Minh Vương - Tể Tể Ba Tuổi Rưỡi

Chương 61: - Minh Tể Tể Nguyên Lai Ngươi Thật Sự Ở Nhân Gian!






Hoàng đại tiên sắp không duy trì được hình người, dù sao thì hắn có thể kiên trì không ngã xuống trước một kích hàn băng âm lãnh và va chạm với chiếc xe đã là một kỳ tích.Người qua đường vây xung quanh xôn xao bàn tán."Trời! Người này vận khí tốt thật, bị đụng bay hơn mười mét, thế mà cũng không có việc gì.""Sẽ không nằm vật ngay xuống chứ?""Trời! Đây có khi là bị thương bên trong, tim phổi chắc bị làm sao rồi......!sợ là không cứu được!"......Hoàng đại tiên: "......"Tim phổi chính xác là đã vỡ, nhưng hắn không phải người a!Nếu bây giờ ở trước mắt bao người lộ chân thân, nhất định sẽ bị cơ quan ngành đặc biệt chú ý tới.Những việc mà hắn đã từng làm, làm sao có thể thoát được sự điều tra của cơ quan đặc biệt?Cho dù ruột có bị lòi ra thì hắn cũng sẽ nhét vào, giống như người bình thường mạnh khỏe không có việc gì mà đi đến bên kia đường lớn.Đúng!Bởi vì khí thế của người phía bên kia quá cường hãn làm cho hắn không thể không đi qua!Giây tiếp theo liền thấy đầu gối đau đớn, người bình thường bị hạ thuật che mắt nên không thấy được, hai chân như bị chú định, bịch một tiếng quỳ xuống.Thanh âm băng lãnh khiếp người lần nữa truyền tới, tràn đầy sự lạnh lẽo và thù địch."Lăn! Tới!"Hoàng đại tiên: "......"Hoàng đại tiên thân thể nghiêng một cái, cả người ngã trên mặt đất, sau đó thân thể không theo khống chế mà như cỏ khô bị gió thổi lăn từ ở giữa đường cái hồng hộc lăn đến chỗ bánh bao sữa.Nhưng ở trong mắt những người đi đường, hắn là ngẩng đầu ưỡn ngực mặt mỉm cười, một bên hướng mọi người áy náy gật đầu, một bên chạy chậm đến bên kia đường cái.Hoàng đại tiên: "......"Đẳng cấp áp chế này!Hắn chọc phải vị tôn Đại Phật nào đây!Giao thông khôi phục bình thường, người tài xế đụng bay hắn vừa sợ lại vừa giận nhìn hắn đi sang bên này, hoàng đại tiên nghiêng đầu, đáy mắt lướt qua một tia tàn nhẫn.Chỉ là người tài xế kia nhìn không rõ vì khoảng cách khá xa.Nhưng lại không biết mình đã bị phi nhân loại đánh dấu, tính mệnh đang gặp nguy hiểm.Bánh bao sữa lại thấy rất rõ ràng, bởi vì bé nhìn thấy người đàn ông lái xe đụng phải hoàng đại tiên, về sau tinh thần khí đại biểu cho sinh mệnh đang nhanh chóng bị rút đi.Bánh bao sữa ánh mắt lạnh hơn, con ngươi càng đen hơn.Lúc nhìn về phía hoàng đại tiên, toàn bộ con ngươi đen kịt, như là vực sâu không đáy đáng sợ."Ngươi còn dám hại người?"Hoàng đại tiên: "......!Đại......!Đại......!Tiểu đại nhân?"Hoàng đại tiên có chút do dự, nhưng lúc đối diện với con mắt đen nhánh của bánh bao sữa, không tự giác cúi người, thần kinh căng thẳng."Tiểu đại nhân, phổi của tiểu nhân bị thương, nếu không trị liệu khả năng không duy trì được hình người, sẽ dọa đến......!người bình thường."Bánh bao sữa tay nhỏ vung lên, một cỗ áp lực vô hình bức thẳng l3n đỉnh đầu hoàng đại tiên.Chờ hắn tỉnh táo lại thì thấy bản thân đã biến thành một chồn béo lớn, rất giống một con mèo nhà!Hoàng đại tiên: "......!A a a......"Bánh bao sữa nhướng mày lên bất mãn nhìn chằm chằm con chồn nằm rạp trên mặt đất ở bên cạnh."Như thế này sẽ không dọa người bình thường, nhưng nếu như ngươi nói tiếng người hù đến người bình thường......"Hoàng đại tiên: "......"Anh anh anh......Khóc cũng không dám khóc thành tiếng!