Mỗi Ngày Nhân Vật Chính Hộc Máu Ba Lần

Chương 51:




Edit: Arisassan
Tân đế vừa đăng cơ, thượng tầng ở vương thành vẫn đang được tẩy trừ, chuyện vũ khí lương thảo cần tốn vài ngày để chuẩn bị. Nhiều ngày qua mặt trời vừa lên là Dung Dực đã chạy đến Hộ bộ, khiến cho Hộ bộ Thượng thư lúc trước hễ thấy Dung lão gia tử là đau cả bụng giờ thấy y đau luôn cả gan, thậm chí còn tuyên bố nếu Dung Dực cứ ngồi canh trước cửa Hộ bộ như vậy thì sẽ gả con mình cho y. Đứa con mà Hộ bộ Thượng thư nhắc đến chính là Triệu Phỉ, cái tên lưng hùm vai gấu thích mặc nữ trang này cuối cùng cũng làm Dung Dực phải chùn lại, nhưng dù vậy mỗi ngày vẫn phải gửi dăm ba phong thư nhắc nhở, tuyệt đối không muốn công tác hậu cần bị thiếu sót dù chỉ một lượng.
Dung Dực kế thừa truyền thống đấu trí đấu dũng với Hộ bộ của lão cha nhà mình, Mục Nhung cũng trở về Mục phủ, hiện tại tân đế cầm quyền, trưởng công chúa bị cấm túc ở thiên viện, hắn trở về phủ đúng lúc tiếp nhận thế lực nhà mình, mỗi tội dường như Thu Đông đã nhận được tin từ sớm, lúc hắn về phủ đã không thấy bóng dáng đâu rồi. Mục Nhung cũng không lo lắm về vấn đề này, có trốn cỡ nào cũng bị tìm ra thôi, xuất hiện càng trễ thì càng có lợi cho bọn họ.
Mấy ngày nay hắn vừa mất máu vừa mất thịt nên cần tu dưỡng rất nhiều, hơn nữa hắn cũng không hiểu biết về chuyện quân vụ cho lắm, do đó cứ thoải mái hết ăn lại nằm ở Mục phủ, những lúc rảnh rỗi quá thì trải bản đồ ra nghiên cứu những tin tức mà Dung Dực nhận được.
"Dung gia, Tôn gia, Vũ gia, Mục gia... ngươi xem, vẽ bao quát vị trí của bốn nhà này vào cùng một chỗ, vừa khéo tạo thành một hình chữ thập đối xứng hoàn hảo, mà chính giữa lại là hoàng cung."
Dung Dực không ở đây, Mạc Quy và tiểu đội thích khách đã lên đường, hiện giờ bên cạnh Mục Nhung chỉ còn quỷ hồn để nói chuyện, hắn dựa theo lời trăn trối trước khi chết của Thánh Văn đế mà đánh dấu vị trí của từng nhà trên bản đồ vương thành, quả nhiên thật sự có vấn đề. Sau khi Bắc Thần tiêu diệt Nguyệt Triêu thì trực tiếp chiếm luôn vương thành, phá bỏ mọi kiến trúc rồi xây lại theo sự chỉ đạo của quốc sư, nghe bảo là do phong thủy nơi này có thể giúp cho quốc gia trở nên hưng thịnh, hiện tại xem ra quốc sư Bắc Thần đã có âm mưu sẵn từ lúc đó rồi.
Mục Nhung tin rằng vị trí như thế này không phải là trùng hợp, cơ mà hắn vẫn không hiểu tại sao quốc sư vừa biết được bát tự của Dung Dực đã vội vàng động thủ. Qủy sai từng nói Dung Dực có mệnh cách thiên sát cô tinh, chẳng lẽ y cũng nhìn ra được cái này? Chiến tranh đã dần bén lửa, một khi bắt đầu thì chắc chắn sẽ đủ số lượng âm linh để mở cửa địa phủ, đến lúc đó hắn đi hỏi thử chuyện này vậy.
Thế nhưng, tuy là tác giả hàng thật giá thật, nhưng quỷ sai lão Vương thật sự không đáng tin chút nào, Mục Nhung cũng không dám dựa dẫm vào lão, quyết định tự mình điều tra thì hơn, rồi quay sang nói với quỷ hồn: "Thánh Văn đế nói quốc sư muốn hiến tế tất cả quân dân ở biên cảnh, ta nghĩ trận thế đó chắc chắn có liên quan đến tà thuật, ngươi theo ta đến quốc sư phủ xem sao."
