Vừa nghe tên chương, là Mạnh Dao biết ngay dự cảm vận đen đã trở thành sự thật, tuy nói chuyện gì rồi cũng có kết thúc, đây chỉ là chuyện sớm hay muộn, nhưng vẫn vô cùng hối hận vì đã chỉ bàng quan đứng xem vở kịch lớn hồi nãy.
Nhiếp Minh Quyết và Lam Hi Thần nghe xong hai chữ này, trong lòng cũng vô cùng phức tạp, tinhthần của Lam Hi Thần thậm chí càng sa sút sâu hơn.
Hận Sinh.
Sinh ra từ hận thù.
Rất nhiều chuyện, có lẽ kể từ khi thanh kiếm được buộc vào bên hông Mạnh Dao, là đã có dấu hiệu, nhưng rốt cuộc không ai tìm hiểu sâu vào.
Chuyện cũ không thể thay đổi, chỉ mong bọn họ ở kiếp này, không phụ sự hào hoa phong nhã.
Ngụy Vô Tiện đột nhiên nhớ tới một câu.
Khi lá sen sinh ra là mùa xuân hận, khi lá sen khô là mùa thu hận.
Đặt lên người Kim Quang Dao, không, là Mạnh Dao, ngược lại có vài phần thích hợp một cách tình cờ.
Ừ, đợi hắn trở về Liên Hoa Ổ, thời tiết thích hợp, nếu lại có cơ hội đi Thanh Hà, hái mấy cành sen đài sen, tặng hoa sen cho Phương Tôn làm quà cũng không tệ đúng không.
(Lam Vong Cơ chỉ từng nhận được quà là giấy, con thỏ, bông hoa:...)
......
Ôn Tình: Lại là gút mắt mà mấy người cắt mãi không đứt, càng gỡ càng rối đó, ta vẫn nên tiếp tục quản giáo đệ đệ thôi, không nghe Ngụy Vô Tiện nói phải có đường đi của mình sao, đầu óc của đệ đệ ngốc vẫn có thể suy nghĩ đàng hoàng đúng không.
Ôn Ninh khổ não hiếm khi thông minh một lần, nhấc a Uyển từ dưới nách đặt vào trong lòng Ôn Tình, ý bảo: tỷ tỷ, a Uyển mới là người đáng giá nhất để quản giáo, ngài dạy dỗ nó cho tốt đi.
Ôn Tình: "Không sai, nghĩ rất đúng, cho dù chúng ta không còn sống, không phải vẫn còn A Uyển haysao, bảo vệ tốt A Uyển thì coi như không làm thất vọng mấy người già trẻ lớn bé đó còn có một lần giúp đỡ của Hàm Quang Quân."
Ôn Ninh:......
Tiểu A Uyển lại được ngồi vào lòng Tình tỷ tỷ: ╰(*°?°*)╯
Tiểu Cảnh Nghi: Ta...!Ta thì sao, tại sao không nhắc tới ta?
[Ngụy Vô Tiện dẫn theo Ôn Ninh, đi thẳng đến toà miếu Quan Âm toạ lạc ở trong thành kia...!Lúc này cả người Ngụy Vô Tiện không thoải mái, đúng lúc tìm tới vận đen ngầm này của Kim Quang Dao.]
Mọi người: Biết ngươi không thoải mái là muốn đi tìm vận đen của người khác, Di Lăng lão tổ uy vũ khí phách được chưa!
Ngụy Vô Tiện:......
Mạnh Dao lại bị gọi tên:......
[Đêm khuya tĩnh lặng, nhà nhà lần lượt tắt đèn, cửa lớn của miếu Quan Âm miếu cũng đóng chặt.
Từ bên ngoài bức tường cao nhìn vào, trong đình viện cũng một mảnh tối đen.
Nhưng Ngụy Vô Tiện vừaleo lên tường mấy bước, còn chưa leo tới đầu tường, bỗng nhiên bất động, thầm nghĩ: "Không đúng." Ôn Ninh cũng khựng lại, thấp giọng nói: "Đã thiết lập kết giới." Ngụy Vô Tiện ra hiệu, hai người lặnglẽ không một tiếng động rơi xuống đất, ra khỏi cửa lớn, di chuyển tới một góc bên trái của miếu Quan Âm, thật cẩn thận leo lên bức tường, sau khi trốn sau một con diêm thú, lúc này mới quan sát bên trong đình viện.
