Minh Vương - Tể Tể Ba Tuổi Rưỡi

Chương 67:




67: Cha Hoắc Hiểu Lầm


Bánh bao sữa ôm chăn, khuôn mặt nhỏ như rất tội nghiệp.
"Cha, cha ở Địa Phủ không cho Tể Tể nói.
"Hoắc Trầm Lệnh ánh mắt càng lộ ra cưng chiều, nằm xuống bên cạnh bánh bao sữa, đưa tay ôm bé vào trong lòng.
"Vậy thì không cần nói, cha chỉ cần biết Tể Tể là bảo bảo của cha là được rồi.
"Bánh bao sữa cảm thấy áy náy.
Dù sao cha đối với bé quá tốt rồi.
Tể Tể không thể không có lương tâm như thế.
Bánh bao sữa xoắn xuýt, xoay xoay người liên tục trong vòng tay cha, sắp thành thịt viên luôn rồi.
"Cha ~~~"Giọng trẻ con của bé rất nhẹ và trong.
Hoắc Trầm Lệnh vỗ nhè nhẹ phía sau lưng bánh bao sữa.
"Ngoan, ngủ đi, trời sắp sáng rồi.
"Bánh bao sữa ngủ không được, bánh bao sữa có chuyện để trong lòng, bánh bao sữa muốn nói.
Hay là bé đi hỏi lại Cha Minh Vương lần nữa?Nhưng Cha Minh Vương rõ ràng là rất bận rộn, nếu không đã không đến mức trực tiếp ném bé về.
Cha Minh Vương quá bận rộn, căn bản không có thời gian để ý tới bé.
Bánh bao sữa thấy khó xử, ở trong ngực cha uốn éo, dụi dụi.

Hoắc Trầm Lệnh thấy dở khóc dở cười.
Hắn dịu dàng dỗ dành bánh bao sữa.
"Tể Tể ngoan a, ngủ đi con.
"Bánh bao sữa nhìn cha một cái, sau đó nhắm mắt lại giả vờ ngủ.
…Âm thanh nhỏ nhu nhược phát ra.
"Cha, cha của Tể Tể ở Địa phủ nói, Tể Tể là tiểu công chúa ở Địa Phủ nha!"Đây là đáp án mà bánh bao sữa vắt hết óc suy nghĩ, cuối cùng cảm thấy không thể lừa gạt người cha đã đối xử rất tốt với bé.
Minh Vương Tể Tể, cũng chính là tiểu công chúa Địa Phủ?Nhưng bé không có nói bé là con gái của Minh Vương.
Dù là Cha Minh Vương có hỏi tới, bánh bao sữa cảm thấy mình có thể giải thích được.
Không còn có chuyện phải suy nghĩ trong lòng, lại hao phí không ít năng lượng, bánh bao sữa mí mắt bắt đầu đánh nhau, mấy giây sau liền ngủ.
Hoắc Trầm Lệnh: "! ! "Hoắc Trầm Lệnh thấy mấy giây bánh bao sữa đã ngủ ngon lành liền dở khóc dở cười.
Trong đầu lần nữa hồi tưởng lại lời bánh bao sữa nói trước khi ngủ.
"Cha, cha của Tể Tể ở Địa phủ nói, Tể Tể là tiểu công chúa ở Địa Phủ nha!"Lông mày hắn nhăn lại, lộ ra mấy phần lăng lệ.
Thậm chí còn có oán trách!Cha ruột Tể Tể là làm sao vậy?Nào có người cha nào sắp chết đến nơi rồi, thế mà còn nói với con mình là để bé làm tiểu công chúa ở Địa Phủ?Đây là ngóng trông con của mình cùng theo đi sao?Thật là!Về phần biểu hiện kỳ quái tối hôm nay của bánh bao sữa, cha Hoắc trong đầu nghĩ đi nghĩ lại, quyết định cầm điện thoại di động lên gọi điện thoại cho Giang Lâm.