Quốc sư Bắc Thần hiện giờ đang đối đầu với Hồng Thiệu tướng quân ngoài biên cảnh, trong phủ quốc sư cũng không có cao thủ nào, hai quỷ hồn nhẹ nhàng bay qua tường vào phủ quốc sư thành công. Mục Nhung vốn tưởng, quốc sư thân là bán yêu thì nơi ở phải tăm tối lắm chứ, ai ngờ lẻn vào xong mới nhận ra nơi này chẳng khác gì chỗ ở của các gia đình quý tộc khác, chỉ là cây cối nhiều hơn một chút, đi trong hậu viện mà như đang đi trong một khu rừng nhỏ vậy, hầu như không có hơi người.
Phủ quốc sư không có hạ nhân, chỉ có một vài đệ tử của y tá túc trong đó, Mục Nhung bay xung quanh sân một thời gian vẫn không phát hiện được gì thì có hơi bực bội, thuận miệng nói với quỷ hồn: "Ngươi sống cùng thời với quốc sư đó, thế đã bao giờ nghe tin tức nào liên quan đến y chưa?"
"Khi ấy Nguyệt Triêu cường thịnh, Bắc Thần cùng lắm chỉ là man tộc ngoài biên cảnh, ai quan tâm đến quốc sư của các ngươi chứ?"
Người Nguyệt Triêu kiêu căng ngạo mạn có tiếng, lúc trước bị Bắc Thần đè đầu đánh như thế mà vẫn xem người ta là man tộc, tin rằng mình được ông trời ưu ái nên chắc chắn sẽ gặp dữ hóa lành, ai ngờ cuối cùng bị đám man tộc này đồ sát sạch sẽ luôn. Nhắc tới quá khứ, quỷ hồn cũng hơi hoài niệm cố hương, nhưng hắn đã chết lâu lắm rồi, không thể nhớ rõ rất nhiều chuyện, chỉ có thể thở dài: "Thật ra lúc trước thôn của ta nằm rất gần Bắc Thần, mấy bộ da lông chúng ta săn được vào mùa đông nếu không cống được thì sẽ bán cho các ngươi."
Hơn nửa hộ dân trong ngôi làng hắn từng ở làm nghề thợ săn, cho nên đến tuổi thiếu niên thì loại mãnh thú nào hắn cũng từng thấy, chỉ chưa từng nghe đến chuyện yêu thú có thể hóa thành người, hiện tại nghe nói cũng cảm thấy vô cùng ngạc nhiên: "Ta ở rừng Nguyệt Kiến mấy trăm năm, trông thấy rất nhiều sói yêu hổ yêu này nọ, nhưng chưa từng thấy yêu thú có thể biến thành người, không biết hoàng đế Bắc Thần của các ngươi đào y ở đâu ra nữa."
"Nguyên khí trên thế gian chắc không đủ cho yêu thú tu hành, tên này có lẽ sẽ là yêu thú cuối cùng ở Đại Hoang."
Nguyên khí trên thế gian cũng có hạn, năm xưa sau khi thần tiên qua đời thì nguyên khí sẽ trở về với thiên địa, cứ tuần hoàn như thế thì đủ để miễn cưỡng duy trì sự cân bằng. Thế nhưng người có tu vi cao càng ngày càng nhiều, tuổi thọ của thần tiên cũng kéo dài vô hạn, mỗi ngày đều có võ giả mới xuất hiện hấp thu nguyên khí, nguyên khí do thiên địa tự sản xuất đương nhiên không thể cung ứng được, thế gian đang dần tiến tới tuyệt cảnh nguyên khí khô cạn. Cũng chính vì vậy mà địa phủ mới phái quỷ sai ra tay, theo phương thức tiên quân lịch kiếp để giảm bớt số lượng tiên thần, cố gắng duy trì sự cân bằng của thiên địa.
