Mỗi Ngày Đi Ngủ Đều Xuất Hồn

Chương 53: Lão Bạch bị cho vào sổ đen




Tiểu Bạch được xác nhận mang thai, tuổi thai chưa tới 10 ngày.
Bác sĩ thú y lại quấn quýt quấy rầy không buông, nũng nịu xin chụp hình chung với Tiểu Bạch, cam đoan sẽ không truyền ra ngoài. Tiểu Bạch là một ngôi sao mèo, người khác không thể tùy tiện dùng hình ảnh của nó để quảng cáo.
Sau khi về nhà, Mễ Lạp nghiêm túc hỏi Tích Bạch Thần: “Tại sao Tiểu Bạch lại mang thai?”
Tích Bạch Thần suy tư một lát, trả lời: “Tính theo thời gian, có lẽ là từ lần cuối anh tới thôn Khải Minh.”
“Thôn Khải Minh?”
“Ừ, trưởng thôn tìm anh có việc, anh dẫn Tiểu Bạch theo, sau đó…” Tích Bạch Thần nhìn Tiểu Bạch, lại nhìn Mễ Lạp, chần chờ nói, “Tiểu Bạch và Hổ Vương nhà trưởng thôn có tình cảm không tồi.”
“Hổ Vương?”
“Chính là con mèo mướp đánh nhau với rắn.”
“Là nó?” Mễ Lạp vẫn nhớ tên kia còn định đưa rắn cho cô, là một đại ca xã hội đen, không ngờ tên đó lại dám âm thầm thông đồng với Tiểu Bạch nhà cô, còn cùng nhau tạo ra mèo con!
Mễ Lạp nghiến răng nghiến lợi, điểm điểm nhẹ vào đầu Tiểu Bạch: “Em tốt xấu gì cũng là một chú mèo nổi tiếng đáng giá mấy chục triệu, sao lại yêu cái con mèo nhà quê vô văn hóa kia hử?!”
Tích Bạch Thần: “…” Rõ ràng là phân biệt giai cấp.
“Còn anh, sao lại không quan tâm Tiểu Bạch?” Mễ Lạp chĩa mũi nhọn về phía Tích Bạch Thần.
“Tình yêu giống như một cơn lốc xoáy. Là cha mẹ, chúng ta cũng nên thông cảm hỗ trợ.” Tích Bạch Thần nói một cách nghiêm túc.
Mễ Lạp: “… Nếu tương lai con anh có bầu trước khi cưới, anh cũng sẽ thông tình đạt lý như thế sao?”
“Cái đó không được.” Tích Bạch Thần nói dứt khoát, “Cục cưng nhà anh phải tìm một thằng đàn ông tốt xứng đôi vừa lứa, tuyệt đốt không được mang thai trước khi kết hôn!”
“Haha.” Đúng là cái đồ tiêu chuẩn kép*!
(Tiêu chuẩn kép: khoan dung với bản thân, khắc nghiệt với người khác)
“Mễ Lạp, sau này cần phải để tâm tới con cái chúng ta.” Tích Bạch Thần đột nhiên nảy sinh ý thức về những mối nguy tiềm tàng, cảm thấy có con nhỏ thật phiền phức, đủ thứ việc cần lo lắng.
Mễ Lạp lườm anh một cái, không muốn nói chuyện với anh, bèn ôm Tiểu Bạch trốn vào phòng. Đến khi Tích Bạch Thần đi tìm cô, cô đã biến mất tăm, chỉ để lại một bản kế hoạch thực đơn an thai.
Nếu cái thai đã thành sự thật, vậy Mễ Lạp không cần rối rắm nữa. Chờ tới khi mèo con ra đời, cô sẽ đem hết chúng về thế giới này, tránh cho mèo tai cụp sinh sôi nảy nở nhiều hơn.
Thời gian mang thai bình thường của mèo là hai tháng, chỉ cần chuẩn bị cho chúng một cái ổ bí mật, chúng sẽ tự có thể sinh nở.
Mễ Lạp lấy điện thoại, tìm ảnh chụp con đại ca mèo tên “Hổ Vương” kia, đăng lên mạng, dùng tài khoản Thích nuôi quái thú – Tiểu Mễ đăng lên WB: *Con gái nhà tôi mang thai, thủ phạm chính là nó, mong mọi người cùng nhau công kích tên tra miêu này! @Chưa bao giờ ló mặt – Tích Đại @Thải Hồng Thí @ Đoàn phim “Mèo cầu phúc”…*
Bài đăng WB này vượt qua không gian, gây ra một hồi gió tanh mưa máu ở thế giới kia.