"Hủy bỏ hết lịch trình của ngày mai cho tôi!"Sau một giờ mới nằm xuống giường, lại chơi điện thoại nửa giờ mới ngủ, lúc rạng sáng bốn giờ hơn, Giang Lâm đang ở trong chăn nhận được điện thoại của ông chủ: "! ! Vâng!"Thế là Trợ lý Giang rạng sáng bốn giờ hơn liền rời giường, bắt đầu ở trong nhóm quản lý cấp cao gửi tin nhắn.

Hắn ngủ không được nữa!Mọi người cùng nhau dậy thôi!Vì vậy, các giám đốc điều hành của công ty đều nghe thấy chuông báo của điện thoại được thiết lập đặc biệt vang lên, mỗi người đều vội vàng cầm điện thoại di động lên nhìn.
Sau khi xem xong! ! Mỗi người vợ \/ tình nhân \/ anh em ở bên cạnh đều hùng hùng hổ hổ nói, trợ lý Giang không phải người tốt đẹp gì!Còn muốn ngủ tiếp.
Nhưng mà cường độ công việc bọn hắn rất cao nên giấc ngủ chất lượng không tốt lắm, tỉnh dậy rồi rất khó ngủ tiếp, sau đó cả nhóm đều cùng hùng hổ chửi thề và phàn nàn.
….
.
Hoắc thị trang viên, bánh bao sữa tỉnh lại ngoài ý muốn nhìn thấy cha còn đang ở bên cạnh.
Hơn nữa vẫn còn đang ngủ.
Bánh bao sữa cong miệng cười, con mắt sáng lấp lánh, nhẹ chân nhẹ tay từ trong ngực cha chui ra ngoài, sau đó dùng tư thế mà bé vẫn thường dùng tụt xuống giường.
Đầu tiên là đôi bàn chân nhỏ ở mé giường thăm dò, đầu ngón chân với với phía dưới, thân thể di chuyển, cái mông nhỏ dùng sức xê xuống, chân lắc lắc một chút cả người liền từ trên giường tụt xuống dưới đất.
Bánh bao sữa một mình ở phòng tắm rửa mặt, sau đó nện bước nhỏ quay lại phòng ngủ, nghe thấy điện thoại của cha đặt ở đầu giường đang rung lên.
Sợ quấy rầy đến cha đang ngủ, bánh bao sữa vội vàng cầm điện thoại lên.
Nhưng bánh bao sữa chưa bao giờ dùng điện thoại, không biết thao tác như thế nào.
Điện thoại của cha Hoắc không cài đặt mật khẩu, dù sao cũng không có người nào có lá gan đụng vào điện thoại riêng của cha Hoắc.
Trừ bánh bao sữa.
Bánh bao sữa trái vuốt, phải vuốt.
Nhìn thấy bên trong rất nhiều hình ảnh, khi chạm nó nhảy nhảy lên, nhìn xem rất thích thú, bánh bao sữa liền tùy tiện điểm vài cái.
Sau khi điểm điểm vài lần bánh bao sữa nhìn ra mấu chốt.
Những hình khối được chia ra hiển thị trên điện thoại lần lượt từ trên xuống dưới, bánh bao sữa có thể nhìn thấy tất cả khi vuốt kéo xuống dưới trên màn hình.
Bánh bao sữa thích kéo thật dài, cho nên trực tiếp kéo một đường dài nhất, vuốt xuống tận dưới cùng khi không còn ứng dụng nào có thể hiển thị ra được nữa.
Vuốt xong, bánh bao sữa nhìn một chút, cảm thấy nhàm chán chuyển sang chơi kiểu khác.
Vừa vặn Wechat báo tin nhắn của Giang Lâm gửi tới.
【 Ông chủ, anh chọn lại bốn loại cổ phiếu khác không? 】Bánh bao sữa một chữ cũng không biết, nhưng biết cái ký hiệu cuối cùng kia là ý muốn hỏi.
Bánh bao sữa gãi gãi cái ót, bàn tay nhỏ lại điểm điểm, không cẩn thận đem cửa sổ chát mở ra, nhưng vẫn như cũ không hiểu gì, nghĩ nghĩ ở phía trên tùy tiện nhấn mấy cái.
