Minh Vương - Tể Tể Ba Tuổi Rưỡi

Chương 99:




Hoắc tư Thần đứng ở cửa trừng mắt to lên án Hoắc tư Tước.
"Anh chuẩn bị khi nào thế?"
Ôm bánh bao sữa trong ngực mình, Hoắc tư Tước cười đến bừa bãi thỏa mãn, dương dương lông mày nhìn em trai đang tức giận của mình.
"Tự nhiên là nhìn thấy lúc đi ở trên đường rồi."
Hoắc tư Thần: "Hả?"
Hoắc tư Tước: "Chỉ cần chúng ta nói muốn thì những người làm công đều có thể làm, nhưng dù sao cũng phải cho người ta thời gian chuẩn bị không phải sao?"
Hoắc tư Thần: "......"
Được rồi!
Anh hai nói hay lắm, có đạo lý!
Hoắc tư Tước dạy đệ đệ: "Tư Thần, lần sau nhớ nhìn xa trông rộng một chút! Nếu không Tể Tể đã trong tay em rồi vẫn có thể chạy mất."
Hoắc tư Thần: "......"
Tim đau!
Bánh bao sữa nhìn anh hai, lại nhìn anh ba.
Thấy anh ba giống như sắp khóc, vội vàng từ trong ngực anh hai chui ra ngoài chạy đến bên người anh ba, nắm chặt tay anh ba dắt hắn đi vào trong.
"Anh ba, thật xin lỗi, Tể Tể không phải muốn vứt bỏ anh, Tể Tể vừa rồi chỉ quá vui, anh ba, anh đừng khóc có được hay không?"
Hoắc tư Thần: "......"
Hắn lúc nào muốn khóc?
Không đúng!
Hắn hiện tại nhất định phải khóc a!
Nhìn đi, không phải bánh bao sữa đã chạy tới đây sao?
Nhưng hắn khóc không được, thế là bạn nhỏ Hoắc tư Thần nhéo nhéo trên đùi mình mấy cái.
"A….!"
Bánh bao sữa không rõ ràng cho lắm, lo lắng nghiêng đầu nhìn anh ba.
"Anh ba?"
Hoắc tư Thần bắt đầu biểu diễn.
"Ô ô ô...... Tể Tể em vừa rồi bỏ mặc anh ba tự mình chạy đi, làm trái tim anh ba thật đau, ô ô ô......"
Bé mới có ba tuổi rưỡi còn chưa đi nhà trẻ làm sao biết anh ba học tiểu học đang nói láo?
Bé thật có lỗi rồi.
Thế là vội vàng ôm lấy cánh tay anh ba, dùng giọng trẻ nhỏ nũng nịu.
"Anh ba thật xin lỗi, Tể Tể về sau sẽ không bỏ rơi anh ba."
Hoắc tư Thần thuận thế mà nói: "Tể Tể thích những thứ màu hồng nhiều hơn cả thích anh ba sao?"
Bánh bao sữa lắc đầu: "Làm sao có thể? Tể Tể thích nhất anh ba."
Nghĩ đến anh hai cũng ở đây, bánh bao sữa lại lập tức bổ sung.
"Còn có anh hai, anh cả cùng cha nữa! Tể Tể thích nhất tất cả người nhà của mình!"
Hoắc tư Thần đột nhiên cảm giác được cái nhéo vừa rồi là đáng giá.
Mà Hoắc tư Tước đang mặc một thân âu phục màu hồng ngồi ở trong phòng, lau mắt nhìn đối với em trai ngốc nhà mình.
Khá lắm!
IQ ngày càng cao a!
Hoắc tư Tước một bên cười giống con hồ ly, một bên gọi bánh bao sữa mang theo em trai ngốc đi vào.
"Mau tới đây, bên này rất nhiều đồ ăn, anh hai lột cho Tể Tể quả vải, vừa to vừa ngọt, mau tới đây nếm thử."
Bánh bao sữa sợ anh ba lại khóc, vội lôi kéo anh ba đi vào cùng.
"Anh ba, chúng ta cùng đi vào ăn vải."
Hoắc tư Thần hắc hắc cười không ngừng: "Được nha! Rất hiếm khi được anh hai tự tay lột vải cho ăn! Cảm ơn Tể Tể."
