Mọi Người Trong Ma Đạo Tổ Sư Cùng Đọc Ma Đạo Tổ Sư

Chương 226: Chương 227






[Nói là nói vậy, nhưng buổi tối hai người lại không lập tức tìm được cơ hội để "thử xem".
Bởi vì, Lam Vong Cơ đầu tiên đi đến gặp Lam Hi Thần bế quan đã lâu, tâm sự rất nhi62u.
Ngụy Vô Tiện gần đây có một thói quen kỳ quái, thích đè trên người Lam Vong Cơ ngủ, bất kể là nằm chồng lên trên người Lam Vong Cơ, hay là mặt đối mặt gối lên ngực Lam Vong Cơ, tóm lại nếu không có cái người sống này lót bên dưới, thì hắn không thể ngủ được.
Dùng đủ mọi cách lục lọi khắp nơi bên trong Tĩnh Thất, ngược lại để hắn lục ra được không ít thứ.
Lam Vong Cơ từ nhỏ đã làm việc một cách thoả đáng và khuôn mẫu, chữ đã luyện, tranh đã vẽ, văn chương đã viết đều phân loại sắp xếp chỉnh chỉnh tề tề, rồi để theo thứ tự từng năm, Ngụy Vô Tiện bắtđầu xem từ bảng chữ mẫu lúc y nhỏ tuổi nhất, vừa lật vừa cười, say sưa hứng thú, xem đến lời nhận xét bằng mực son của Lam Khải Nhân liền đau răng một trận.
Nhưng, liên tiếp lật mấy ngàn trang, thế mà chỉ tìm ra một trang giấy có một lỗi chính tả, sau đó, Lam Vong Cơ dùng một tờ giấy khác nghiêm túc chép lại chữ sai này một trăm lần, Ngụy Vô Tiện nhìn thấy cái này mà líu lưỡi: "Thật đáng thương, chép đến mức chỉ sợ nhìn chữ này là không nhận mặt luôn quá." Hắn còn muốn tiếp tục lật xem những trang giấy cũ xưa đã hơi ố vàng này, thì bóng tối bên ngoài Tĩnh Thất có ánh đèn mongmanh sáng lên.
Không nghe thấy tiếng bước chân, nhưng Ngụy Vô Tiện lăn một cái đã được tập luyện vô cùng thành thạo tới trên giường Lam Vong Cơ, kéo chăn che toàn bộ từ chân đến đầu.
Đợi đến khi Lam Vong Cơ nhẹ nhàng đẩy đi cửa, hình ảnh nhìn thấy chính là một bộ dáng vẻ ngủ say giả dối của người trong phòng.]
So sánh với đề tài thử xem trước đó, đoạn này đọc lên, vẫn xem như là nội dung bình thường, bất quá tự mình biết mình là tính tình gì, chỉ sợ sau khi giả bộ ngủ cũng sẽ chơi một trò chơi không đứng đắn gì lắm.

Ngụy Vô Tiện có chút chột dạ vừa quay đầu lại, phát hiện vị trí ngồi của những người kia lại xa thêm một bước, trong lòng hiếm khi hơi ngượng ngùng.
Bất quá, Thiên Thư Thạch cũng chỉ có bốn phía coi như sáng sủa, phía sau lại là một mảnh sương trắng mênh mông, có lui nữa thì có thể lui được bao xa? Cũng may ặc, đoạn nào xấu hổ, hắn cũng đọc với giọng rất nhỏ, cho dù người tu hành tai thính mắt tinh, cũng không dễ dàng nghe được......! đâunhỉ?
Vì lại một lần nữa vạch ranh giới với hai người sến súa ngán ngẩm kia, mọi người gần như đều đanghết sức chăm chú tham gia thảo luận về bãi luyện thi của Lan Lăng Kim thị, Nhiếp Hoài Tang đã học được cách từ chối chịu ngược, cũng ép mình chen vào nói trong đó.
Mạnh Dao nói tình huống liên quan đại khái với Tiết Dương cũng đã qua đó ngồi, Kim Tử Hiên có thể bởi vì trước mắt thực lực bản thân có hạn, cũng có thể là e ngại tứ đại gia tộc vì việc này sinh ra khúc mắc đối với Kim gia, nên chủ động mời ba gia tộc kia sau khi rời khỏi đây cùng quản lý việc này, đương nhiên, nếu có thể âm thầm lặng lẽ giải quyết thì càng tốt.
Mọi người cũng coi như là đồng tâm hiệp lực, không tính toán hành động gì lớn, chỉ là từ đầu tới đuôi, lên kế hoạch cẩn thận tỉ mỉ.