Đây là tôn Đại Phật nào thế, hung hãn và dữ tợn lại không thể đánh lại......!Cầu bỏ qua!Bánh bao sữa nhìn con chồn nằm rạp trên mặt đất, lại nhìn hai mắt ông nội Bạch chảy ra huyết lệ."Trị thương cho ông nội Bạch, nếu như ngươi trị không hết......"Hoàng đại tiên vội vàng dựng thẳng thân thể lên, dù là phổi lá lách đau đến muốn nứt ra nhưng không thể không toàn lực trị thương.Hai mắt nhói nhói đau một lúc, ông Bạch mở mắt ra, hai con ngươi rất sáng, thậm chí bị viễn thị nhiều năm cũng được chữa khỏi.Hoàng đại tiên lại một lần nằm xuống, như thể nửa cái mạng sắp không còn.Bánh bao sữa bất mãn đá nó một cước: "Tự mình tìm chiếc lồng chui vào, động vật phải có tính tự giác của động vật!"Hoàng đại tiên thực sự khóc."Ô ô ô......!Tiểu đại nhân, tiểu nhân tốt xấu gì cũng thuộc giới tu tiên a!"Không đề cập tới giới tu tiên còn tốt, nói đến chuyện này vẻ mặt ghét bỏ của bánh bao sữa lại biểu lộ một biểu cảm khác, có chút bất mãn."Giới tu tiên làm gì có ai giống ngươi, vừa xấu vừa cợt nhả, trong tay đầy huyết tinh? Ngươi không sợ phần mộ tổ tiên vĩnh viễn không yên sao?"Hoàng đại tiên: "......"Tiểu đại nhân, ngài còn nhỏ như thế, sao cái miệng lại độc như vậy?Phần mộ tổ tiên cùng thanh danh giống như loài người cùng hắn có quan hệ gì?Nó cũng không phải một kẻ đứng đắn trong giới tu tiên!Ông cụ Bạch tằng hắng một cái, xoay người đem bánh bao sữa ôm lên."Tể Tể, chúng ta trở về nói sau."Bạch Minh Tư quá khiếp sợ rốt cục cũng tỉnh táo lại vội vàng phụ họa, đồng thời nhanh chóng nhìn bốn phía xem xét."Đúng, Tể Tể, chúng ta về nhà lại nói, nơi này không an toàn."Con chồn này thế mà có thể từ xa như vậy làm ông nội bị thương, đủ thấy thực lực mạnh như thế nào.Nhưng bánh bao sữa......Bạch Minh Tư mặc dù biết bánh bao sữa cổ quái, không nghĩ tới bé lại mạnh mẽ như vậy.Bánh bao sữa gật gật cái đầu nhỏ: "Tể Tể nghe ông nội Bạch và Anh Minh Tư, chúng ta về nhà nói."Nói xong lại nhìn về phía con chồn đang nằm rạp trên mặt đất."Chính ngươi đuổi theo! Nếu như ngươi chạy, bản Tể Tể một ngụm nuốt chết ngươi!"Bánh bao sữa âm thầm nghĩ mặc dù con chồn này rất hôi......!Nhưng đóng lại sáu giác quan, nuốt một ngụm chắc cũng không đến nỗi khó chịu!Nhiều nhất thì khi bị nấc có thể là hơi buồn nôn, muốn ói.Cũng không phải là không nhịn được!Không!Có thể nhịn!Bởi vì cái con chồn này vừa rồi muốn báo thù hại người, nếu như vừa rồi người lái xe kia chết, lượng công việc ở Địa Phủ lại sẽ gia tăng, làm cho cha Minh Vương sẽ càng bận rộn......Cha Minh Vương đã từng nói, phi nhân loại