Mối Tình Âm Dương Vĩnh Cửu Chồng Ta Là Quỷ Vương

Chương 124: Hận Cũ 1






Thẩm gia là nhà giàu, còn là gia tộc nổi danh trong nghề, bọn họ không ngược đãi tôi, cơm nước ba bữa đúng giờ đưa tới, chỉ là không cho tôi rời khỏi phòng.
Tôi chỉ nằm trên giường ngủ tới tối trời tối đất, dù sao thì tắm rửa cũng có người hầu hạ rồi...!Cũng không biết giờ đây trong Thẩm gia truyền bao nhiêu lời đồn về tôi rồi.
Lúc chiều, cửa mở ra một tiếng két, bà Thẩm khí thế uy nghiêm xuất hiện trong phòng.
Tôi đang mơ màng ngủ thì nghe thấy nữ đạo sĩ phía sau bà ấy rống lên một câu: “Vãn bối vô lễ! Còn không đứng dậy hành lễ với lão thái thái!"
Tôi cũng rất muốn trả lời, có ý kiến thì tìm đế quân đại nhân của các người đi.
Nhưng mà bây giờ tôi đang ở nhà người ta, phải biết cúi đầu.
Lúc mặc quần áo tôi mới biết được thì ra trên người tôi lại có nhiều dấu vết như vậy, Phong Ly Ngân rất nặng tay, cả thắt lưng tôi đều bị siết bầm tím cả chứ đừng nói đến mấy dấu hôn trên ngực.
Cập nhật chương mới nhanh nhất hàng ngày trên truyện 88.
Quần áo Thẩm gia cung cấp đều là cổ phục, tôi chỉ mặc trung y rồi ra ngoài.

Bà Thẩm ngồi ở trên ghế lạnh lùng nhìn tôi, tôi chắp tay cúi người nói: “Xin chào."
Nữ đạo sĩ bên cạnh còn định mắng tôi, nhưng bị bà Thẩm ngăn lại: “Được rồi, cô ngồi xuống rồi nói chuyện đi, hầu hạ đế quân đại nhân không phải là chuyện dễ dàng gì.”
.Bà lão này, còn tưởng mình là thái hậu thật sao.
Ánh mắt mấy nữ đạo sĩ bên cạnh bà ấy nhìn tôi vừa nghiền ngẫm vừa khinh miệt, còn mang theo sự hâm mộ rồi ganh tỵ, nhìn tôi như vậy mấy người không thấy mệt sao.
"Cô có mang theo cái la bàn nhỏ kia không?" Bà Thẩm hỏi.
Tôi cảnh giác nhìn bà ta: “Bà muốn gì? Đó là di vật của mẹ tôi.”
Bà ta cười lạnh: "Đó là đồ của Thẩm gia, mẹ cô lấy nó bỏ nhà ra đi mà thôi! Yên tâm, tôi không bắt nạt vãn bối đâu, sẽ không cướp của cô."
Bà ấy vừa nói xong, một nữ đạo sĩ đã tìm được la bàn trong phòng trong, đưa tận tay bà ta.
Tôi cảm thấy lo lắng trong lòng, nếu như lão bà này muốn cướp nó, tôi sẽ méc Phong Ly Ngân.
"Quả nhiên là Ngọc Toàn Cơ...!Hơn hai mươi năm rồi chưa được nhìn thấy pháp khí này..." Bà ta khẽ thở dài.
Ánh mắt bà Thẩm hơi lóe lên những cảm xúc khó hiểu.
"Cho dù đây là đồ của Thẩm gia thì cũng là di vật của mẹ tôi, Thẩm gia không thiếu la bàn, xin hãy trả lại cho tôi.” Tôi cau mày nói.
Bà Thẩm không đoạt lại, trả lại la bàn cho tôi.
“Năm đó mẹ cô bỏ nhà ra đi, hừ, đúng là đứa con gái ngoan của Thẩm gia mà! Vì một thằng nhãi nhà họ Quan mà từ bỏ quyền thừa kế! Nhà họ Quan nghèo khổ đó có gì tốt chứ!” Cơn giận hơn hai mươi năm nay của bà Thẩm vẫn còn đó.
Ai biết có gì tốt, nhưng chuyện tình cảm thì không giải thích được tình yêu làm đầu óc ngu muội, biết đó là hố lửa nhưng vẫn muốn nhảy vào...!Huống chi bố tôi cũng không phải hố lửa!
".Đã là chuyện cũ năm xưa, huống chi người cũng đã mất, bà nên xem đó tựa như khói hồng trần, bỏ qua đi." Tôi nói nhỏ: “Thằng nhãi họ Quan trong miệng bà bây giờ cũng đã là người đàn ông trung niên hơn bốn mươi rồi, tôi với anh tôi cũng đã trưởng thành, mẹ tôi mất lâu rồi, còn nỗi hận nào mà không thể tha thứ được.”
Bà Thẩm nhìn tôi chằm chằm một hồi lâu, đột nhiên khẽ cười: “Đàn bà mà, đi theo người đàn ông thế nào nghĩa là đã chọn cuộc sống thế đấy.”
".Có một số việc người ta cũng không có quyền lựa chọn." Tôi rầu rĩ nói.