Ngay cả hung thi Ôn Ninh cũng chỉ lo nhìn chằm chằm tiểu a Uyển không ngừng gọi Tư Truy, cho nên lúc này, thật sự là không có người nào đang nghe.
Như thế chính là hợp với ý Ngụy Vô Tiện.
Ngẫm nghĩ vì mặt mũi (đã ném đến mức chẳng còn lại mấy) của Hàm Quang Quân băng thanh ngọc khiết, hắn cũng rất hao tổn tâm huyết, nhưng chỉ cần biết từ đây người này chỉ thuộc về mình, đạo lữ của mình thì mình đau lòng mà.
Vứt hết những suy nghĩ lung tung rối loạn đó ra sau đầu, duỗi ngón tay nhẹ nhàng xẹt qua lòng bàn tay của người nào đó, sau khi gây ra một cơn rùng mình rất nhẹ, Ngụy Vô Tiện bức cung người bên cạnh: "Lam Trạm, không nghĩ tới, ngươi thật sự có lúc thất thần nha, nói, lúc ngươi viết cái từ kia, rốt cuộc có phải nghĩ đến ta không?"
"Đúng vậy." Lam Vong Cơ đáp không chút do dự.
Đó là một chữ sai đáng gọi là sự sỉ nhục cả đời, từ khi y tập viết tới nay, đương nhiên là y ấn tượng sâu sắc.
Ngụy Vô Tiện ngược lại nghe thấy mà sửng sốt, rồi sau đó cười nói: "Ta đợi ngày ngươi dẫn ta đến Tĩnh Thất, đến lúc đó chúng ta cùng lật xem trang giấy viết chữ này được không?"
Lam Vong Cơ: "......" Chẳng có gì hay.
[Động tác của Lam Vong Cơ vốn lặng lẽ, thấy người nọ đã "đi vào giấc ngủ", nên càng thu bớt hơi thở, chậm rãi khép lại cửa Tĩnh Thất, im lặng một lát, lúc này mới đi đến bên cạnh giường.
Còn chưa tới gần, đã bị một tấm chăn xốc lên bao trùm lấy toàn bộ nửa người trên.
Lam Vong Cơ: "......"
......! Hai tay Ngụy Vô Tiện thô bạo sờ mó túm kéo lung tung trên người y, nhưng Lam Vong Cơ vẫn nằm im, như thể người chết, mặc cho hắn làm bậy.
Ngụy Vô Tiện chỉ một lát sau đã thấy chán, nói: "Hàm Quang Quân, tại sao ngươi không phản kháng một chút? Ngươi cứ không nhúc nhích như vậy, ta cưỡng gian ngươi có ý nghĩa gì?"
Giọng Lam Vong Cơ ồm ồm từ trong chăn truyền đến: "Ngươi muốn ta như thế nào." Ngụy Vô Tiện hướng dẫn từng bước: "Ta đè ngươi lại, thì ngươi đẩy ta ra, không cho ta đè, khép chân lại ra sức giãy giụa, đồng thời khàn giọng kêu cứu......"
Lam Vong Cơ: "Vân Thâm Bất Tri Xử cấm ồn ào." Ngụy Vô Tiện: "Vậy ngươi có thể nhỏ giọng kêu cứu.

Còn nữa, ta xé quần áo của ngươi, ngươi phải tận lực chống cự, liều chết bảo vệ ngực không cho ta xé."
Trong chăn trầm mặc một trận.
Sau một lúc lâu, Lam Vong Cơ nói: "Nghe có vẻ rất khó."
Ngụy Vô Tiện: "Khó sao?!" Lam Vong Cơ: "Ừm."
Ngụy Vô Tiện nói: "Vậy không còn cách nào, hay là chúng ta đổi vai, ngươi tới cưỡng gian ta đi......"
Lời còn chưa dứt, một trận trời đất quay cuồng, chăn bay lên, Lam Vong Cơ đã đè ngược lại hắn ở trên giường......]
........
Ngụy Vô Tiện ngoại trừ giơ ngón tay cái với Lam Vong Cơ, thì không biết nên đánh giá như thế nào về vị......!Hàm Quang Quân này của nhà mình, Di Lăng Lão Tổ tự xưng là đã xem số lượng thoại bản tranh vẽ đông cung tổng cộng có thể so sánh với một nửa Tàng Thư Các, ý tưởng bộc phát ra hành động, ra lời lẽ vô cùng đa dạng, thật sự không có gì hiếm lạ, nhưng Hàm Quang Quân xưa nay theo khuôn phép cũ, quy phạm đoan chính thế mà cũng có thể phối hợp với hắn để......gia tăng hiệuứng như vậy?
