Mỗi Ngày Đều Rất Ngọt

Chương 9: Cuối cùng đã giải phóng




"Mẹ, con muốn ăn sườn xào chua ngọt!" An Ca ôm cái bụng bầu gọi món với nhà bếp.
"Biết rồi, con nhớ cẩn thận đó, đừng cử động mạnh quá." Khi bà An vừa biết chuyện này cũng lộ ra vẻ ngu ngơ, kế tiếp nhìn bụng của con trai mình ngày qua ngày từ từ to lên, bà lại cảm thấy thật không thể tưởng tượng nổi, có lẽ có một số sinh mệnh là kỳ diệu như vậy đấy, bà An thở dài nghĩ.
Bụng của An Ca đã sắp đến ngày sinh, dự tính là chừng một tuần sau, có lẽ là do lấy cơ thể đàn ông thai nghén sinh mệnh, so với các sản phụ sắp tới ngày sinh khác, bụng của An Ca không mấy khoa trương, nhìn từ xa cũng chỉ như bụng bia của tầng lớp trung niên thôi.
Bà An đã dọn tới chỗ hai vợ chồng bọn họ ở, để tiện cho việc chăm sóc An Ca.
Khi bà An bưng đĩa thức ăn cuối cùng lên, Cố Thanh Viễn vừa vặn tan tầm về nhà.
Anh bước tới bê đĩa giúp mẹ vợ, "Mẹ vất vả rồi."
Bà An nở nụ cười, "Có vất vả gì đâu chứ, hai đứa ngồi xuống đi, còn có một tô canh để mẹ đi bưng."
Quay đầu cúi người hôn lên trán An Ca, đôi tay nhẹ nhàng chạm vào cái bụng to tướng, anh cười hỏi "Sao hả, bảo bảo có quấy em không?"
"Hôm nay nó coi như an phận, không có quấy cha nó." An Ca dựa vào lòng người nào đó, miễn cưỡng đáp.
Đột nhiên, cậu cảm thấy bụng mình quặn đau, theo bản năng ôm bụng.
"Sao vậy? Con bị gì vậy?" Bà An nghe được động tĩnh lập tức mặc kệ đồ đạc trong bếp chạy vội ra ngoài.
"Có lẽ là muốn sinh, mẹ ơi, mẹ đi lấy đồ, con đi lái xe." Cố Thanh Viễn nói xong một tay ôm lấy An Ca, bước nhanh ra ngoài.
May mắn, bệnh viện cách đó không xa, Cố Thanh Viễn tăng tốc chỉ mất chừng mười mấy phút đã tới bệnh viện.
Bác sĩ đã sớm chờ ở đó, An Ca vừa tới, lập tức bị đẩy vào phòng giải phẫu, do có đặc thù là đàn ông mang thai không thể cung cấp âm đ*o để sinh, nên đứa bé phải vào phòng giải phẫu để lấy ra.
Cố Thanh Viễn đứng bên ngoài, bình tĩnh nhìn cửa phòng mổ, không nhúc nhích, bà An đứng phía sau không nhìn được nữa, ép anh ngồi xuống.
Ba giờ sau, hộ sĩ ôm một đứa bé đi ra.
Cố Thanh Viễn và bà An lập tức chạy lại.
"Hai vị là người nhà của An Ca à?"
"Phải phải phải, tôi là mẹ nó, An Ca hiện tại sao rồi?" Bà An lo lắng hỏi.
"Đều bình an, đang nằm ở trong khâu lại vết thương, sinh một bé trai, ôm ra cho hai vị xem."
Cố Thanh Viễn nghe được hai chữ bình an, tinh thần vẫn căng thẳng cao độ đến giờ cuối cùng cũng có thể thả lỏng, trời mới biết anh đã lo sợ người bên trong sẽ xảy ra chuyện thế nào, Cố Thanh Viễn không dám xác định nếu An Ca gặp chuyện bất trắc anh sẽ ra sao, hậu quả này anh không dám nghĩ.
May mắn, may mắn!
Bà An nhìn đứa bé ôm trong tay, "Thanh Viễn con xem, tiểu bảo bảo đáng yêu cỡ nào, giống An Ca khi còn bé quá."