Sau đó bàn phím tự động căn cứ mấy âm tiết mà bé bấm, sinh thành một hàng chữ.
【 Nhóm quản lý cấp cao, đưa tôi vào đi 】Ở công ty, Giang Lâm nhìn thấy tin nhắn của ông chủ, không hiểu ý sếp là thế nào.
Ông chủ muốn vào nhóm quản lý cấp cao?Lúc hắn còn đang nghi hoặc, lại thấy ông chủ gửi tới một tin nhắn khác.
【 Nhanh đưa vào! Theo dõi! 】Giang Lâm, người có kinh nghiệm nằm vùng trong nội bộ nhân viên công ty: "! ! "Giang Lâm trong nháy mắt đã hiểu ý tứ Boss, ông chủ đây là muốn nhìn một chút nhóm quản lý cấp cao, bình thường ở trong nhóm hoạt động như thế nào?Hắn cũng tò mò!Thế là Giang Lâm trả lời đồng ý, đưa wechat của ông chủ vào trong nhóm quản lý cấp cao.
Nhóm vẫn còn đang hùng hùng hổ hổ!Cả một đám người đang mắng đại boss!Giang Lâm: "! ! "Bỗng nhiên hối hận đã đem ông chủ kéo vào nhóm quá sớm.
Mà bánh bao sữa bên này, phát hiện điện thoại cha luôn rung, có thật nhiều thật nhiều tin tức.
Trong đó có tin nhắn thế mà lại là chữ phồn thể, bánh bao sữa nhận ra, trong nháy mắt trợn tròn đôi mắt to.
【 Khương Hoa: Người mới vào nhớ sửa lại tên gọi.

】Con mắt bánh bao sữa lóe sáng, nghĩ đến đây là điện thoại của cha, cần viết lại tên gọi.
Thế nhưng là bánh bao sữa không biết làm sao đổi, đổi ở trên điện thoại như thế nào a.
【 Khương Hoa: Người mới vào nhớ sửa lại tên gọi.
】Khương Hoa nhìn chằm chằm vào điện thoại, nhìn hai người mới vừa gia nhập vào nhóm, một người là Đổng Kiến của bộ phận kinh doanh, một người nhưng vẫn không có động tĩnh gì, nhịn không được nhíu mày.
Không đổi tên sao được?Nhóm này nhất định phải rõ ràng.
Khương Hoa vì không muốn sau này có thêm việc, trực tiếp gửi toàn bộ hình ảnh cách thức làm sao để đổi tên gọi, gửi đến trong nhóm.
Bánh bao sữa hiếu kì, ấn mở ra nhìn.
Sau khi xem xong cũng hiểu một chút, cẩn thận lần lượt dựa theo trình tự thao tác theo trong ảnh.
Rất nhanh đổi xong tên gọi.
Mười người trong nhóm nhìn thấy người mới sửa tên gọi xong, mỗi người đều co giật khóe miệng, trong nháy mắt k1ch thích sự phẫn nộ của mọi người trong nhóm.
Văn phòng của Khương Hoa cùng Tống Bác ở gần nhau, khi Khương Hoa nhìn thấy tên gọi mới kia, nhịn không được đứng dậy đi sang phòng sát vách tìm Tống Bác hỏi.
"Anh biết đây là ai không?"Tống Bác nhìn thấy, trực tiếp mắng lên.
"Cái người nào muốn chết thế, dám dùng tên gọi như thế này?"Còn lại bảy tám người khác phản ứng cũng không có gì khác, thậm chí trực tiếp ở trong nhóm nhắn tin kêu gào.
【Người mới! ! tên gọi phải sửa thành tên thật của mình! Không thấy thông báo của nhóm sao? 】【 Đúng! Tên thật! Đừng khiến cho cả nhóm tức giận, đến lúc đó bị mọi người quần ẩu đấy! 】! ! Giang Lâm đang ở phòng tổng giám đốc làm việc, hiện tại chuẩn bị cầm tài liệu đi ra chỗ thư ký bên ngoài, một tay uống nước một tay nhìn tin nhắn bên trong nhóm.