Bánh bao sữa cũng cười hắc hắc: "Không cần cảm ơn, anh ba muốn cảm ơn thì đến cảm ơn anh hai, là anh hai lột nha."
Hoắc tư Thần cười tủm tỉm gật đầu: "Ân! Vậy cám ơn anh hai!"
Hoắc tư Tước: "......"
Nhóc con!
Đây là em trai ngốc bỗng nhiên được đả thông hai mạch Nhâm Đốc?
Tự nhiên lại trở nên cơ linh là chuyện gì xảy ra nhỉ?
Ba anh em ở trong phòng vui chơi ăn uống chờ Hoắc tư Cẩn tới, đến lúc chờ được Hoắc tư Cẩn đẩy cửa tiến vào thì phía sau lại mang theo thêm bốn người khác nữa.
Lại là Vương ngọc Linh, Hứa Dao cùng Hoắc An An, còn có một bé gái khác khoảng bốn năm tuổi.
Bánh bao sữa một mực cúi đầu ăn, dù trong phòng bỗng nhiên trở nên đặc biệt yên tĩnh, cũng không có ảnh hưởng đến bé.
Ngược lại là Hoắc tư Thần bỗng nhiên đứng lên: "Các ngươi đến đây làm cái gì?"
Hoắc tư Tước cười lên tiếng: "Tư Thần, cùng bác gái nói chuyện như thế à?"
Không đợi vương Ngọc Linh phát tác, Hoắc tư Tước ôm bánh bao sữa đứng lên, nở nụ cười tà mị cùng vương Ngọc Linh nói chuyện.
"Bác gái, đây là mang An An đến câu lạc bộ chơi sao?"
Vương Ngọc Linh là đặc biệt đến đây để tìm Minh Tể Tể, nhưng đương nhiên sẽ không thừa nhận.
"Chủ yếu là mang An An đến để nói xin lỗi, còn có cảm ơn Tể Tể nữa."
Nói xong không quên làm khó Hoắc tư Thần: "Vẫn là Tư Cẩn, tư Tước hiểu chuyện, nhìn thấy bác còn biết chào, không giống tư Thần, trong mắt chưa từng có bác gái này."
Hoắc tư Thần là đứa trẻ có tính tình dễ nổi nóng, lúc chuẩn bị phát tác thì Hoắc tư Tước lại lên tiếng trước.
Mặc dù đang cười, nhưng đáy mắt cậu rất lạnh lùng.
"Bác gái nói đùa, nếu như tư Thần trong mắt không có bác gái, sợ là bác gái cũng không thể an an ổn ổn sinh hoạt nhiều năm như vậy ở nhà cũ."
Ngụ ý chính là tự mình biết lấy, nếu để tư Thần thật sự nháo ra chuyện thì vương Ngọc Linh sẽ không có một ngày nào tốt lành.
Vương ngọc Linh: "......"
Mấy thằng ranh con này, lúc trước khi Trương Ninh tai nạn xe cộ, làm sao không đem theo mấy cái thằng ranh con này ở trên xe cùng một chỗ bị đụng chết.
Hoắc An An vội ngoan ngoãn chào: "Anh Tư Tước, anh Tư Thần, Tể Tể."
Hoắc tư Tước cười nhạt gật đầu, xem như chào hỏi.
Hoắc An An có chút câu nệ, giống như là sợ hãi, cẩn thận từng li từng tí nhìn Minh Tể Tể, sau đó lắp bắp mở miệng.
"Tể Tể, chị muốn cùng nhau chơi đùa với em có thể được không?"
Sợ bánh bao sữa cự tuyệt, Hoắc An An lập tức bổ sung.
"Chị xin lỗi về chuyện sảy ra lần trước, thật xin lỗi. Còn có, cảm ơn Tể Tể lần trước đã cứu chị, nếu như không phải em, chị khả năng...... khả năng đã bị bọn hắn mang đi bán rồi."
"Tể Tể, chị thật sự cám ơn em."
Bánh bao sữa đang ăn miếng cơm lớn ở trong miệng ngẩng đầu lên, quai hàm bạnh ra làm hai má phồng lên, một đôi mắt to vừa lớn vừa tròn, đặc biệt sạch sẽ xinh đẹp.
Trực tiếp đối mắt với một đôi mắt to, Hoắc An An tận lực để cho mình không chột dạ.
Chỉ là một đứa nhỏ ba tuổi rưỡi mà thôi, cô nhất định phải bình tĩnh.