Cái gì? Tai Nhỏ có thai!!!
Cái tên tra miêu đó ở đâu! Tôi ra giá một cái chân giò hun khói, treo thưởng cho đầu của con mèo đó!
A a a a a, tại sao cha của những đứa trẻ không phải là anh chàng đẹp trai nhà tôi! Khóc một dòng sông!
*Nhìn bề ngoài thì đây là mèo mướp, liệu nó và Tai Nhỏ có sinh ra mèo tai cụp không nhỉ?*
Cỡ 100 000 tệ cho một chú mèo con!
100 000 tệ là quá ít rồi, đây là con của Tai Nhỏ, giá khởi điểm ít nhất cũng phải 300 000 tệ.
Tôi có đủ 300 000 tệ này, để lại cho tôi một con!
Tôi trả 500 000!
1,5 triệu, ca ca đây không thiếu tiền.
Nhìn đại ca lầu trên mà xem.
Tôi đến từ công ty giải trí XX, chúng tôi sẽ trả một số tiền lớn để mua ảnh gia đình của Tai Nhỏ.
Chúng tôi là cơ sở gây giống thú cưng XX, hi vọng có thể thiết lập mối quan hệ hợp tác lâu dài và thân thiện với các bạn.

Hàng chục nghìn tin nhắn gửi tới trong phút chốc, ở nước ngoài cũng có người chia sẻ WB này, mèo mướp Hổ Vương lập tức trở thành đối tượng bị tất cả fan hâm mộ mèo ghen tị và căm ghét, vinh quang bước lên tít treo thưởng, đầu của con mèo kia được treo thưởng ít nhất là 5 hộp thức ăn cho mèo.
Tích Bạch Thần cũng đăng một status: Phải làm việc chăm chỉ để kiếm tiền mua sữa bột. @Thích nuôi quái thú – Tiểu Mễ.
Hả? Tôi đã nghi ngờ từ lâu, Tích Đại và Tiểu Mễ có quan hệ gì vậy?
Còn phải hỏi sao? Tiểu Mễ nói Tai Nhỏ là con gái cô ấy, Tích Đại nói phải kiếm tiền mua sữa bột, bọn họ rõ ràng là một cặp!
Chết tiệt, hai người này tung hứng rõ ràng như vậy, thế quái nào mà bây giờ tôi mới phát hiện hai người có gian tình!
A, nam thần nhà tôi thế mà có chủ rồi, đang khóc trong WC.
Đại đại xuất giá, Tai Nhỏ mang thai, gian phu không phải tôi, cũng không phải mèo nhà tôi, hiện thực thật sự rất tàn khốc!
Lượng thông tin của lầu trên có hơi lớn…
Do tín hiệu đến trễ, nên những tin nhắn sau Mễ Lạp cũng không đọc được.
Hôm nay, cô nhận được điện thoại từ mẹ, định sắp xếp cho cô đi xem mắt.
“Xem mắt?” Mễ Lạp bối rối không thôi, “Sao đột nhiên lại muốn con đi xem mắt?”
Mẹ Mễ thở dài: Còn không phải cho bác của con sao, lúc nào cũng cố gắng mai mối con với Mễ Hướng Dương. Để phòng vạn nhất, mẹ thấy vẫn nên tống con ra ngoài sớm sẽ an toàn hơn.
“Mẹ đừng lo, con có bạn trai rồi.”
Cái gì? Có bạn trai? Khi nào? Tình trạng gia đình thế nào? Làm nghề gì? Mẹ Mễ vừa mừng vừa ngạc nhiên.
Mễ Lạp suy nghĩ một chút rồi trả lời: “Gia cảnh của anh ấy tương đối đơn giản (không đúng), là một nhà văn có chút tiếng tăm.”
Nhà văn… Mẹ Mễ hơi do dự, Thu nhập của nhà văn không ổn định, con thấy cậu ta thích hợp không?
“Tất nhiên, con có nhà còn có xe, hoàn toàn có thể cung cấp điều kiện sáng tác cho anh ấy.”
Mẹ Mễ: Vẫn cảm thấy có gì đó không ổn…
Chỉ cần con thích là được, nếu chắc chắn thì kết hôn sớm một chút đi.
“Dạ.”
Đúng rồi, cậu ta tên gì? Đã viết những cuốn sách nào?