Kết quả khi nhìn đến tên gọi của ông chủ, suýt chút nữa thì sặc nước chết.
"Hụ khụ khụ khụ!".

68: Bánh Bao Sữa Đổi Biệt Danh Là —— Cha!


Bánh bao sữa mù chữ, nhưng mấy ngày gần đây bé cũng đã biết chữ cha viết như thế nào, làm sao hì hục mà cuối cùng cũng đổi được tên.
Trong nhóm quản lý cấp cao như ong vỡ tổ khi nhìn thấy tên gọi của người mới được thay đổi, tất cả như nổ tung mà nhắn tin ở trong nhóm.
【 Đây là tên khốn nào đây? 】
【 Trong nhóm có tất cả bao nhiêu người đâu, kiểm tra từng người một là sẽ tìm ra! 】
【 Đúng! Lão tử không sợ không tìm ra được! 】
【 Cha! Ý của bạn là gì, muốn để chúng tôi gọi là cha sao? Muốn làm cha, chiếm tiện nghi của chúng tôi có thể sống tốt sao? 】
Mọi người trong nhóm quá kích động, quá tức giận, tin nhắn mới liên tục xuất hiện từng cái một, bánh bao sữa vốn là nhận không được mấy chữ, như thế này lại càng mờ mịt.
Tin nhắn nhiều quá, hiện lên làm bé hoa cả mắt.
Bánh bao sữa cảm thấy buồn chán, dứt khoát tắt Wechat.
Nghe thấy phía bên ngoài truyền đến tiếng bước chân, bánh bao sữa nhìn cha còn đang ngủ, bé khom lưng như con mèo nhỏ, lật đật lặng lẽ đi đến cửa phòng.
Chốt cửa có chút cao, bánh bao sữa còn thấp quá với không tới.
Không muốn người ở bên ngoài gõ cửa, bánh bao sữa dùng giọng trẻ con mà hướng bên ngoài gọi nhỏ.
"Đừng gõ cửa nha, cha còn đang ngủ ngon, nhẹ nhàng đẩy cửa ra là được rồi, Tể Tể đã tỉnh."
Ngoài cửa, Hoắc tư Lâm tới xem bánh bao sữa nghe được giọng bé non nớt nhu nhược, tim muốn tan chảy.
Tay chuẩn bị gõ cửa chuyển sang nắm lấy chốt cửa, nhẹ nhàng hướng xuống nhấn một cái rồi đẩy cửa vào bên trong.
Bánh bao sữa đã sớm đứng sang bên cạnh, chờ cửa phòng mở, ngẩng đầu liền thấy anh Tư Lâm.
Bé nhỏ giọng chào: "Anh Tư Lâm ~~~ Buổi sáng tốt lành!"
Hoắc tư Lâm nhìn phòng chú hai tối đen, mà bên ngoài sáng sớm nhưng sắc trời đã có nhiều ánh sáng, liền tranh thủ bế bánh bao sữa lên ôm vào trong ngực.
"Tể Tể thật ngoan, anh Tư Lâm dẫn ngươi đi ăn sáng rồi lại đi chơi."
"Cảm ơn Anh Tư Lâm!"
…..
Hoắc Trầm Lệnh bị điện thoại gọi tới đánh thức.
Lúc Giang Lâm gọi điện thoại đến lần thứ tư, Hoắc Trầm Lệnh day day huyệt Thái Dương, chậm rãi cầm điện thoại di động lên nghe, thanh âm trầm thấp, thái độ hờ hững.
"Nói!"
Giang Lâm nói lắp ba lắp bắp: "Đầu tiên...... Ông chủ, cái kia...... Ngài...... Ngài xem có muốn...... sửa đổi biệt danh bên trong nhóm quản lý cấp cao không?"
Hoắc Trầm Lệnh thanh âm lạnh hơn, bởi vì hắn căn bản không biết Giang Lâm đang nói cái gì.
"Gì?"
Giang Lâm: "......"
Giang Lâm nuốt ngụm nước miếng: "Ông chủ, cái này...... Mọi người đều đang công kích ngài...... Không tốt lắm."
