Mỗi Ngày Đi Ngủ Đều Xuất Hồn

Chương 17: Mèo tai cụp




“Oa oa, là mèo con!” Hai bánh bao nhỏ vây quanh, mắt sáng long lanh nhìn chăm chú con mèo tai cụp trên vai Tích Bạch Thần.
Tích Bạch Thần sải chân dài một bước, thoát khỏi vòng vây của bọn trẻ, đi thẳng vào nhà bếp.
Bánh bao nhỏ gấp gáp đi theo, nói khẩn thiết: “Cậu ơi, cậu phải nấu cơm, thế để chúng cháu chăm sóc con mèo giúp cậu nhé!”
“Không cần.” Mình anh chăm sóc là được rồi, hai tên quỷ nhỏ này tới góp vui làm gì?
Bánh bao nhỏ dẩu môi, tức tối trợn mắt nhìn bóng lưng của Tích Bạch Thần.
Tích Bạch Thần làm như có cảm giác, đột nhiên quay đầu, gương mặt lạnh lùng: “Mấy đứa còn muốn ăn cơm không?”
Bánh bao nhỏ lập tức ỉu xìu, cơm áo ba má, không đắc tội nổi.
*Các cháu khổ quá, chờ cơm nước xong cô sẽ chơi với các cháu.* Mễ Lạp meo meo meo meo an ủi hai bánh bao nhỏ.
Đối với những lời này, Tích Bạch Thần xem như không nghe thấy, mở vòi nước, rửa tay sạch sẽ, sau đó lấy gạo nấu cơm, đem nguyên liệu nấu ăn trong tủ lạnh ra.
Mễ Lạp lại đi vào trạng thái dạy học, khí thế bừng bừng ở bên cạnh chỉ huy, bàn chân nhỏ thỉnh thoảng quơ quào mấy cái, miệng kêu meo meo meo meo meo meo liên tục.
“Sao mèo con kêu hoài thế?” Tích Khả Nhiên nhỏ giọng hỏi anh trai.
“Bởi vì đại ma vương giam giữ không cho nó tự do.” Tích Nặc Kỳ trả lời một cách phẫn nộ.
“Mèo con đáng thương quá, lát nữa chúng ta chia cho nó chút thức ăn ngon nhé?”
“Ừ, anh có thể ăn ít hơn một miếng thịt!”
Một giờ sau, cơm nước nóng hôi hổi được bày từng món lên bàn, chủ yếu là món do bánh bao nhỏ chọn, ngoài ra còn có hai món được chuẩn bị riêng cho Tích Bạch Thần.
Mễ Lạp nhảy nhảy từ trên vai Tích Bạch Thần xuống, đứng trên ghế, nhìn ba cái miệng cả nhà bọn họ dùng cơm một cách vui sướng.
“Mèo con đói bụng không? Ăn đậu hủ của chị này.” Tích Khả Nhiên gắp một miếng đậu hủ đặt vào đĩa.
Tích Nặc Kỳ do dự một lúc, cuối cùng nén đau thương tặng cho cô miếng thịt kho tàu của mình: “Cái này cũng cho em.”
“Đừng lộn xộn nữa, mèo nhỏ ăn không hết đâu.” Tích Bạch Thần đẩy cái đĩa về chỗ cũ, nhưng lại lấy một chén cháo thịt bằm không muối, đặt trước mặt Mễ Lạp.
Mễ Lạp nhìn chằm chằm món ăn trước mắt một lúc, cúi đầu liếm thử, hương vị cũng không tệ. Bây giờ cô đang có vị giác của loài mèo, nên không có ác cảm với loại thức ăn nhạt nhẽo này.
“Cậu ơi, sao tai của mèo con tại cụp xuống vậy ạ?” Tích Nặc Kỳ vừa và cơm vừa tò mò hỏi.
Thật ra Tích Bạch Thần cũng thấy là lạ, anh nuôi mèo hơn mười năm, nên có hiểu biết về các giống mèo, nhưng tới bây giờ anh vẫn chưa thấy qua giống mèo nào có tai cụp như con mèo này.
“Anh chưa thấy mèo tai cụp à?” Mễ Lạp hỏi lại.
“Mèo tai cụp?” Tích Bạch Thần liền nhấc điện thoại lên, chuẩn bị tìm chút thông tin.
Mễ Lạp nhảy nhẹ lên, chui qua cánh tay rồi ngồi lên đùi anh, nhìn anh nhập ba chữ “Mèo tai cụp” vào điện thoại, quét qua từng kết quả tìm kiếm, nhưng không có bất cứ thông tin nào liên quan đến mèo tai cụp.
Mễ Lạp thầm giật mình, chẳng lẽ thế giới này không có mèo tai cụp?