Yêu tu cần nhiều nguyên khí để tu hành hơn con người, từ sau khi nguyên khí trên thế gian bị khô kiệt, suốt mấy trăm năm rồi chưa ai phi thăng cả, đại yêu thành người cũng theo đó mà tuyệt tích, bởi vậy có thể nói quốc sư Bắc Thần là động vật quý hiếm sắp tuyệt chủng. Cơ mà, Mục Nhung cũng không có ý định bảo vệ y, là một lệ quỷ không có lương tâm, hắn tỏ vẻ: "Cho nên vì để tiết kiệm nguyên khí của thiên địa, chúng ta diệt sạch tàn dư của cái chủng tộc bị đào thải này luôn đi."
Bọn họ không có gì làm, vừa bay bay xung quanh vừa nói chuyện phiếm, vốn tưởng hôm nay không có thu hoạch gì, ai ngờ bay tới một chỗ sâu trong rừng cây thì phát hiện một từ đường. Chiếu theo gạch ngói thì từ đường này đã được xây từ rất lâu về trước, bề ngoài đáng lẽ phải vô cùng xinh đẹp, thế nhưng do nhiều năm không ai canh giữ nên cửa sổ đều đã mục nát, trên xà nhà cũng kết đầy mạng nhện, hoàn toàn trở thành nơi sống lý tưởng của rắn và sâu.
Qủy hồn chưa từng thấy từ đường nào thảm đến như vậy, trông thấy con chuột to mọng ở góc tường không hề sợ hãi chạy ngang qua, bèn chậc lưỡi thở dài: "Quốc sư Bắc Thần của các ngươi thật kỳ lạ, từ đường nhà người ta đều trang nghiêm gọn gàng, nơi này của y thì cả một người dọn dẹp cũng không có, không biết ván quan tài của tổ tông y có còn dính chặt với nhau không?"
"Y là bán yêu thì tổ tông ở đâu ra chứ, có khi thứ mà nơi này thờ phụng cũng không phải con người..."
Mục Nhung cảm thấy nơi này vô cùng quỷ dị, hắn bay qua bay lại bên trong, chợt phát hiện nơi này chỉ có một bài vị cổ xưa, lư hương trên án đã sớm rỉ sét, cho thấy đã nhiều năm rồi chưa ai đến bái tế ở đây. Quốc sư cố ý cho xây tòa từ đường này, chắc chắn lúc trước cũng rất quan tâm đến người mình muốn thờ phụng, không biết do y dần dần quên đi người ta hay có chuyện gì xảy ra khiến y không còn đến nữa, điều tra từ đây chắc sẽ tìm được lai lịch của tên bán yêu thần bí này.
Nghĩ vậy, Mục Nhung lập tức hiện hình, vươn tay lau đi tro bụi phía trên bài vị, chỉ nhìn thấy hai chữ thật to xiêu xiêu vẹo vẹo, như được khắc lên bởi một đứa trẻ đang tập viết, nhưng chỉ hai chữ thôi đã khiến cho vẻ mặt của hắn thay đổi nhanh chóng, không nói nên lời.
Hắn đứng quay lưng nên quỷ hồn không thể thấy rõ mặt hắn được, quỷ hồn cảm thấy vô cùng kỳ lạ khi người này đột nhiên im lặng hẳn đi, tưởng là hắn thấy được cái tên gì đó rợn người lắm, liền vội vàng hỏi: "Sao vậy? Y thờ phụng ai thế?"
Quay đầu lại nhìn quỷ hồn, Mục Nhung bất động thanh sắc cất bài vị về chỗ cũ, nói: "Không có gì, chỉ là bay bên ngoài nhiều quá nên hơi choáng thôi, chứ ta chưa từng thấy cái tên này bao giờ."
"Dù sao cũng đã mấy trăm năm trôi qua rồi, ta nghĩ có khi bản thân tên quốc sư kia cũng không nhớ ấy."
Mấy ngày gần đây Mục Nhung đúng là rất suy yếu, quỷ hồn nghe hắn nói vậy cũng không nghi ngờ, thuận miệng trả lời một câu rồi thở dài: "Ta nghĩ ngươi nên tự chăm sóc cho bản thân mình một chút đi, cứ thế thì sớm muộn gì cũng đến phiên Dung Dực thờ bài vị của ngươi đó."
Nhìn vẻ mặt vô tư của quỷ hồn, vẻ nghi hoặc chợt lóe lên trong mắt Mục Nhung, giả vờ tùy ý hỏi: "Qủy huynh, ngươi có bao giờ nhận được đồ cúng không?"
