Lúc Ôn Tình chẩn trị cho Nguỵ Vô Tiện, cũng có chút mờ mịt, ở đan điền vẫn trống không không có gì như cũ, không có một chút linh lực nào di chuyển, nhưng linh mạch khắp toàn thân lại cực kỳ hỗn loạn, thậm chí vì một vài nguyên nhân nào đó mà tiềm ẩn hiện tượng không chảy trơn tru.
Thấy Nguỵ Vô Tiện vẫn đang nhìn chằm chằm Kim Tử Hiên, Ôn Tình lên tiếng hỏi thẳng: "Nguỵ Vô Tiện, hiện giờ ngươi cảm thấy như thế nào?"
Nguỵ Vô Tiện mắt cũng không hề chớp một cái, chỉ nói Vẫn ổn.
Nhưng bộ dạng thế này thật sự một chút cũng không giống vẫn ổn được không.
"Vậy Nguỵ huynh, hiện giờ ngươi còn tỉnh phải không?" Nhiếp Hoài Tang là lần đầu tiên nhìn thấy Nguỵ Vô Tiện đỏ ngầu hai mắt, với cảm giác mới lạ và sợ hãi, lời nói ra khỏi miệng còn mang theo chút run rẩy.
Ánh mắt Nguỵ Vô Tiện rốt cuộc rời khỏi người Kim Tử Hiên, hắn nhìn Nhiếp Hoài Tang, vẫn hữu khí vô lực như cũ nói: "Ta cũng có ngủ đâu".
Nhiếp Hoài Tang bị nhìn đến lông tóc dựng đứng hết cả lên, nhích nhích trốn ra phía sau lưng đại ca hắn, biết biết biết rồi, đừng nhìn nữa.
Nguỵ Vô Tiện hơi hơi (âm u) mỉm cười với hắn, rồi lại đem tầm mắt quay trở về nhìn chằm chằm Kim Tử Hiên vẫn còn đang sống.
Là thật sự vẫn ổn.
Đầu óc vẫn rõ ràng, nhưng trong lòng lại ôm một nỗi oán hận ngập trời, là loại oán hận chỉ ước có thể giết hết thiên hạ, giết đến tối tăm trời đất.
Từ khi biết cảm xúc chịu ảnh hưởng cho đến hiện tại, bản thân vẫn luôn kềm chế, nhưng vào thời khắc nghe thấy Kim Tử Hiên bị giết đó, cho dù hiện giờ Kim Tử Hiên vẫn ở trước mắt hắn, êm đẹp ngồi ở nơi này, sau khi lý trí của hắn cũng gần như sắp sửa bị chôn vùi bởi sự tuyệt vọng và oán hận, thì hắn hiểu ra, đã không thể ngăn chặn được nữa.
Ngăn chặn không được, vậy thì dứt khoát không ngăn chặn.
Hắn bây giờ, giống như một nồi nước đặt trên bếp nấu sôi lên, có sẵn một trái tim còn giữ lại chút bình tĩnh, nhưng không kềm chế được cơn sôi sục của chính mình.
Được rồi, vậy thì đốt đi.
Hắn ngược lại muốn xem xem, là cái nồi nước hắn đây sẽ cháy cạn trước, hay là ngọn lửa này sẽ hết củi trước!
Cúi đầu, bàn tay phải mới vừa rồi Ôn Tình cầm lấy bắt mạch lại được sư tỷ cầm lấy một lần nữa, bên hông mình mới được treo một cái chuông bạc của tông chủ Giang gia, đó là cái chuông lúc đọc đến đoạn tai hoạ của Giang gia, Giang Trừng đã đưa ra nhưng bị Lam Trạm tịch thu.
.....
Ôn Tình lại ngồi phía sau Ôn Ninh, mạnh mẽ nâng cái đầu cúi thấp đến ngực của y lên, rồi mới dặn dò Nguỵ Vô Tiện một câu, "Trước khi nghe tiếp, ngươi ăn một viên Hộ Tâm Đan đã".
Nguỵ Vô Tiện uống thuốc dưới ánh mắt lo lắng của Lam Vong Cơ, trả lời: "Ngươi đây là gấp không chờ nổi muốn tìm cái chết sao?"
Câu trả lời của Ôn Tình được nói rất khí phách, "Chỉ là nếu có chết, cũng phải làm quỷ minh bạch".
Kim Tử Hiên còn sống nhưng không hiểu sao lồ ng ngực lại lạnh căm căm: Luôn cảm thấy lời này đáng lẽ phải để cho ta nói.
[Vẻ mặt Nguỵ Vô Tiện cũng ngơ ngác giống như y.
Lát sau, hắn còn chưa phản ứng lại được, rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra.
