Mối Tình Âm Dương Vĩnh Cửu Chồng Ta Là Quỷ Vương

Chương 144: Lòng Người Hiểm Ác






Cục đá hạ xuống, anh tôi ngã xuống ngay trước mắt tôi.
Trong phút chốc, tôi cảm thấy có gì đó nóng ấm nhỏ vào mắt mình, làm tôi đau đến không mở mắt nổi.
Là máu sao? Là máu của anh tôi sao?
“Anh! Anh!” Anh tôi lăn xuống bờ ruộng, tôi luống cuống chạy đến.
.
||||| Truyện đề cử: Vai Ác Sư Tôn Xinh Đẹp Như Hoa |||||
Anh ấy không phản ứng, tôi ôm anh, nhưng anh không phản ứng gì cả!
“Cô nhóc, ngoan ngoãn đi theo bọn tao đi, tao cũng không muốn làm mày bị thương!” Tên gầy ác độc nói.
Tên lùn đến gần tôi: “Trong bụng mày có gì vậy? Bọn tao rất am hiểu việc luyện đồng thi*, thai nhi có pháp lực mạnh như thế này mà luyện ra sẽ thành thi vương thôi! Ngoan ngoãn đi theo bọn tao đi! Đưa thai nhi cho bọn tao rồi sẽ tha cho mày một mạng!"
*: Xác chết trẻ con.
Mặt hai tên cản thi này ác độc vô cùng, ánh mắt tham lam thèm thuồng.
Phản ứng đầu tiên của tôi là muốn gọi cho Phong Ly Ngân, nhưng mà tôi...!không muốn tăng thêm nghiệp cho hắn nữa.
“Một con nhóc yếu đuối như mày không nên chống đối làm gì, ngoan ngoãn đi nếu không bọn tao sẽ bẻ gãy tay chân mày!" Tên lùn đi về phía tôi.
Tôi đặt anh tôi nằm trên đất, duỗi tay cầm chặt la bàn trong túi.

Hai người bọn họ có ưu thế tuyệt đối, tôi đứng lên lui về sau, tên gầy lập tức chặn đường tôi, cười lạnh nói: “Nhóc con, trong tình huống này thì không cần phản kháng đâu, mày đẹp như vậy, chống đối sẽ làm đàn ông trở nên thú tính đó."
Tên lùn sửng sốt, lập tức cười xấu xa: “Vẫn là lão ca hiểu lòng tao, lúc mới nhìn thấy con nhóc này tao đã muốn lột sạch nó trói mang đi rồi, như vậy trên đường về sẽ không quá chán."
Tên gầy cười khà khà, vươn tay nắm lấy tay tôi, trong nháy mắt đó, tôi mượn lực giơ la bàn lên quơ một đường...!
Cạnh la bàn bén nhọn xẹt qua cổ hắn, mang theo một chuỗi máu đen.
Hắn ta kinh hãi, buông tôi ra lùi lại vài bước, lập tức che cổ mình nói: “Cẩn thận! Trong tay nó có gì đó!"
Quá nông, vẫn không đủ sâu...!
Cho dù tôi muốn làm hắn ta bị thương nhưng vẫn không đủ sức.
Tôi hít sâu một hơi, chậm rãi niệm câu chú quen thuộc kia.
Chú Phong Bảo Cao.
Chính tâm quy mệnh lễ...!đại từ đại bi, đại thánh đại từ, huyền khanh đại đế, cửu u bạt tội thiên tôn.
Quỷ sai đáng yêu nắm dây xích, mang theo đồng bọn của nó xuất hiện bên cạnh tôi, quần áo của bọn nó hình như đã thay đổi chút xíu rồi.
“Hì hì...!Tiểu nương nương, chúng tôi thăng chức rồi, cám ơn tiểu nương nương chiếu cố giúp bọn tôi bắt được mấy thứ lợi hại kia." Quỷ sai đáng yêu cười với tôi.
Tôi cười khổ nói: “Vậy thì xin lỗi các cậu trước, tôi sắp làm các cậu bị giáng chức rồi.."
“Hả?” Tiểu quỷ nghiêng đầu nhìn tôi.
Tôi chỉ hai tên trước mặt: “Khóa hồn lại mang đi đi.”
Nụ cười trên mặt tiểu quỷ dần biến mất, nó cẩn thận nhắc nhở nói: “Tiểu nương nương, đây là...!người sống mà...!Tự ý câu hồn, là phạm vào âm luật."
Tôi nhìn anh tôi một cái, hai giọt máu lúc nãy chảy vào mắt tôi, làm tôi nóng đến nỗi sinh ra ác niệm.
Đây là người duy nhất trên đời này, người duy nhất, chảy cùng dòng máu với tôi.
Không ai có thể gần gũi với tôi hơn thế nữa.
Làm anh tôi bị thương cũng giống như làm hại hai đứa con trong bụng tôi vậy, không thể tha thứ được.
Tôi hơi nhắm mắt lại, giọng nói có chút run rẩy, nhưng không ai có thể ngăn cản.
"Mang đi."
"Tất cả tội lỗi, tôi chịu."
"Ui.." Anh tôi cau mày mở mắt ra.
Tôi đã dùng hộp cứu thương trên xe để sơ cứu cho anh, lúc này tôi ôm anh ngồi ở ghế sau.