"Có ai ở Nguyệt Triêu cúng bái ta đâu, đồ cúng đầu tiên ta nhận được sau khi chết chính là bức tranh xấu đau xấu đớn ngươi đốt cho ta đó."
Lúc quỷ hồn chết bị hoàng tử Nguyệt Triêu ghen ghét, người trong vương thành không quật mộ hắn là đã tốt lắm rồi, nói chi đến cúng giấy tiền vàng mã. Ngoài miệng tuy vô cùng ghét bỏ, nhưng dù là thoại bản do Mục Nhung đốt hay người giấy tiền giấy do Dung Dực thuận tay đốt, hắn đều cất kỹ trong túi âm linh.
Kỳ thật quỷ không có nhu cầu tiêu phí ăn mặc, đồ cúng chỉ tượng trưng cho việc vẫn còn người nhớ tới họ thôi, quỷ hồn dưới ánh trăng đã cô đơn bóng chiếc trong rừng Nguyệt Kiến mấy trăm năm, lúc Mục Nhung đốt mấy thứ này nọ cho hắn, trong lòng hắn thật sự rất vui. Đó cũng là lý do chính mà hắn muốn đi theo hai người này, chỉ có ở đây, hắn mới hoàn toàn nhận rõ được mình không còn là cô hồn dã quỷ.
Đương nhiên, hắn chắc chắn sẽ không nói những lời này cho Mục Nhung nghe, chỉ tức giận nói: "Tên quỷ hẹp hòi nhà ngươi, lúc nào cũng đốt mấy cái sách dị hợm cho ta thôi, chẳng lẽ không còn thứ nào tốt hơn à?"
Có lẽ do cùng là quỷ và đã ở chung với nhau một thời gian, Mục Nhung có cảm giác thân thiết giữa đồng loại đối với hắn, chẳng qua so với tình cảm cùng vượt qua bao khó khăn của Dung Tiểu Boss, bọn họ giống như bạn xấu của nhau hơn, hiện tại cũng không ngoại lệ, Mục Nhung cười khẽ rồi hùa theo: "Được rồi, vậy để ta về phủ đốt một bộ Tứ thư ngũ kinh cho ngươi."
"Thôi đừng, ta thà xem thoại bản của Dung Tịch hơn đọc sách!"
Kêu thảm nhận thua, đối với sự thật rằng mình không bao giờ cãi thắng được Mục Nhung, quỷ huynh chỉ có thể giải thích: "Quên đi, ta không thể không thừa nhận, nói về độ vô sỉ thì ta không bao giờ hơn được ngươi."
"Không cần khiêm tốn thế đâu, da mặt của ngươi với ta đều như nhau ấy mà."
Mục Nhung nói đùa như bình thường rồi nhẹ bay ra ngoài, không nhắc lại chuyện bài vị nữa, quỷ hồn cũng quên luôn chuyện kia, háo hức bay quanh lục tung cả phủ quốc sư, cứ như lâu lắm rồi chưa được ra ngoài dạo chơi vậy, vô cùng hưởng thụ quãng thời gian tự do thoải mái này.
Cũng vì trông hắn như thế mà lòng Mục Nhung càng nặng nề hơn. Cái tên trên bài vị kia, nếu đổi lại là bất cứ người nào khác trên thế gian này thì chắc chắn sẽ không biết đó là ai, vì chỉ có một mình hắn biết thân phận của người nọ.
Con người sau khi chết thì sẽ chặt đứt tất cả mọi thứ liên quan đến dương thế, do đó ở dưới địa phủ, quỷ hồn không bao giờ để lộ tên thật, ngay cả quỷ sai cũng chỉ lấy họ của mình ra dùng, hoàn toàn không nhắc tới cuộc sống trên nhân gian.
Lệ quỷ rất kỵ việc bị người khác kêu tên mình, bởi vậy Mục Nhung mới không nói tên kiếp trước của mình cho ai biết, với quỷ hồn thì chỉ gọi là quỷ huynh. Hiện tại, cả Bắc Thần chỉ có một mình hắn biết tên hồi còn sống của quỷ huynh.
Nhạc Ân, thiên tài tuyệt thế bị Nguyệt Triêu hại chết mấy trăm năm trước, cũng là người mà bài vị kia thờ phụng.
Hết chương 51


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.