Hoắc Trầm Lệnh ánh mắt sắc bén: "Ai dám công kích tôi?"
Giang Lâm: "...... Mọi người...... Mọi người bên trong nhóm."
Hoắc Trầm Lệnh nhướng mày ngồi dậy, ngước mắt lên thì thấy trong góc tường đen như mực hình như có một màn sương đen dày đặc.
"Lưỡi sắp rụng rồi hả? Nói thẳng đi!"
Giang Lâm: "......"
Giang Lâm hít sâu một hơi: "Ông chủ, anh xem qua nhóm quản lý nội bộ mà anh mới gia nhập, tên gọi của ngài là cha. Mọi người đều có ý kiến đối với biệt danh này, nếu như thế anh sẽ không tiện theo dõi nhóm đâu."
Hoắc Trầm Lệnh: "Cái quái gì vậy?"
Hắn, tham gia vào nhóm quản lý nội bộ cấp cao của công ty?
Theo dõi?
Biệt danh cha?
Hoắc Trầm Lệnh cau mày, nhưng ánh mắt lại chăm chú nhìn góc tường có một đoàn hắc vụ kia.
Nghiêng đầu, mượn ánh sáng yếu ớt của điện thoại, hắn xác định đầu giường cũng không có minh đèn.
Cho nên đoàn hắc vụ kia tuyệt đối không phải Trương Trữ.
"Tôi còn có việc, không có việc gì thì không nên gọi điện cho tôi!"
Không đợi Giang Lâm nói chuyện, Hoắc Trầm Lệnh liền cúp điện thoại.
Cùng lúc đó, góc tường mực đậm hắc vụ vặn vẹo, nhanh chóng hướng cả phòng khuếch tán.
Hoắc Trầm Lệnh cảnh giác.
"Ngươi là ai?"
Hoắc Trầm Lệnh thanh âm vẫn rất bình tĩnh, thần sắc thờ ơ lạnh nhạt.
Từ trong hắc vụ chậm rãi đi ra một người phụ nữ, cả người uyển chuyển với mái tóc dài và chiếc váy đỏ chót.
Nữ nhân kiều mị cười khẽ: "Ngươi thế mà có thể nhìn thấy ta? Ha ha ha...... Ngươi là người huyền Môn, vậy thì ăn ngươi càng bổ dưỡng nha! Ha ha ha......"
Hoắc Trầm Lệnh híp mắt: "Ngươi là ma?"
Nữ nhân kiều mị tiếng cười bỗng nhiên trở nên lạnh lùng, mang theo luồng khí lạnh u ám.
"Đúng vậy! Đem minh đèn giao ra, ta cho ngươi chết một cách thống khoái!"
Hoắc Trầm Lệnh đứng dậy gọi điện thoại, đi về phía cửa.
Kết quả bốn phía một mảnh lạnh lẽo u ám, cửa không biết lúc nào đã sớm biến mất không nhìn thấy nữa.
Giọng nữ lạnh lẽo phát ra tiếng ngay phía sau hắn.
"Minh đèn đâu? Ngươi giấu ở nơi nào?"
"Giao ra!"
Dứt lời, nữ nhân ngẩng đầu, lộ ra một khuôn mặt tái nhợt và đáng sợ, con ngươi trừng lớn như muốn vọt ra khỏi hốc mắt, miệng dính đầy máu tươi.
Hoắc Trầm Lệnh nghĩ đến bánh bao sữa trước đó nói sờ vào đèn kia, rất dễ trêu chọc quỷ vật đến quấy rầy.
Không nghĩ tới lại nhanh như vậy.
Điện thoại bỗng nhiên không có tín hiệu.
Hắn bị con ma này vây ở trong phòng ngủ.
Muốn giết hắn!
Hoắc Trầm Lệnh bỗng nhiên cảm thấy may mắn, bánh bao sữa không có trong phòng.
Kết quả một giây sau, bên ngoài phòng truyền đến tiếng bánh bao sữa.
"Cha, cha dậy chưa?"


Hoắc Trầm Lệnh giữ yên lặng, lúc này hắn tuyệt đối không muốn bánh bao sữa vào.