gây ra tai nạn giao thông là tệ nhất, còn có cái gì hiệu ứng cánh bướm gây ra thêm rất nhiều công việc......Bánh bao sữa không hiểu cái gì là hiệu ứng cánh bướm, nhưng Cha Minh Vương nói rất bực mình, vậy nhất định đặc biệt không tốt.Bánh bao sữa thở phì phò, khuôn mặt béo múp míp nhỏ, gò má tức giận phình lên giống con cá nóc đang phồng hơi.Sau đó hỏi Anh Minh Tư: "Anh Minh Tư, anh có thể đá nó như đá bóng về nhà không?"Bạch Minh Tư nhìn ra bánh bao sữa rất tức giận, hắn cũng rất tức giận.Dù sao, con người trước mặt phi nhân loại luôn là kẻ yếu, vừa rồi cái con chồn thành tinh này rõ ràng ghi hận người tài xế đụng phải hắn, muốn trả thù.Bạch Minh Tư lo lắng: "Nó là chồn......!Người qua đường nhìn thấy......"Bánh bao sữa giọng con nít ngây ngô giải thích: "Anh Minh Tư không cần lo lắng, để nó biến thành quả bóng là được, yêu quái không phải đều sẽ biến sao, nó sẽ tự mình làm!"Hoàng đại tiên: "......"Nó tốt xấu cũng coi như đại yêu một phương......!Lần đầu tiên tự mình rời núi, còn không có đối phó được người cần đối phó, liền muốn biến thành quả bóng cho nhân loại đá chơi?Tôn nghiêm đâu?Sự thật chứng minh ở trước thực lực, tôn nghiêm cái gì cũng không còn!Hoàng đại tiên tự mình biến thành quả bóng, sau đó bắt đầu lăn.Đều đã biến thành bóng rồi cũng không thể để bị đá đi!Tự mình lăn là được rồi!Bánh bao sữa không đồng ý: "Không cho phép lăn, anh Minh Tư còn không có đá đâu! Ngươi thật không hiểu gì sao, chẳng lẽ không biết mặc kệ là bóng rổ, bóng đá hay là bóng chày, không đá không đánh không đập có thể tự mình chạy được sao? Ngươi cố ý khiêu khích bản Tể Tể?"Hoàng đại tiên: "......"Hoàng đại tiên trong nháy mắt sợ hãi, tự động lăn đến trước mũi chân Bạch Minh Tư.Bạch Minh Tư không biết diễn tả tâm tình lúc này là gì!Hắn cũng không phải là lần đầu tiên tiếp xúc đến yêu quái, nhưng là lần đầu tiên coi một yêu quái như bóng để đá! Còn là yêu quái thúc giục để hắn đá!Bánh bao sữa nhìn, nghĩ đến Cha Minh Vương từng nói qua, tâm trả thù tâm của yêu quái đều rất mạnh, nàng không sợ trả thù, nhưng Anh Minh Tư là người.Thế là bánh bao sữa dùng minh ngữ tối nghĩa và cổ xưa, sử dụng vương quyền tuyệt đối!"Ta tuyên bố, bóng chính là bóng, quả bóng là vật vô tri vô giác, không có sinh mệnh tồn tại nên không có bất luận ý nghĩ trả thù gì!"Trong đầu đang nghĩ đến trăm ngàn loại phương pháp trả thù nhân loại đáng chết, kết quả bởi vì Tể Tể vận dụng thuật minh ngữ mà nó nghe không hiểu kia, trong nháy mắt không còn ý thức.Sau đó cứ như vậy bị Bạch Minh Tư đá trở về nhà cũ Bạch gia.Cùng lúc đó, ở ngoài ngàn dặm bên trong rừng rậm nguyên thủy phía Tây Nam, một màn sương mù mới từ Địa Phủ đi ra cảm nhận được lực lượng của thuật minh ngữ, liền phát ra tràng cười quái dị."Minh Tể Tể, nguyên lai ngươi thật sự ở nhân gian! Như vậy muốn bắt ngươi so với ở Địa phủ dễ dàng hơn nhiều!".



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.