Vừa nhìn vào, cả hai đều ngạc nhiên.
Bên trong miêu Quan Âm miếu, đèn đuốc sáng trưng, đứng đầy người.
Một nửa là tăng nhân, một nửa là tu sĩ mặc áo bào Kim Tinh Tuyết Lãng.
Hai đám người đứng lẫn lộn, đều là đeo tên cầm cung, taycầm kiếm, làm như đang bảo vệ thứ gì đó...!Miếu Quan Âm thoạt nhìn tối om, yên tĩnh không tiếng động, ánh đuốc và tiếng người ở bên trong đều không truyền ra bên ngoài.
Nhưng điều khiến Ngụy Vô Tiện ngạc nhiên không phải kết giới này, cũng không phải những tu sĩ và tăng nhân giả kia, mà là người mặc bạch y đứng giữa đình viện.
Lam Hi Thần.
Lam Hi Thần không bị bất kỳ sự trói buộc nào, ngay cả kiếm và ống tiêu Liệt Băng của hắn cũng đều đeo ở bên hông, bình thản như thế đứng giữa đám người, mà những tăng nhân và tu sĩ đó đối với hắn cũng là tất cung tất kính, thậm chí còn thưa dạ hẳn hoi.
Ngụy Vô Tiện quan sát một hồi, nói nhỏ với Ôn Ninh: "Ngươi nhanh trở về khách điếm, lập tức dẫn Hàm Quang Quân tới!"
Ôn Ninh gật đầu một cái, chợt biến mất.]
Ngụy Vô Tiện vỗ đùi (lần này không vỗ sai nữa), phi thường tự đắc, "Miếu Quan Âm này rõ ràng là có vấn đề lớn mà, quả nhiên bổn lão tổ đi tìm vận đen tìm đúng chỗ rồi!"
Lúc trước buồn bực đến cực điểm, mượn rượu tiêu sầu không thành rồi cả người không thoải mái rốt cuộc là ai hả?
Hơn nữa đúng là có vấn đề lớn, lớn đến mức Di Lăng lão tổ (sau khi hiến xá) cũng phải cẩn thận đối phó, hiểu rõ đến mức phái lực lượng hỗ trợ là Quỷ tướng quân đi thông báo cho Hàm Quang Quân, đểcàng thêm thế đơn lực mỏng phải không.
Lam Vong Cơ: Ngụy Anh (kêu Ôn Ninh) tới tìm ta.
Nhiếp Hoài Tang cực kỳ ủng hộ, "Phải phải phải, Ngụy huynh quả nhiên là đã có dự đoán trước, người phi thường mà!" Không nên nha, làm thế nào Lam Hi Thần và họ Kim vẫn trong tình trạng "Xin chào,ta khoẻ như vậy, đã tới bước này rồi, chẳng lẽ còn bị những lời hoa ngôn xảo ngữ che mờ mắt hay sao?
Ngụy Vô Tiện: Tại sao ta cảm thấy lời này quá mức bất cẩn nhỉ?
Mạnh Dao: Có gì kỳ lạ đâu, một hai muốn ta và Nhị ca đánh nhau mới được hay sao?
Nhiếp Minh Quyết cũng không tin Nhị đệ của mình có thể bị lừa đến như thế, nếu không thì còn có năng lực gì để đảm đương trách nhiệm tông chủ Lam gia? Tám chín phần mười, lại là trúng kế rồi.
Lam Hi Thần: Ta cũng không biết nên hổ thẹn với ai nữa......
[Ngụy Vô Tiện không nhìn thấy Kim Quang Dao, không biết hắn có tới không, cũng không biết Âm Hổ Phù có phải ở trong tay hắn không, hơi suy nghĩ một chút, cắn ngón tay, lấy máu ở đầu ngón tay đưatới miệng khoả linh nang treo ở thắt lưng.
Hắn vốn định dụ mấy con tiểu quỷ ra, giúp hắn âm thầm lặng lẽ triệu một vài thứ âm sát lại đây.