Mễ Lạp thuận miệng đáp: “Anh ấy tên là Tích Bạch Thần, đã viết “Mèo cầu phúc”, “Nghệ thuật ẩm thực”, “Lạt thê hãn phu”…”
Cô không cẩn thận gom lẫn lộn tiểu thuyết của Tích Đại và Thải Hồng Thí với nhau.
Ừm, vậy đi, hôm nào dẫn cậu ta về nhé. Nói xong liền cúp điện thoại.
Mễ Lạp ngồi trên sô pha, âm thầm lau mồ hôi hột, sao có thể dắt người về đây?
Bên kia, sau khi mẹ Mễ nói chuyện xong liền lập tức mở máy tính, tìm những tên sách đó, kết quả chỉ tìm được cuốn “Lạt thê hãn phu” của tác giả Thải Hồng Thí.
Còn cuốn tiểu thuyết mà Mễ Lạp dùng danh nghĩa của Tích Đại để xuất bản lại không được đăng trên mạng.
“Thải Hồng Thí, sao lại lấy cái tên này?” Mẹ Mễ bấm vào tiểu thuyết, kiên nhẫn đọc từng chương một.
“Cái quái gì thế này???” Nửa tiếng sau, mẹ Mễ ném chuột laptop xuống đất, “Diễn viên chính đã làm sai chuyện gì, tại sao lại tra tấn con bé như vậy???”
Ba Mễ nghe thấy động tĩnh, thò đầu tới hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
Mẹ Mễ chỉ vào mặt ông, giận dữ quát: “Đàn ông các anh đều là cái móng lợn!”
Ba Mễ nằm không cũng trúng đạn: “…”
Mẹ Mễ mang theo lửa giận ngập trời xem toàn bộ nội dung còn lại, sau đó không chút lưu tình cho điểm tiêu cực: Tác giả chết bầm, tiểu thuyết chết bầm! Mày muốn kết hôn với con gái của bà à, không có cửa đâu!
Trút giận xong, bà lại gọi điện cho Mễ Lạp: “Chia ta, chia tay ngay cho mẹ!”
Mễ Lạp: “…”
“Cái loại tác giả thối ta này mà mày dám không biết xấu hổ nói cậu ta có chút danh tiếng? Toàn là đặt điều, toàn là xạo sự!”
Mễ Lạp: “…” Không phải, nghe con giải thích.
“Mẹ mặc kệ, loại con rể này, mẹ không nhận, tụi bây mau chóng chia tay càng sớm càng tốt, nếu không đừng trách mẹ “bổng đả uyên ương”!”
(Bổng đả uyên ương: dùng gậy đánh tình nhân, trước giờ mình có nghe “đả cẩu bổng” – gậy đánh chó, không biết có liên hệ gì với trường hợp này không ta?)
Sau đó cúp điện thoại cái rầm.
Mễ Lạp: Xin lỗi anh, Lão Bạch, anh bị mẹ vợ kéo vào sổ đen rồi…
Tích Bạch Thần – người đang nằm trên giường đọc sách không hiểu sao lại rùng mình một cái, nhìn trái nhìn phải, thì thào: “Tiểu Mễ đang nghĩ tới mình à?”
Anh đặt sách xuống, với tay lấy con gà con màu vàng trên đầu giường, nhéo miệng nó: “Tiểu Mễ, anh biết là em đang nhớ anh, anh đang nằm trên giường chờ em này, mau tới đây.”
Giây tiếp theo, Mễ Lạp – người mới vừa tắm xong, còn chưa kịp mặc đồ ngủ đã xuất hiện trên giường.
Tích Bạch Thần bình tĩnh nhìn cơ thể xinh đẹp của cô, chỗ nào đó khó diễn tả bắt đầu lấp ló.
Mễ Lạp nhanh chóng quấn chặt chăn, đang định nổi cơn thịnh nộ, bỗng nhớ lại chuyện mình đã vô tình làm bại hoại nhân phẩm của anh, cơn giận liền biến mất, chột dạ vùi đầu trong chăn.
“Đây là bất ngờ cho anh sao?” Hai bàn tay to sờ vào chăn, ôm cô vào lòng, cảm giác mượt mà khiến anh thích mê.
“Ưm…” Mễ Lạp không tập trung chống cự vài cái, sau đó bị người đàn ông hừng hực khí thế nào đó xử lí.