Mèo tai cụp là giống biến đổi gen, loại biến thể này thật ra là một loại bệnh biến, tất cả mèo con có gen tai cụp từ khi sinh ra đã mắc bệnh về xương, một khi phát bệnh, chúng sẽ phải chịu đựng nỗi đau suốt đời. Cho nên số lượng của mèo tai cụp ngày càng giảm, rất nhiều người không ủng hộ việc tiếp tục lai giống sinh sản, vì căn bệnh di truyền này không thể loại bỏ, chỉ khác nhau ở chỗ xác suất sẽ phát bệnh.
Thế giới này không có gen mèo tai cụp thật ra cũng là việc tốt, tránh cho căn bệnh di truyền này tiếp tục kéo dài.
Mễ Lạp thử hoạt động bốn chi, may là con mèo tai cụp của cô tạm thời không có vấn đề gì.
Lúc này, bên tai bỗng truyền đến tiếng tanh tách, cắt ngang dòng suy nghĩ của Mễ Lạp. Cô quay đầu qua nhìn, đối diện với camera của điện thoại di động, biểu cảm ngơ ngác bị chụp lại một cách vừa vặn.
Tích Bạch Thần cất điện thoại di động xong, vừa vuốt ve nhè nhẹ lưng Mễ Lạp, vừa ăn cơm.
Mễ Lạp được anh vuốt ve rất thoải mái, thoáng chốc đã quên mất sĩ diện làm người, cô nép lên đùi anh, an nhàn hưởng thụ.
Cơm nước xong, Tích Bạch Thần ôm Mễ Lạp ngồi trên sa lon xem ti vi, bánh bao nhỏ thì bị anh bắt đi rửa chén.
Ti vi đang phát tin tức giữa trưa, tiết lộ một vụ lừa đảo thương mại kéo dài năm năm, có một công ty tên “Kim Chứng”, lấy tiếng là công ty đại chúng* để biển thủ tám tỉ nhân dân tệ. Hiện tại giám đốc đã bỏ trên, tiền cũng chẳng thấy đâu.
(Công ty đại chúng: những công ty thực hiện huy động vốn rộng rãi từ công chúng thông qua phát hành chứng khoán (cổ phiếu, trái phiếu) niêm yết tại các trung tâm giao dịch chứng khoán hoặc chứng khoán không niêm yết nhưng được giao dịch thông qua các thể chế môi giới chứng khoán.)
Tích Bạch Thần bỗng cười lạnh, ánh mắt bỗng lóe lên tia sắt lạnh.
*Sao thế?* Mễ Lạp ngẩng đầu. Biểu cảm thâm sâu này có ý gì?
“Không có gì.” Tích Bạch Thần thu vẻ sắt lạnh, trở về dáng vẻ buồn chán đến chết thường ngày.
*Mấy trò lừa đảo bây giờ đúng là làm người ta không đề phòng nổi.* Mễ Lạp thở dài, *Nhìn những nạn nhân này xem, bị lừa tới táng gia bại sản, đáng thương quá.*
“Ừ, đúng vậy.” Tích Bạch Thần nâng tách trà lên, tầm mắt dời về phía chiếc điện thoại đang rung, trên màn hình hiện lên ba chữ “Hà Anh Kiệt”. Anh giơ tay bắt máy, dùng thẳng loa ngoài.
*Anh, bây giờ anh nhất định phải cứu tiểu đệ!* Giọng nói lo lắng của Hà Anh Kiệt truyền từ điện thoại tới.
“Chuyện gì?” Tích Bạch Thần từ từ nhấp một ngụm trà.
*Anh coi tin tức của Kim Chứng chưa? Bây giờ em túng quẫn thật rồi. Để đầu tư lần này, tiền trong nhà em đều lấy đầu tư hết, còn thiếu nợ không ít bên ngoài nữa.*
Kim Chứng? Mễ Lạp giật giật lỗ tai, tập trung lắng nghe.
“Cậu muốn tôi giúp cậu thế nào?”
*Cho em mượn thêm một triệu, em muốn ra nước ngoài trốn một lúc.*
Mắt Tích Bạch Thần lóe lên một tia sáng lạnh, bình thản nói: “Cậu nên biết, tôi rời nhà họ Tích mây năm nay, chỉ dựa vào việc sáng tác để duy trì cuộc sống, lúc trước cậu đã mượn tôi hơn ba triệu, nói thật bây giờ tôi cũng chẳng có bao nhiêu.”
*Em van anh, anh Tích, anh giúp em nghĩ biện pháp nha? Chờ tiểu đệ vượt qua cửa ải khó khăn này, sau này nhất định sẽ báo đáp gấp bội.*
“Hà Anh Kiệt, việc gì có thể giúp tôi sẽ giúp, việc gì không giúp được tôi cũng bó tay. Chẳng phải ba cậu có không ít bạn bè à, chuyện như thế này để ông ấy lo đi, có lỗ nữa thì cậu cũng chỉ lỗ vài ba triệu, nhận đại vài hợp đồng sẽ kiếm lại thôi mà.”