Nữ nhân há miệng đầy máu phát ra tràng cười quái dị.
"Muốn bảo vệ con của mình? Ha ha ha...... Hiện tại là ban ngày...... Mơ mộng hão huyền......"
Nói xong người phụ nữa đột nhiên bay về hướng cửa phòng, Hoắc Trầm Lệnh sắc mặt đại biến, nhanh chóng chạy tới.
Tuy nhiên, khoảnh khắc người phụ nữ chạm vào tay nắm cửa, cô cảm thấy một cỗ khí tức đáng sợ, bị dọa đến nỗi bay luôn cả mái tóc dày xuống đất, biến thành quỷ trọc đầu.
Trong mồm máu tươi cũng phun ra từng ngụm từng ngụm khiến cho nền nhà nhiễm đầy huyết tinh.
Lúc Hoắc Trầm Lệnh đuổi tới, trong nháy mắt cửa phòng bị đá một cái bay ra, quỷ vật kêu thảm một tiếng sau cánh cửa, hóa thành một đoàn hắc vụ biến mất không còn tăm tích.
Bánh bao sữa vọt vào: "Cha!"
Nhìn thấy trên nền nhà vẫn còn đám tóc và vết máu, bánh bao sữa nổi giận.
"Cha chờ con, Tể Tể đi báo thù cho cha!"
Không đợi Hoắc Trầm Lệnh nói chuyện, bánh bao sữa quay đầu liền chạy.
"Tể Tể!"
Hoắc Trầm Lệnh giật mình trong lòng, vội vàng đuổi theo.
Giang Lâm tới tìm ông chủ tự mình giải thích chuyện trong nhóm wechat. Vừa đến thì gặp cảnh như vậy nên cũng vội vàng cùng Hoắc tư Lâm đuổi theo.
Kết quả không đến một phút, banh bao sữa rất nhanh đã quay trở lại.
Hoắc Trầm Lệnh chạy nhất nhanh trong ba người cũng vừa mới chạy tới đầu bậc thang.
Đã thấy bánh bao sữa từ ngoài cửa chính đi vào, trong tay tóm được quỷ vật vừa rồi uy hiếp đe dọa hắn.
Hoắc Trầm Lệnh: "......"
Bánh bao sữa ngẩng đầu nhìn thấy cha, toét miệng ra lộ ra hàm răng sáng lấp lánh.
"Cha, Tể Tể bắt được rồi!"
Hoắc Trầm Lệnh nhanh chóng quay đầu, nhìn về phía Hoắc tư Lâm cùng Giang Lâm.
Hoắc tư Lâm thì trầm tư suy nghĩ trong lòng, Giang Lâm lại ngơ ngác.
Hoắc Trầm Lệnh nhanh chóng mở miệng: "Tư Lâm, Giang Lâm, hai người tới phòng khách chờ đi, tôi muốn nói chuyện với Tể Tể."
Hai người gật đầu, Hoắc Trầm Lệnh đi đến trước mặt bánh bao sữa, bế bánh bao sữa lên, sau đó đi vào thư phòng ở tầng một phía bên phải.
Giang Lâm có chút khó hiểu, tư thế kia của tiểu thư như là trong tay đang cầm lấy thứ gì đó.
Hoắc tư Lâm cũng nhìn ra.
Nhưng nhìn kỹ thì rõ ràng không có cái gì cả.
Nếu như Bạch Minh Tư ở đây, nhất định có thể nhìn thấy ở trong nhà có rất nhiều vết máu, kéo dài từ bên ngoài vào trong nhà tới thư phòng mà Hoắc Trầm Lệnh cùng Tể đang đi tới.
A!
Còn có một đống lớn tóc!
Đương nhiên còn có tiếng kêu thảm thiết thê lương cùng tiếng cầu xin tha thứ của quỷ vật từ trong thư phòng truyền ra.
Đúng lúc này Hoắc An An dẫn theo Hứa Dao vừa vặn đi tới.
Hứa Dao giật giật mi mắt liên tục khi nhìn thấy trên mặt đất tản ra những vết màu cùng với tóc tai hỗn độn khắp nơi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.