“Đừng quên đeo bao cao su…” Sau một hồi vuốt ve, Mễ Lạp mơ màng mới nghĩ tới vấn đề này.
“Ừm.” Tích Bạch Thần sờ sờ thêm mấy cái, vừa hôn lên môi người bên dưới vừa giơ tay mò mẫm trong ngăn kéo.
TT mua hôm đó cuối cùng hôm nay cũng được dùng, nhất định không lãng phí cái nào.
Sáng hôm sau, Tích Bạch Thần nấu xong bữa sáng, Mễ Lạp vẫn chưa tỉnh. Anh bước vào phòng, định hôn đánh thức cô, nhưng lại nghe thấy một tiếng nói từ phía sau truyền đến: Đừng vội, để cô ấy ngủ tiếp đi.
Tích Bạch Thần quay đầu, mắt đảo xung quanh: “Tiểu Mễ?”
Gương trang điểm trên bàn. Mễ Lạp nhắc nhở.
Tích Bạch Thần cầm gương trang điểm lên, mở nó ra soi.
Lão Bạch, anh có tóc bạc.
“Ở đâu?” Tích Bạch Thần đưa tay chải chải tóc, kiểm tra cẩn thận, quả thật tìm thấy một sợi tóc bạc. Xoắn lại, bứt ra.
“Lão Bạch, anh không còn trẻ nữa, phải chú ý giữ gìn sức khỏe nhé.*
Tích Bạch Thần: “Không phải có em rồi sao? Nhất định em sẽ nuôi anh to khỏe cho mà xem.”
Mễ Lạp: Ha ha.
Đúng lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng chuông cửa, người tới là em họ của Tích Bạch Thần, Tích Tử Nặc.
Tích Bạch Thần mở cửa ra cho cậu ta vào.
“Anh, lâu rồi không gặp, anh ở nhà hoài mà không thấy chán sao?” Tích Tử Nặc ngồi xuống ghế sô pha một cách tùy tiện, gọi: “Nóng muốn chết, có gì uống không?”
Tích Bạch Thần xoay người đi vào bếp, rót cho anh ta một li nước lọc.
Tích Tử Nặc ghét bỏ uống một ngụm, sau đó khụt khịt mũi, hỏi: “Thơm quá, anh mua đồ ăn sáng à? Đúng lúc ghê, em chưa ăn.”
“Không có phần của cậu.” Tích Bạch Thần từ chối một cách không khách khí.
“Đừng vậy mà.” Tích Tử Nặc đứng dậy đi vào bếp, nhìn thấy bữa sáng phong phú trên bàn thì ngạc nhiên không thôi: “Anh, nhiều như vậy mà anh có thể ăn hết một mình sao?”
“Chuyện này không cần cậu quan tâm, dù sao cũng không phải phần của cậu.” Tích Bạch Thần lấy vung đậy bữa sáng lại, không cho anh ta có cơ hội xuống tay.
Tích Tử Nặc nhìn anh một cách u oán.
“Nói đi, tìm tôi có chuyện gì?” Tích Bạch Thần lười biếng hỏi.
Tích Tử Nặc ghé sát vào người anh, nở một nụ cười lấy lòng: “Tiểu Bạch nhà anh không phải đang mang thai sao? Lúc mèo con chào đời, anh có thể cho em một con không?”
“Không cho.”
“Đừng thẳng thừng như vậy mà! Em sẽ chăm sóc nó như chăm sóc con gái mình vậy.” Tích Tử Nặc giơ thẳng tay lên, lập lời thề son sắt.
“Xem sau đi.” Mễ Lạp nói cô sẽ tự mình nuôi, Tích Bạch Thần cũng không muốn làm cô giận, chuyện Tiểu Bạch mang thai ngoài ý muốn đã làm cho cô không vui rồi.
Tích Tử Nặc thực sự cảm thấy vị ca ca này quá khó trị.
“Còn chuyện gì khác không?” Vẻ mặt tiễn khách của Tích Bạch Thần đã rất rõ ràng.
Tích Tử Nặc ôm tim, rơm rớm nước mắt, diễn kịch rất đúng lúc.
“Haizz, anh thật nhẫn tâm.” Anh ta ngồi phịch xuống ghế sô pha, “Cho em chút thời gian, em cần yên tĩnh.”
Tích Bạch Thần mặc kệ cậu ta, đứng dậy đi vào phòng làm việc.
Nhưng lúc anh không để ý, chiếc gương trang điểm trong túi đã vô tình rơi ra ngoài.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.