Chuyện gì thế này? Tại sao trong chớp mắt đã biến thành thế này?
Không đúng.
Không nên.
Nhất định có chỗ nào đó xảy ra sai lầm.
Ôn Ninh rút tay phải đã đâm thủng ngực Kim Tử Hiên ra, để lại một lổ thủng xuyên thấu tim.
Gương mặt Kim Tử Hiên thoạt nhìn rất đau đớn mà co rút lại, làm như cảm thấy thương thế này không có gì ghê gớm, mình vẫn có thể đứng được.
Nhưng cuối cùng đầu gối mềm nhũn, quỳ xuống trước.
Đủ kiểu kêu khóc kinh hoàng vang lên trầm bổng ở khắp xung quanh.
"Quỷ...!Quỷ tướng quân phát điên!" "Giết, Nguỵ Vô Tiện sai Quỷ tướng quân gi3t chết Kim Tử Hiên!"
Kim Tử Huân hét lớn: "Bắn tên! Còn thất thần làm cái gì! Bắn tên đi!".
Nhưng mà, gã vừa quay đầu lại, một thân ảnh màu đen quỷ mị tới gần trước người gã, cổ họng thắt lại, bị một bàn tay to lớn tái nhợt nổi đầy gân xanh bóp chặt.
"A a a a a a a ------------!!!"
Nguỵ Vô Tiện mờ mịt đứng yên tại chỗ, vẫn không nhúc nhích.
Không phải.
Không phải.
Vừa rồi hắn rõ ràng khống chế được Ôn Ninh rất tốt.
Cho dù Ôn Ninh bị hắn thúc đẩy trở thành trạng thái điên cuồng, thì đáng lẽ hắn vẫn khống chế được.
Rõ ràng cho đến bây giờ đều có thể khống chế được một cách hoàn hảo.
Hắn căn bản không muốn giết Kim Tử Hiên.
Hoàn toàn không có ý muốn giết Kim Tử Hiên! Chỉ là trong nháy mắt mới vừa rồi kia không biết tại sao, hắn không thể khống chế được...!Bỗng nhiên mất khống chế!
Thân thể Kim Tử Hiên rốt cuộc chống đỡ không được nữa, chúi mạnh về phía trước, ầm một tiếng, ngã trên mặt đất.
Cả đời y đều tự cao tự đại, cực kỳ coi trọng diện mạo và dáng vẻ của mình, yêu thích sự sạch sẽ, thậm chí có một chút nhỏ bệnh sạch sẽ, nhưng lúc này sườn mặt đập xuống, vô cùng chật vật ngã vào trong bụi đất.
Trên mặt rải rác vết máu cùng với điểm chu sa giữa trán, cũng là một màu đỏ tươi!]
"Ôn Ninh hiện giờ còn có thể mất khống chế không?"
Sắc mặt Giang Trừng rất khó coi, trong đầu chen chúc một đống hình ảnh Nguỵ Vô Tiện sau khi tu quỷ đạo thổi sáo ngự thi, đến hình ảnh bây giờ Quỷ tướng quân mất khống chế giết người, trong lúc đầu váng mắt hoa, cũng không biết cho dù mình biết đáp án này, thì có thể làm cái gì.
Ánh mắt Nguỵ Vô Tiện buông xuống, thấy được một giọt nước mắt lăn trên mặt sư tỷ rơi xuống đất, đột nhiên có một cơn oán giận dâng lên trong lòng, nếu đã thương tâm như vậy, tại sao vẫn không buông hắn ra cơ chứ!
"Không thể...."
"Cái gì?"
"Không thể, cho dù hiện giờ ngươi lập tức giết ta, Ôn Ninh cũng không thể mất khống chế một chút nào, nghe rõ chưa!" Hắn gần như không kềm chế được mình dùng âm thanh chói tai để hét lên những lời này, khiến cho Giang Trừng bị hét đến ngây ngẩn cả người.
Giang Yếm Ly cũng bị hoảng sợ, nàng đưa tay chạm vào mặt Nguỵ Vô Tiện, "A...!A Tiện, ngươi bình tĩnh một chút!"
Sau khi bình tĩnh lại, hình ảnh phản chiếu trong đôi mắt đỏ quạch của Nguỵ Vô Tiện chính là những giọt nước mắt trên má Giang Yếm Ly, còn có vẻ mặt hoảng hốt luống cuống, "Sư tỷ..." Hắn chọc cho sư tỷ khóc rồi, nên làm sao bây giờ?