"Hừ, đế quân đại nhân ra lệnh, để tôi dạy cho cô vài đạo pháp thuật, đêm nay Quan Ngạn Hạo sẽ tới, bắt đầu từ ngày mai, hai người các cô sẽ đi học như ngoại môn đệ tử, học được bao nhiêu thì học, các cô cậu là hậu đại của lão già Quan Trình Diệu, ngoan cố khó dạy, tôi cũng không trông mong hai người có thể nghe lời, chỉ cần đừng làm phiền tôi là được, nếu không sẽ bị xử phạt như nhau.”
Cái gì? Tôi đi học ở Thẩm gia? Tôi sụp mắt, nhất định anh tôi cũng cảm thấy giống như tôi thôi, cho dù mãi mãi là con gà mờ cũng không muốn liên quan gì đến Thẩm gia.
“Đừng có làm ra cái vẻ mặt đó, tôi cũng chẳng muốn dạy dỗ các người đâu, nhưng mệnh lệnh khó cãi, đế quân đại nhân đã phù hộ Thẩm gia nhiều năm rồi, Thẩm gia phải toàn tâm toàn lực phụng dưỡng lại ngài ấy." Bà Thẩm đứng lên, hai nữ đạo đặt lên bàn hai gói đồ.
Bọn họ đi rồi tôi mới mở ra nhìn, thì ra là vài bộ quần áo và sách vở, còn có pháp khí.
Ở nhà họ Thẩm tôi hoàn toàn không có quyền lựa chọn gì, Phong Ly Ngân ném tôi tới đây thì mới yên tâm đi làm chuyện của hắn.
Thẩm gia nằm ở nơi non xanh nước biếc này, rời xa đô thị phồn hoa nhưng đệ tử cũng không ít, đúng là nơi tốt để dốc lòng tu hành.
Nhưng tôi nhớ bố và anh tôi, di động của tôi hết pin lâu rồi, cũng không biết chỗ nào mới gọi điện về nhà được, hỏi người đưa cơm người ta cũng không dám trả lời, vừa đặt cơm xuống thì chạy mất luôn.
Trong phòng chỉ có ba thứ thuộc về hiện đại, đèn điện, máy điều hòa và bồn cầu, trong phòng tắm cũng chỉ dùng thùng gỗ để tắm, không có di động tôi như người nguyên thủy vậy.
Tiểu đạo cô của nhà họ Thẩm đổi tấm trải giường bằng bông cho tôi, có thể thấm nước, thông khí, chắc là mấy vết ẩm ướt hôm trước làm bọn họ sợ...!Mất mặt ghê!
Hôm qua kịch liệt quá nên giờ bụng tôi hơi đau, giống như có một ngọn lửa đang cháy rực bên trong, hôm nay nghỉ ngơi trên giường thì cảm giác đó càng rõ ràng, tôi cảm thấy như có một luồng khí nóng vẫn tuần hoàn không ngừng trong cơ thể tôi, hai bên rốn cũng nóng hầm hập.
Chắc phải đến chỗ Ô bà bà khám thật, nếu mà xảy ra chuyện gì tôi cũng không gánh nổi tội, đến lúc đó chắc Phong Ly Ngân sẽ giận đến nỗi lột da róc xương tôi mất.
Bà Thẩm nói tối nay anh tôi sẽ đến đây, tôi chờ rồi chờ, chờ đến khi ngủ gật trên bàn bát tiên, cho đến khi một luồng khí lạnh đập tan sự ấm áp của điều hòa, tôi rùng mình, Phong Ly Ngân lập tức vớt tôi lên giường.

G...!Sao hắn cứ tự tiện đè lên người tôi vậy chứ? Chuyện như hôm qua làm một lần là được, mỗi ngày đều làm vậy thì tôi sẽ mệt chết đó.
“Đừng...” Tôi nghiêng đầu tránh đi đôi môi hẳn: “Em đang chờ anh trai mà, bà Thẩm nói tối nay anh ấy sẽ đến."
".Đến cổng lớn rồi, chút nữa sẽ đến đây thôi." Phong Ly Ngân thản nhiên trả lời một câu.
Thật sao? Tôi hôn hắn cho có lệ, sau đó mặc quần áo tử tế vào, nôn nóng chờ đợi.
"Thanh Tiêu! Em tôi đâu? Không phải nói ở trong này sao?" Tôi nghe thấy tiếng bước chân anh tôi dưới lầu, còn nghe được tiếng gọi của anh.
Tôi vội vàng mở cửa, ôm cổ anh tôi muốn khóc lóc kể lễ...!
"Không phải nói em đừng lo sao! Anh thông minh lanh lợi như vậy sao mà xảy ra chuyện được!" Anh tôi đánh lên ót tôi một cái.
Trên đầu và cổ tay anh quấn băng gạc, vậy mà nói là không sao?
Tôi lo lắng truy hỏi: "Rốt cuộc là anh bị sao, vì sao ngã xuống rồi mất tích luôn.".



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.