Sau khi có đạo lữ thật sự là có thể thay đổi đến mức nghiêng trời lệch đất như vậy? Nếu không phải người này còn nói ra câu Vân Thâm Bất Tri Xứ cấm ồn ào, thì hắn đã có đủ cơ sở để hoài nghi Lam Trạm có phải bị đoạt xá hay không rồi đó.
Bất quá đổi hướng suy nghĩ, ít nhất hắn không cần lo lắng, chuyện phòng the sau này của hai người sẽkhông hợp nhau đúng không? Đạo lữ nhà mình biết điều như vậy, đọc thấy một cảnh cường đạo cướp sắc không nói, sau lần này có lẽ còn có thể cùng nhau diễn cảnh tiểu quan nịnh hót ấy nhỉ.
Đối với việc chính mình trở về Vân Thâm Bất Tri Xứ cũng có thể quậy đến mức không ra thể thống gì như thế, thật sự cũng rất ngoài dự đoán của y, nhưng đối tượng nghịch phá là Ngụy Anh......!Lam Vong Cơ với vành tai đã thiêu cháy đỏ bừng hồi lâu nhưng mãi không giảm nhiệt độ, trong yên lặng dường như nghe được âm thanh thứ gì đó đứt phựt, đoán chừng chính là sợi dây mắc cỡ từ đáy lòng......
Hàm Quang Quân đang hoài nghi Kỷ sinh hiển nhiên không nhìn thẳng vào nụ cười càng lúc càng trắng trợn và xấu xa của đạo lữ đang dựa vào y, thật là đáng chúc mừng ~
[Ngụy Vô Tiện dùng hai chân kẹp lấy thắt lưng y, chậm rãi cọ xát, không cho y rời đi, cười hì hì nói: "......!Nào nào nào, ta cho ngươi xem một thứ trước." Hắn lấy một trang giấy ra từ trong lòng ngực, nói: "Lam Trạm, ta hỏi ngươi, ngươi làm thế nào một chữ đơn giản như vậy cũng có thể viết sai, đọcsách có tập trung không hả? Cả ngày trong đầu đều suy nghĩ cái gì?"
Lam Vong Cơ liếc nhìn tờ giấy kia một cái, không nói một lời, nhưng ý tứ trong ánh mắt đó lại quá rõ ràng: Một đại vương hay sai sót, chép sách chuyên dùng chữ thảo (chữ viết ngoáy), không biết ăn gian làm dối bao nhiêu lần như Ngụy Vô Tiện, còn không biết xấu hổ mà chỉ trích y viết sai một chữ.
Ngụy Vô Tiện làm bộ nhìn không hiểu ánh mắt của y, tiếp tục nói: "Ngươi nhìn xem ngày tháng ngươi ghi bên dưới, ta tính thử...!lúc đó ngươi cũng 15-16 tuổi rồi nhỉ? 15-16 tuổi còn phạm sai sót thế này, ngươi..." Nhưng hắn nghĩ kỹ lại ngày tháng ghi bên dưới kia, thế mà vừa vặn trùng với ba tháng hắn đi học ở Vân Thâm Bất Tri Xứ năm đó.
Ngụy Vô Tiện lập tức vô cùng vui mừng, cố ý nói: "Chẳng lẽ là Lam Nhị ca ca tuổi nhỏ đã không tậptrung đọc sách viết chữ, chỉ nghĩ đến ta sao?" Năm đó Ngụy Vô Tiện ở Tàng Thư Các bị phạt chépsách, cả ngày ở đối diện Lam Vong Cơ la lối khóc lóc lăn lộn, nằm ngay đơ giả chết, quấy rầy đủ kiểu, quậy đến nỗi Lam Vong Cơ không thể thanh tịnh, muốn không "nghĩ" đến hắn cũng khó, chẳng qua, không phải là "nghĩ" mang ý kia thôi.
Ở vào tình huống như vậy, Lam Vong Cơ lại ngoan cường vẫn luôn chịu đựng, vừa giám sát hắn chép gia quy, vừa làm chuyện của mình, hơn nữa chỉ viết sai có một chữ, thật là khiến người ta khâm phục.
Ngụy Vô Tiện nói: "Nè, tại sao lại là lỗi của ta, lại trách ta chứ."
"......" Lam Vong Cơ rầu rĩ nói: "Lỗi của ngươi!" Hơi thở của y hẫng đi một nhịp, muốn giành lại trang giấy xem như là vết nhơ cả đời của y.
Ngụy Vô Tiện chỉ thích nhìn y bị ép đến bước này, lập tức nhét tờ giấy vào trong ngực mình, giấu sát vào da thịt, nói: "Có bản lĩnh ngươi tới lấy đi."