*Không phải mấy triệu.* Giọng Hà Anh Kiệt mếu máo, *Nhà em đã đầu tư mấy trăm triệu, chính em cũng đặt tất cả tài sản của mình vào đó.*
Tích Bạch Thần điều chỉnh tư thế ngồi, biểu cảm hơi dịu xuống, giọng nói lại thờ ơ một cách đáng kinh ngạc: “Sao các người đầu tư nhiều như vậy? Thật ra gần đây tôi cũng hơi thiếu tiền, nhưng bây giờ xem ra cậu cũng không khá hơn. Cậu xử lý chuyện mình cho tốt trước đi, tiền cậu nợ tôi sau này hẵng nói.”
Hà Anh Kiệt: *Cám ơn anh Tích thông cảm, trước hết cứ vậy đi.* Mmp, thông cảm cái mốc, anh ta nhân cơ hội đòi tiền thì có!!!
Sau khi cuộc trò chuyện của hai người kết thúc, Mễ Lạp hỏi: *Người này là người lần trước mượn anh tám trăn ngàn?*
“Ừ.” Tích Bạch Thần vuốt ve nhè nhẹ lông mèo.
*Tôi nhớ lần trước anh nói quan hệ của hai người không tốt, anh cho anh ta mượn tiền thật chất là đế tính kế anh ta.* Mễ Lạp suy nghĩ cẩn thận, vô cùng sợ hãi, *Âm mưu của Kim Chứng trong tin tức không phải là do anh thiết kế đấy chứ?*
“Cô nghĩ cái gì vậy?” Tích Bạch Thần liếc cô một cái, “Chuyện phạm tội, tôi không làm.”
*Vậy thì tốt rối.* Mễ Lạp dùng bàn chân nhỏ xíu vỗ ngực một cái, *Nhưng mà, rốt cuộc anh và anh ta có thù oán gì thế?*
“Cũng không có gì.” Giọng Tích Bạch Thần bình thản, “Mười tám tuổi tôi rời khỏi nhà họ Tích, vừa đi học vừa kinh doanh, đương nhiên người cùng tôi xây dựng sự nghiệp chính là Hà Anh Kiệt. Anh ta phụ trách quản lí công ty, tôi chịu trách nhiệm kéo khách hàng điều hành doanh nghiệp, vất vả bốn năm, công ty cũng dần đi vào quỹ đạo. Tôi bắt đầu xem xét chuyển đổi và chuẩn bị đầu tư vào ngành phân tích dữ liệu mới nổi. Nhưng trước khi chuyển đổi, Hà Anh Kiệt đã lặng lẽ bán khách hàng của tôi cho người nhà anh ta, ảnh hưởng nghiêm trọng đến sự phát triển và uy tín của công ty, cuối cùng mỗi người đi mỗi ngã. Anh ta không biết tôi biết rõ mọi hành động của anh ta, nhưng tôi không vạch trần, chỉ vì không muốn nói mấy câu vô ích với anh ta mà thôi.”
Đối với bạn bè, từ trước tới giờ Tích Bạch Thần luôn chân thành và đáng tin, không hai lòng, nhưng lòng tin của người với người, luôn quá mong manh, cũng quá phiền phức, cho nên anh từ bỏ việc kinh doanh, mà chọn ở nhà làm một gã viết lách, tránh xa chốn lòng người phức tạp.
Cũng không phải do bi quan chán đời, cũng không phải trốn tránh, chỉ là thấy không có ý nghĩa mà thôi.
*Vì vậy anh mới gài bẫy anh ta?* Mễ Lạp hiểu rất rõ gieo nhân nào gặt quả nấy, hả giận nói, *Gài bẫy hay lắm! Đối phó với loại tiểu nhân này, làm vậy mới đúng!”
Tích Bạch Thần biết rõ công ty đại chúng Kim Chứng là một trò lừa gạt, nhưng không nói gì, còn cố tình cho Hà Anh Kiệt mượn tiền để quay vốn. Mặc dù số tiền anh cho mượn không nhiều lắm, nhưng lại làm tăng dục vọng đầu tư của Hà Anh Kiệt, gài bẫy người khác trong vô hình, đúng là boy bạch thiết hắc tâm cơ*
(Bạch thiết hắc: ngôn ngữ mạng, chỉ những người nhìn như trong sáng nhưng thật ra lòng dạ đen tối)
“Cô không thấy tôi nham hiểm lắm à?” Tích Bạch Thần rủ mắt xuống nhìn chân mèo nhỏ.
*Nham hiểm, vô cùng nham hiểm!*
Ánh mắt Tích Bạch Thần hơi trầm xuống, sau đó lại nghe Mễ Lạp nói tiếp:
*Nhưng mà, tôi thích!*
Hình như có một giọt nước chợt rơi vào tâm mặt hồ, làm nổi lên một chút dao động, mãi không tiên tan…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.