Hệ thống phản diện làm sao đấu được chân mệnh thiên nữ đâu?
Cho nên nàng không có gì phải sợ?
Lại không cần có cái gì phải chột dạ?
Nghĩ như vậy, Hoắc An An lưng ưỡn thẳng hơn, trên mặt thần sắc càng phát ra chân thành.
Bánh bao sữa nuốt xuống đồ ăn trong miệng, giọng của bé đặc biệt mềm mại trong trẻo.
"Chị An An, chị là thật tâm thực lòng xin lỗi Tể Tể sao?"
Hoắc An An nội tâm xem thường, trên mặt lại rất chân thành.
"Đương nhiên! Không chỉ có xin lỗi, còn phải cảm ơn em, cám ơn em lần trước đã cứu chị."
Bánh bao sữa nghiêm túc mà nhìn chằm chằm vào Hoắc An An: "Chị An An, nói dối Tể Tể hậu quả sẽ rất nghiêm trọng nha."
Tiểu công chúa Địa Phủ hoàn toàn không thích hoang ngôn, nói láo!
Thích chính là thích, không thích chính là không thích.
Lần một, lần hai nói dối, lần này còn nghiêm túc nói dối như thế, bánh bao sữa cảm thấy rất khó chịu.
Cho nên......
Nếu như chị An An không thừa nhận mình đang nói láo, bánh bao sữa quyết định để chị An An biết sẽ phải trả giá cho việc nói dối của mình là như thế nào.
Không biết vì cái gì, Hoắc An An trong tâm lại cảm thấy hồi hộp.
Luôn cảm thấy nói dối bánh bao sữa không tốt lắm, nhưng nếu như không phải Minh Tể Tể, hệ thống mở chế độ thiên vị sẽ không mất đi hiệu lực, cô bởi vì đắc tội Minh Tể Tể nên ở nhà cũ không được ai chào đón?
Cô bé đứng bên cạnhHoắc An An khoảng bốn năm tuổi tự nhiên lại nói chen vào.
Giọng của cô bé lanh lảnh, dù sao cũng vẫn chỉ là đứa nhỏ, nhưng giọng nói âm sắc lại không mềm mại nhu nhu êm tai như bánh bao sữa.
Nói lời cũng không dễ nghe.
"Ngươi chính là Minh Tể Tể? Dung mạo ngươi thật béo, thật xấu hổ!"
Hoắc tư Thần không chút do dự đáp trở về, nói rất nhanh một loạt khoái ngữ.
"Giống Hứa Giai tuệ liền dáng dấp dễ nhìn, gầy thành như một cây que, một trận gió liền có thể quét đi, không biết còn tưởng rằng cha mẹ ngươi ngược đãi ngươi nữa! Cũng gần năm tuổi, thế mà cũng chỉ cao bằng Tể Tể nhà ta, ăn hết cơm mà không cao không mập, lãng phí lương thực mới là đáng xấu hổ! Tể Tể nhà ta trắng trắng mập mập đang yêu giống bé con trong tranh tết, ngươi gầy không nói nhưng miệng còn xấu như thế, cẩn thận tương lai thành cái miệng rộng, xấu hề hề không gả đi được!"
Hứa Giai tuệ: "...... Ngươi......"
Hứa Giai tuệ quay đầu, xông vào trong ngực Vương ngọc Linh, vừa khóc vừa cáo trạng.
"Cô cô! Tư thần bắt nạt cháu!"
Hoắc tư Thần hừ một tiếng: "Cha của ngươi họ Hứa, mẹ của Hoắc An An họ Vương, cô cái gì? Không phải liền xem nhà chúng ta Hoắc gia nhà lớn nghiệp lớn muốn ăn chùa uống chùa!"
Vương ngọc Linh kiêng kỵ nhất chính là bị người ta nói đến vấn đề thân phận, mẹ của cô ly hôn, sau đó mang theo cô tái giá gia nhập vào Hứa gia nên không được tính là người Hứa gia chân chính.
Những năm gần đây Hứa gia nếu như không phải vì cô được gả vào Hoắc gia, tuyệt đối sẽ không thèm để ý đến.
Bị chọc trúng vết sẹo Vương ngọc Linh đen mặt, khuôn mặt trở nên nghiêm nghị.
"Hoắc tư Thần!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.