Ai ngờ, đúng lúc này, trên đường phố bên ngoài miếu Quan Âm truyền đến một loạt tiếng chó sủa.
Ngụy Vô Tiện hồn bay phách lạc ngay tại chỗ.
Hắn gần như sợ vỡ mật mà nhịn xuống nỗi kích động muốn bay vọt lên trời, run rẩy ôm chặt diêm thú trên đầu hồi, nghe mấy tiếng chó sủa kia càng lúc càng gần, lòng tràn đầy sợ hãi, trong lòng không tự chủ được mà thì thào: "Cứu mạng a Lam Trạm, Lam Trạm cứu mạng a!" Sau khi niệm xong, làm như lấy lại chút gan dạ từ cái tên này, lại run run ép chính mình bình tĩnh lại.
Ngụy Vô Tiện ngàn mong vạn ngóng hyvọng con chó này là một con chó hoang vô chủ sẽ nhanh chóng chạy mất, nào ngờ ông trời khôngchiều lòng người, giữa tiếng chó sủa lại vang lên giọng nói trong trẻo của một thiếu niên, trách mắng: "Tiên Tử, câm miệng lại cho ta! Nửa đêm canh ba ngươi muốn đánh thức cả con phố này hay sao?!"
Kim Lăng!
Vẻ mặt Lam Hi Thần nghiêm lại.
Phần lớn những tu sĩ Lan Lăng Kim thị kia đều nghe được giọng của vị tiểu thiếu chủ Kim Lăng này, đưa mắt nhìn lẫn nhau, cài tên lên dây cung.
Giọng Kim Lăng tới rất nhanh, chỉ lát sau đã đi đến bên ngoài cửa lớn miếu Quan Âm, nói: "Suỵt! Suỵt! Kêu nữa là ta hầm ngươi!...!Rốt cuộc ngươi muốn dẫn ta đến chỗ nào?" Trái tim Ngụy Vô Tiện nhấc cao lên giữa đủ các loại sợ hãi: "Kim Lăng, thằng nhóc xui xẻo nhà ngươi, còn không mau đi!!!"]
Ngụy Vô Tiện nổi giận xung thiên, quát: "Thằng nhóc hư hỏng này bị làm sao vậy? Tại sao chỗ nào cũng đều có nó?!"
Vô cùng quan tâm với phong thái của trưởng bối, làm như bản thân hoàn toàn không hề đồng cảm với các nỗi sợ hãi mà mình đang mắc kẹt ở trong sách.
Nhưng mà, đọc đến đoạn bắt đầu có tiếng chó sủa, là vẫn luôn chen chen rụt rụt về phía sau, hận không thể chen ra đằng sau cái gối dựa hình người, không ai là không nhận ra.
Lam Vong Cơ có thể che chắn phía trước một con chó (thở dốc) gầm gừ, nhưng không biết làm thế nào xua được tiếng chó sủa do Ngụy Vô Tiện tự đọc ra, lẳng lặng chỉ có thể trầm mặc ôm chặt hắn.
Mọi người: Sợ chó đến mức độ này cũng là một người kỳ lạ, càng kỳ lạ hơn chính là, nếu đã sợ như vậy, tại sao còn chưa đổi người đọc?
Ngụy Vô Tiện: Đương nhiên là để chứng minh, chỉ cần Lam Trạm ở đây, bổn lão tổ không sợ gì hết á.
Có vẻ là thật sự không sợ gì hết, lúc chưa gặp con CHÓ THẬT, niệm mấy lần tên của Hàm Quang Quân là có thể ép mình bình tĩnh lại cơ mà.
Kim Tử Hiên oán hận, còn dám kêu con trai ta xui xẻo? Tại sao không nói là ngươi đi đến đâu, thì chỗ đó liền có chuyện xui xẻo?!
Giang Trừng cũng gật đầu theo: Thằng nhóc này tám phần là lén chạy ra từ Liên Hoa Ổ, lại đi theo conchó ngốc kia một đường tìm Ngụy Vô Tiện chứ gì? Cũng không nghĩ, nơi mà Nguỵ Vô Tiện sẽ đi đến trong loại tình huống này, nó có được mấy cái mạng để trà trộn vào!
Giang Yếm Ly:....