Mối Tình Âm Dương Vĩnh Cửu Chồng Ta Là Quỷ Vương

Chương 167: Gốm Sứ Thanh Hoa Cốt 2






Biểu cảm bất đắc dĩ của Hứa Mặc Hàn làm cho trái tim tôi lạnh lẽo.
Anh ta sẽ nghĩ rằng lòng dạ tôi hẹp hòi sao?
"Hứa thiếu gia, âm khí vật này rất nặng, đặt trong văn phòng sẽ làm ảnh hưởng đến anh, mặc dù có ngũ quỷ tụ tài nhưng vẫn có những thứ không thích hợp với anh.” Tôi cố gắng giải thích với anh ta: “Âm lôi quyết của tôi có tác dụng với nó chứng minh thứ này không tốt, nếu không nó sẽ không đột nhiên vỡ tan như thế."
Hứa Mặc Hàn cười nói: “Không phải là tôi không tin, chỉ là cái bình này mẹ tôi mua từ chỗ Thượng Quan Chấn, nếu bà ấy biết nó v.."
"Vậy thì thật xin lỗi." Tôi lạnh lùng.
Thanh danh của nhà Thượng Quan chúng tôi không so nổi, chắc Hứa Mặc Hàn sẽ cảm thấy tôi ganh tỵ với nhà người ta đúng không?
"Thanh Tiêu, cô đừng giận."
Tôi cười: “Hứa thiếu gia cứ đùa, tôi làm hỏng món đồ quý giá của anh, anh nên giận mới đúng, nhưng tôi không có tiền đền, hôm nay tôi đến mượn tiền.”
Tự mình còn cảm thấy nhục, người ta không tin lời khuyên của tôi, tôi còn phải mặt dày vay tiền.
“Đừng nói nói là mượn, cô cần bao nhiêu?” Hứa Mặc Hàn hỏi dứt khoát.
"Một trăm nghìn tệ."
"Một trăm nghìn đủ không?" Anh ta nhíu mày, có lẽ số tiền ấy chỉ là số lẻ với anh ta, anh ta không ngờ một số tiền ít như vậy mà tôi cũng phải đi mượn.

“Đủ, sau này có tiền lập tức trả cho anh."
Anh ta hỏi số thẻ của tôi rồi chuyển tiền qua di động cho tôi.
Tôi mệt không muốn cùng anh ta nói nhiều, nhưng nhịn không được nhắc nhở: “Hứa thiếu gia, phải cẩn thận khi giao thiệp với Thượng Quan Chấn, hắn ta không phải là người bình thường.”
Hứa Mặc Hàn gật đầu, cũng không biết có để lời khuyên của tôi vào đầu không.
Tôi về nhà thì thấy Hứa Mặc Hàn chuyển cho tôi năm trăm nghìn, tôi lập tức trả lại bốn trăm, chỉ để lại một trăm đưa cho ông Trần.
“Thanh Tiêu, có đôi khi anh không biết nên làm thế nào với em nữa.
Sự cố chấp này, thật là..
Em mượn một trăm hay năm trăm thì trong mắt anh ta cũng chẳng khác gì nhau, cho dù em không trả lại thì anh ta cũng đâu để ý, chúng ta đang nghèo thế này...!Rồi rồi, đừng trừng nữa." Anh tôi nhịn không được bĩu môi.
Ngày mùng một chúng tôi nhận dược một cuộc điện thoại, một người chuyên vận chuyện âm vật gọi điện đột nhiên gọi điện xin giúp đỡ, hắn là khách cũ của bố tôi, ở thị trấn bên cạnh, chuyên đầu cơ các loại âm vật ở dân gian.
Người thương nhân này tên Mạt Lão Thất, đi theo bố tôi trên con đường này mà phát tài, anh tôi nói qua điện thoại rằng năm mới không muốn dính đến âm vật, nhưng hắn sống chết đòi chúng tôi qua xe,m, mà còn hứa sẽ trả tiền công một trăm nghìn tệ.
Anh tôi nghe thấy một trăm nghìn thì sáng cả mắt, đây chính là thần tài đến nhà nha!
Thị trấn này nằm gần khu nhà của Thẩm gia, tôi thương lượng với anh tôi, lấy danh nghĩa đi chúc tết sang Thẩm gia một chuyến, hỏi chút tin tức về phu quân đang ở minh giới kia.
Hai chúng tôi bây giờ chẳng biết gì, cũng không ai đến giải thích với chúng tôi, chỉ có thể tự đi tìm đáp án.
Mạt Lão Thất đón chúng tôi ở giao lộ, nhà hắn có một miệng giếng, hiện tại bị một phiến đá che lại.
"Hiền chất, bác biết là Quan lão ca còn đang an dưỡng, không dám để ông ấy lao lực, vốn cũng không muốn gọi hai đứa đến nhưng chuyện này rất lạ, bác làm nghề này nhiều năm rồi chưa từng thấy cảnh tượng nào kì dị đến thế, gần đây nghe danh hai đứa, nghĩ rằng trò giỏi hơn thầy nên mới dám gọi hai đứa đến xem.
Mạt Lão Thất vừa nói vừa lấy một cái bìa hồ sơ màu đen đưa cho chúng tôi, anh tôi mở ra thì thấy là một trăm nghìn tệ.
“Bác Mạt, chúng cháu còn chưa làm gì, đây là.."
"Cầm đi, bố các cháu nằm viện thì bác cũng phải có chút quà thăm hỏi cho đỡ lo lắng.” Hắn hào phóng phất tay.