Lam Vong Cơ không chút do dự thò tay vào.

Hơn nữa không lấy ra.
Ngụy Vô Tiện: "Ngươi quá có bản lĩnh!" ]
Ngụy Vô Tiện hiếm khi bắt đầu kiểm điểm lại sai lầm của mình, đương nhiên, không phải là sai lầmnăm đó khi chép phạt ở Tàng Thư Các làm trời làm đất làm Lam Trạm, mà rõ ràng hai người đã có gần gũi da thịt rồi, căn cứ vào cua đồng mà suy đoán, sợ là trải qua thâm nhập trong ngoài cũng đã không chỉ một lần, giấu sát vào da thịt gì đó, sao có thể được xem là ý tưởng hay gì chứ? Đây không phải làchủ động dâng mình đến tận cửa sao!
Ngay cả mình với Lam Trạm tựa như đều rất hưởng thụ việc dâng đến tận cửa như thế thì cũng......!Được rồi, thật ra cũng rất thú vị.
Ngụy Vô Tiện cảm thấy thú vị, không hề keo kiệt khen ngợi đạo lữ của mình, "Lam Trạm, ngươi thật là có bản lĩnh!"
Lam Vong Cơ: "......"
Ngụy Vô Tiện khen xong rồi kỳ thật vẫn có điểm bất bình, "Hoá ra ở Tàng Thư Các khi ấy vẫn chưa có kiểu nghĩ kia với ta, nhìn tình hình có vẻ là thật sự ở Thải Y trấn mới đơn phương để ý, một gậy tre ở Bích Linh Hồ kia gõ hơi nhẹ".
Về phần là ai đơn phương để ý, không cần nói cũng biết.
Lam Vong Cơ: "......!Ừm."
Ngụy Vô Tiện: Sao tiếng Ừm" này nghe có vẻ hơi uỷ khuất vậy? Phụt ~
[Hai người náo loạn đến hơn nửa đêm, qua khỏi nửa đêm rồi, mãi mới có thể đứng đắn nói chuyệnmấy câu.
Ngụy Vô Tiện vẫn nằm sấp trên người Lam Vong Cơ, mặt vùi vào cổ y, chỉ cảm thấy mùi đàn hương trên người Lam Vong Cơ càng thêm thơm ngào ngạt, cả người đều lười biếng, híp mắt nói: "Ca ca của ngươi vẫn ổn chứ?"
Lam Vong Cơ ôm tấm lưng trần trụi của hắn, tay vuốt ve từng chút từng chút, trầm mặc một trận, nói: "Không ổn lắm."...!Thấp giọng nói: "Lúc trước ta bế quan mấy năm, đều là huynh trưởng tới tâm sựcùng ta."
Hiện giờ lại đảo ngược.
Trong mấy năm Lam Vong Cơ bế quan là làm gì, Ngụy Vô Tiện không cần phải hỏi nữa.
Hắn hôn một cái lên vành tai trắng như ngọc của Lam Vong Cơ, kéo chăn lên, phủ qua hai người.]
So với cảnh tượng khiến người ta mặt đỏ tim đập của hai người nào đó, thì cái đoạn hai phu phu già nằm trong chăn tâm sự đêm khuya vài câu ngắn ngủi này làm cho Ngụy Vô Tiện xúc động nhiều hơn, tự nhiên, bộc lộ tình cảm, ngủ khoả thân, dường như giữa bọn hắn ngay từ đầu đã hoà hợp bên nhau như thế, không có đau đớn trắc trở gì, cũng chưa từng có âm dương chia cách.
Cho dù cũng chỉ là dường như.
Lam Vong Cơ hiển nhiên cũng thấy như thế, giơ tay kéo người bên cạnh ôm vào, sau khi điều chỉnh thành một tư thế thân mật hơn, hai tay đang nắm chặt cũng giao nhau thành mười ngón đan xen.
Ngụy Vô Tiện nhân cơ hội hôn lên vành tai nóng như lửa gần trong gang tấc, khi cùng người yêu ôm nhau thật chặt, lúc này mới nghĩ, may mắn những người khác vẫn còn đang cùng nhau lên kế hoạch lớn, hẳn là cũng không phân tâm để nghe, nếu không, ngay cả là Trạch Vu Quân được xưng phong độ khiến người khác tắm mình trong gió xuân đây, chỉ nói đến chuyện mình được hai người quan tâmlúc trên giường vào nửa đêm, cho dù một người trong đó còn là đệ đệ ruột của chính mình, thì chắc cũng sẽ không nén được giận dữ..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.