"Anh đừng nhúc nhích, đầu bị lủng đó, hơn nữa vừa nãy còn bị ngất, có thể bị chấn thương não rồi, có buồn nôn không?" Tôi ôm đầu anh, để anh nằm lên đùi tôi.
Ánh mắt anh tôi mơ màng một chút, đột nhiên hỏi: “Thanh Tiêu, chúng ta đang ở đâu?”
“Hả? Trên xe."
"Trên xe...!Đệch mẹ nó, tên đó đang lái xe sao? Sao xe lại chạy! Cái con bò muốn bắt cóc chúng ta đang lái sao?" Anh nghiêng người ngồi dậy.
Quỷ sai đáng yêu và quỷ sai ngơ ngác ngồi ở ghế trước xoay người lại, cười ngốc nghếch: “Huynh trưởng đại nhân, xin chào!"
Mặt anh tôi dại ra khoảng ba mươi giây, rồi lập tức rống lên một cách giận dữ...!
"Cái đệch chứ ở đó mà huynh trưởng đại nhân! Ai là huynh trưởng của bọn bay! Dừng xe nhanh lên!”
“Thanh Tiêu em bị ngốc sao! Sao em có thể để cho quỷ lái xe! Thứ quỷ nhìn thấy không giống chúng ta đâu! Quỷ mà lái xe thì sẽ thành xe tang! Mẹ nó bây giờ lái đến chỗ quỷ nào rồi!"
Xe dừng ở bên một bờ sông cạn kiệt.
Anh tôi ngồi xổm trên đất ủ rũ, thì thầm thì thào: “Mẹ nó xém chút là toi mạng rồi, ông trời phù hộ con tỉnh dậy kịp lúc..."
Quỷ sai đáng yêu nhịn không được hưng phấn xoa tay: “Tiểu nương nương, đây là lần đầu tôi.
tôi được lái xe của dương gian đó, xe này tối quá, tốt hơn xe tang nhiều."
Tôi cạn lời nhìn nó, tên này lúc nãy xung phong lái xe, tôi cũng vô tâm, vậy mà đi tin nó.
Sắp chạy vào lòng sông luôn rồi đó trời!
Quả nhiên đường của quỷ và của người không giống nhau.
“Đi thôi Thanh Tiêu, đại nạn không chết sẽ hưởng phúc đến cuối đời, để anh lái cho...!Sàn xe chưa bị hỏng đúng không..." Anh tôi không nói nữa mà chỉ thở dài.
Tiểu quỷ cảm thấy tủi thân ngồi vào ghế sau: "Nơi này âm khí quá nặng, hai chúng tôi vẫn nên đi cùng tiểu nương nương thì hơn, để lỡ như thứ không có mắt nào lại bay tới nữa.”
"Nói như kiểu hai cậu lợi hại lắm vậy, gặp lệ quỷ thì sợ teo, còn đòi bảo vệ tôi làm gì chứ?" Tôi hừ một tiếng.
“Hì hì, tiểu nương nương dắt chúng tôi đi bắt vài con lệ quỷ, chúng tôi sẽ được tăng lương nữa đó." Tiểu quỷ xoa hai tay nói.

“Bớt bớt đi, các cậu muốn thể hiện trước mặt Phong Ly Ngân thôi chứ gì?” Anh tôi hừ lạnh.
Anh không mở miệng hỏi về chuyện của hai tên cản thi kia, trong tình huống này, hai quỷ sai tôi gọi tới chỉ có thể làm được duy nhất một việc, chính là tự ý câu hồn sống.
Hai người đó đang nằm trong mấy bụi đất đầy cỏ dại, nơi đó đã có thêm hai thi thể.
Cập nhật nhanh nhất trên truyện88.
Chắc là anh tôi đã đoán được, nhưng không hỏi gì.
Quỷ sau đi vào âm lộ, tuy rằng hướng đi không sai nhưng đã đưa chúng tôi đến một vùng hẻo lánh, lệch khỏi đường chính rồi.
Phong Ly Ngân bảo chúng tôi chờ để cùng nhau đi vào thôn Hoàng Đạo, anh tôi không muốn tự ý vào đó, vì thế định mang xe về lại con đường bình thường rồi dừng lại
"Các cậu về trước đi, bọn tôi ở đây chờ lãnh đạo của hai cậu." Anh tôi đuổi hai tên tiểu quỷ kia đi.
“Vì sao đuổi chúng nó đi?" Tôi hỏi, dù sao có còn hơn không.
"Âm khí quá nặng, để chúng nó bên cạnh còn nặng hơn, anh xuống bái thổ địa chút...!Thổ địa đây cũng khổ thật." Anh tôi lấy tiền giấy xuống xe.
Tôi bước vài bước trên sơn đạo theo bản năng, trên vách núi nơi này có một cái động, bên trong có một bức tường bằng gạch thấp thấp vây quanh một pho tượng thổ địa rách nát, xung quanh có tro hương và bã nến, xem ra cũng thường có người đi đường đến đốt nhang cho nó.
Anh tôi vừa đốt tiền giấy, mặt đất liền nổi lên một cơn gió....



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.