Lão già này, bố tôi nằm viện hơn nửa năm nay, nếu lo lắng thật thì đã đến thăm từ sớm rồi, bây giờ mời chúng tôi đến làm việc còn thừa cơ bán nhân tình, khôn khéo quá.
Anh của tôi thấy tiền là sáng mắt, người ta cho tiền là vui, không cần biết nhân tình hay không nhân tình gì cả.
Trong cái nghề này, nhân tình mỏng như tờ giấy.
Mạt Lão Thất nói sơ qua chuyện xảy ra, năm ngoái hắn phát hiện một mảnh gốm sứ bị hỏng từ một kẻ bán ve chai trong xóm, hắn nhìn đường nét thì đoán rằng món đồ sứ đó ít nhất trăm tuổi, còn hơi mang theo hơi lạnh của âm khí.
Mấy thứ như đồ sứ chỉ cần mẻ một chút thôi thì chỉ còn một phần mười giá ban đầu, nhưng hắn không quan tâm, nghĩ rằng mua về rồi sửa lại, sau đó phơi nắng loại bỏ âm khí, bán qua tay như một món đồ cũ cũng có thể kiếm không ít tiền.
Cuối cùng hắn bỏ hai trăm ra mua về, nghĩ rằng có thể lừa được tám chục một trăm gì đó, vừa lúc trời nắng hắn để món đồ cạnh giếng rồi phơi nắng, lúc con gái của hắn đang chơi với mèo thì còn mèo không cẩn thận động ngã món đồ sứ, con hắn hoảng sợ, nhanh tay dựng món đồ lên không cẩn thận bị cắt trúng vào tay.
Vật âm kỵ nhất là máu, đêm đó, hắn thấy con giá mình đi vào trong dân, múa may khiêu vũ, hôm sau hắn mắng con mình vài câu, nói nói nửa đêm không ngủ còn đi đâu, nhưng đêm hôm sau lại thấy con mình lại ra sân.
Lần này không nhảy nữa mà chỉ ngây ngốc đứng cạnh giếng, chỉ đứng như thế.
Mạt Lão Thất thấy lạ, con gái mười bảy mười tám tuổi, chẳng lẽ do áp lực học tập quá lớn nên mất ngủ?
Hắn mặc quần áo đi vào sân nói hai câu, con giá hắn ngơ ngác mỉm cười với hắn, nụ cười kia làm chân hắn mềm nhũn...!Miệng đã nứt đến tận hàm.
Mạt Lão Thất cũng là kẻ già đời, hắn tìm kiếm nguyên nhân, kết quả phát hiện trên món đồ sứ có dính chút máu, lập tức đốt bùa, đốt tiền giấy, dâng hương cầu nguyện, sau đó đem chôn đồ sứ đi, tạm thời che miệng giếng lại, sợ con mình ngơ ngác mà ngã xuống.
"Không phải đã xong rồi sao? Bác đã xử lý hết rồi còn bảo chúng cháu tới làm gì?" Anh tôi không hiểu hỏi.

Hiền chất, vấn đề chính là ban ngày con bác không sao, nhưng đêm đến thì...!Haiz, không nói nữa, đi ăn cơm, buổi tối thấy là biết.”
Khi trời tối, chúng tôi chen chúc trong thư phòng lầu hai của nhà Mạt Lão Thất, nhìn màn hình camera trong máy tính hắn.
“Cái đệch, bác Mạt, cái này hơi biến thái rồi nha, lắp camera trong phòng con giá mình luôn hả.."
“Bác cũng sợ, hai ngày nay mới trộm gắn vào!" Vẻ mặt Mạt Lão Thất đầy u sầu.
Phòng con gái hắn ở lầu ba, cô bé vẫn luôn cúi đầu làm bài tập, nhìn đến mười giờ tôi đã không chịu nỗi, anh tôi để tôi ngủ một chốc, anh tiếp tục theo dõi.
Tôi mê man ngủ một chút, đột nhiên nghe được tiếng bước chân bên tai, lập tức mở mắt ra, anh của tôi cũng thốt lên một câu khó tin: “Đệch.."
Trên máy tính cô bé kia đang khiêu vũ, xoay người, thẳng chân, vô cùng mềm dẻo, nhưng cô bé lại cởi đồ, trên lưng cô toàn là vết cào!
Sau đó, cô ấy nắm lấy làn da sau lưng mình, vết thương cũ còn chưa kết vảy lại bắt đầu chảy máu, cả tấm trải giường cũng dính máu.
Anh tôi nhảy dựng lên, đeo ba lô lên lưng rồi phóng lên lầu, anh có đồng phù hộ thân, cho tới giờ lúc nào cũng to gan lớn mật!
Tôi lo cho anh tôi, lúc chạy theo đến nơi anh tôi đã dán bùa xong rồi, đá cửa, mang theo kiếm đi vào!
Một trận tiếng cười quỷ dị truyền ra từ bên trong: “Hi hi hi hi hi..".



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.