Lúc này Cố Thanh Viễn mới có sức nhìn thằng bé, con của An Ca và anh, mềm mại như vậy. Chạm vào bàn tay mềm mại bé xíu của nó, một cảm giác kỳ diệu rót đầy trái tim Cố Thanh Viễn, anh được làm cha rồi.
Trong phòng bệnh, An Ca mở ra mắt, nhìn thấy khuôn mặt anh tuấn của Cố Thanh Viễn.
"Bảo bối em đã tỉnh rồi, có thấy khó chịu ở đâu không?" Cố Thanh Viễn ngay lập tức phát hiện An Ca đã tỉnh.
An Ca tính ngồi dậy, nhưng vừa cử động, "Oái, đau quá." Cơn đau nhói lên ở bụng, An Ca quả thật muốn chết.
"Em đừng động đậy, nằm xuống đi." Cố Thanh lộ ra vẻ nghiêm túc cản cậu lại.
Trên thực tế cơn đau đã khiến An Ca ngoan ngoãn không dám lộn xộn, "Con đâu rồi? Trai hay gái? Ôm tới cho em xem đi."
"Là con trai." Cố Thanh Viễn cẩn thận ôm đứa bé nằm trong cái nôi dành cho trẻ sơ sinh bên cạnh ra, cách ôm anh học từ chỗ mẹ vợ, tuy rằng còn có chút lạ tay.
An Ca nhìn cục thịt bé xíu này, đây là thằng nhóc hại cậu ăn một dao à? Nhìn cũng không tệ lắm.
Vươn tay tính ôm một cái, Cố Thanh Viễn lại ôm bảo bảo né ra, lãnh tĩnh bảo: "Em bây giờ chưa thể ôm được."
An Ca ủ rũ rụt tay lại, suýt nữa quên cậu chưa thể động đậy.
Một tháng trôi qua, An Ca cảm giác mình sắp điên rồi, mẹ cậu và Cố Thanh Viễn một hai bắt cậu ở cữ! Một người đàn ông như cậu chỉ là rạch một nhát trên bụng thôi, ở cữ cái búa ấy!
Nhưng bị hai người họ đè đầu, cậu đành ở cữ, hiện tại cuối cùng cũng được giải phóng rồi, cậu có thể tắm một hơi từ đầu đến đuôi cho đã rồi.
Chờ đến khi An Ca tắm xong đi ra, cậu nhìn thấy Cố Thanh Viễn đang thay tã cho con.
Động tác thành thạo, vừa nhìn đã biết là thường làm, trên thực tế từ khi bảo bảo sinh ra đến nay, ban ngày là bà An giữ, buổi tối Cố Thanh Viễn tan tầm về nhà, là do anh ấy giữ.
An Ca lau tóc, bước tới, tiểu bảo bảo thấy cậu, đôi mắt đen tròn trịa nhìn chằm chằm An Ca, hai bàn tay nhỏ bé đong đưa y nha y nha kêu, đòi An Ca ôm mình.
Một tháng, tiểu bảo bối đã nảy nở, trắng trẻo mềm mại, hơn nữa nhan sắc của hai người cha cao như vậy, bề ngoài của bé cực kỳ đáng yêu.
An Ca vội vàng lau tóc, bảo đảm không còn giọt nước nào nhỏ xuống, rồi ném cái khăn mặt qua một bên, hai tay ôm lấy bé.
Được An Ca bế lên tiểu bảo bối nhếch môi nở nụ cười, An Ca thấy thế cũng cười, cậu đưa tay điểm vào mũi con trai mình "Được cha ôm có phải vui lắm không."
Cố Thanh Viễn thấy cảnh này, trong mắt giấu không được ý cười, anh bước tới ôm lấy một lớn một nhỏ.
Khẽ thì thầm vào tai An Ca: "Cám ơn em."
Hơi thở phà vào tai cậu, thính tai An Ca chậm rãi đỏ lên.
Không nói gì, chỉ là nhìn nhau cười, ôn nhu ở khắp trong nhà.
END

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.