nhưng nếu anh ta vẫn luôn làm ngơ hoặc nghi ngờ tôi ghen tỵ với đồng nghiệp thì tôi cũng không còn cách nào khác.
Nơi này cách nhà họ Thẩm không xa, chúng tôi trực tiếp đi tỉnh lộ, ven đường đều là khung cảnh của nhà họ, còn có không ít nhà nông.
Anh tôi sợ tôi đói, dừng lại ở một nông trại gọi vài món ăn, tôi nói anh gọi nhiều quá rồi, anh không quan tâm bĩu môi: “Thanh Tiêu em phải ăn nhiều chút, em xem bụng em kìa, so với lúc không mang thai có khác gì nhau đâu."
Tôi giải thích nói có khác, bụng đã nhô lên một chút, nhưng do trời lạnh mặc nhiều đồ nên nhìn không ra.
Anh tôi lắc đầu nói: “Anh học y đó, thai năm tháng bình thường bụng của phụ nữ cũng đã bự lên rồi, em nhìn em đi, còn gầy teo như vậy, anh sầu chết mất...!Ăn nhiều chút đi.”
Ngược lại tôi không lo chuyện này lắm, hai đứa nhỏ vừa cảm nhận được tà khí thì đã không kiềm chế được mà hủy diệt nó, mạnh khỏe như thế chắc chắn không suy dinh dưỡng được.

Trong lúc chờ đồ ăn, có một người đàn ông xoay quanh xe chúng tôi, anh tôi cảnh giác bỏ bát xuống nói: “Anh đi xem thử, mẹ nó đừng có mà để lại dấu trên xe chúng ta.”
Cái gì? Dấu gì?
Anh tôi đi ra ngoài rồng một tiếng: “Này, nhìn cái gì đó?”
Người nọ vội cười: "Xe này đẹp quá, nhịn không được muốn đến nhìn thử, không có gì không có gì.” Nói xong thì vội chạy đi.
Anh tôi trở lại, nhỏ giọng nói với tôi: “Ra ngoài phải cẩn thận chút, có vài tên trộm cướp là đến thăm dò địa hình, ví dụ như hai chúng ta một nam một nữ, có thể là dễ béo, thì dán một dấu hiệu lên xe chúng ta, kẻ đã chặn đầu nhìn thấy thì ra tay ngay.”
Giang hồ hiểm ác, tôi không nhịn được rụt cổ lại.
Anh tôi vừa thấy thì vui vẻ: “Đây mới là Thanh Tiêu nhà ta chứ! Đừng sợ, anh ở đây, trên xe nhiều nhất là vật cấm, còn có chuông cảnh báo."
Nhưng cho dù chúng tôi đã chú ý thì sau khi chạy được một đoạn, vẫn phát hiện mình bị theo dõi.
Phía sau có một chiếc xe hàng, một chiếc xe bánh mì không nhanh không chậm chạy theo chúng tôi, cho dù chúng tôi dừng lại, bọn họ chạy trước thì đi qua một con đường khác, họ vẫn ở sau lưng chúng tôi.
".Là quỷ thì chúng ta không sợ, nhưng là người thì phiền rồi, hai chúng ta không đánh lại nhiều người như vậy, gửi một cái định vị cho chú đi."
Gương mặt anh tôi trở nên nghiêm trọng.
Chúng tôi đều nghĩ tới một khả năng, những kẻ luyện thi, đã tìm tới...



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.