Hoảng hốt một trận, lại đột nhiên giải thích nói: "Ôn Ninh...!lúc Ôn Ninh được đưa đến không gian này, ta đã sửa lại trận pháp, còn nữa, sau đó ta kêu một tiếng, y đã nghe lời tỉnh dậy, hoàn toàn không phải sau khi mất khống chế ở Phục Ma động rồi mới khôi phục lý trí, thật đó, tỷ có thể hỏi Lam Trạm, còn có Lam Hi Thần cũng nhìn thấy!"
Giang Yếm Ly đối với bộ dạng này của Nguỵ Vô Tiện, trong lòng đau đớn, "Sư tỷ tin tưởng, sư tỷ cũng nhìn thấy".
Mặt mày Lam Vong Cơ lộ ra một tia đau lòng, cảm thấy tiếp tục như vầy sẽ không ổn.
Y mang Nguỵ Vô Tiện lùi về sau mấy bước, vừa không cách Giang Yếm Ly quá xa khiến Nguỵ Vô Tiện lo lắng, lại có thể trong phạm vi nghe được rõ ràng giọng của Lam Hi Thần nói chuyện, sau khi dừng lại một chút cảm thấy hơi an tâm, lại lập tức ôm chặt người nọ.
Nhưng mà hiển nhiên là an tâm hơi sớm, Ôn Ninh ở cạnh đó không xa lắp bắp nói: "Công tử, thực...!thực xin lỗi".
Nguỵ Vô Tiện: "....."
Lam Vong Cơ: "....."
Nói Ôn Ninh sẽ không mất khống chế nữa, thật ra là sự thật.
Nhưng hiện giờ, Nguỵ Vô Tiện đã...!bất thường như vậy.
Ôn Ninh không chỉ không có dấu hiệu bạo động, còn mấy lần trộm nhìn một cách thật dè dặt, nếu có thể khóc được đoán chừng đã nước mắt nước mũi đã ràn rụa một trận từ lâu rồi.
Lam Vong Cơ: Quên mất phía sau này cách tỷ đệ Ôn gia hơi gần.
Kim Tử Hiên ngăn cản động tác của Giang Yếm Ly, thay nàng lau nước mắt trên mặt, sau đó ôm nàng vào lòng.
Trong tiếng thở dài như có như không của người khác, đối mặt với kết cục bỏ mạng của mình như thế, y từ trước đến nay luôn cao ngạo bắt đầu trở nên mờ mịt.
Y là con chính thê duy nhất của Lan Lăng Kim thị, từ khi mới sinh ra đã có được tất cả những gì người khác mơ ước.
Gia thế, tính cách, thiên tư, tu vi, mọi thứ đều là xuất sắc trong những người cùng thế hệ, thiên chi kiêu tử, chính là như thế.
Chỉ có điều, Nhiếp Minh Quyết là tông chủ thiếu niên, xông pha phía trước, Lam thị Song Bích thì quy phạm đoan chính, mẫu mực điển hình, Nguỵ Vô Tiện là tự tạo thành một phái, thanh danh truyền xa, Giang Vãn Ngâm trưởng thành trong nguy khốn, khôi phục một gia tộc, ngay cả Nhiếp Hoài Tang, Kim Quang Dao cũng là mỗi người mỗi vẻ, trên người có thành tựu, mà nói đến y, vẫn chỉ là Kim thiếu tông chủ.
Sau đủ loại khó khăn trắc trở, thật vất vả mới có thể cùng a Ly cử án tề mi, còn chưa thể cùng con trai lớn lên, còn chưa thể thanh trừ tệ nạn kéo dài đã lâu trên Kim Lân Đài, có chỗ đứng mới trong tiên môn bách gia, đã chết đi như thế trong tay Ôn Ninh.
Cũng không thể tính như vậy.
Ôn Ninh là thanh đao, Nguỵ Vô Tiện cũng là bị vu oan, bị chặn giết, ngay cả món quà đầy tháng cực cực khổ khổ làm cho con trai y cũng bị hỏng mất.
Cho nên, chưa làm rõ ràng được chuyện gì đã tiến lên khuyên can hắn đừng vào địa ngục, ai vào địa ngục? Ồ, Kim Tử Huân cũng là đạp lên vết xe đổ của mình ngay sau đó.
Kim Quang Thiện, Kim Quang Dao, Kim Tử Huân, mạng của y chính là vật hy sinh cho dã tâm tham lam, đấu đá quyền lợi của những người này có phải không.
Uổng công lúc y vừa đến nơi này, còn làm ra dáng vẻ rộng lượng Không trách tội Nguỵ Vô Tiện.
Chỉ một cuộc gặp gỡ kỳ lạ này, đã đảo lộn mọi nhận thức xưa nay.
Hắn chính là một kẻ sống hơn hai mươi năm có mắt như mù đó sao!
Buồn cười đến cực điểm!.