Minh Vương - Tể Tể Ba Tuổi Rưỡi

Chương 178:




Bé nhìn con ma béo tò mò hỏi: "Bác à, bác có biết Vương Ngọc Linh không?"
Con ma chết sớm, cha của con ma béo tức giận cướp trả lời.
"Vương Ngọc Linh là chị gái của Hứa Ngọc Châu, là chị gái của con dâu tôi! Là cha ruột Hứa Ngọc Châu sau khi cưới vợ hai, mang thêm một đứa thừa thãi đi theo!"
Bánh bao sữa lại hỏi một vấn đề: "Mọi người có biết Cốc Hưng Bác không?"
Hai cha con cùng trả lời: "Cháu rể ( Con rể tôi) gọi là Cốc Hưng Bác."
Biểu lộ của Bánh bao sữa trở nên ngưng trọng hơn.
Bé cần phải trở về xác nhận lại một số chuyện, xem có phải là cùng một người hay không.
Bánh bao sữa cầm lên hai cái bao tải chụp con ma già và thu lại ba hồn này vào trong lòng bàn tay.
Bởi vì cha Minh Vương đã cầm trái cầu màu đen rồi, Bánh bao sữa nhìn lại bản thân sau đó lại nhìn về phía bao tải, liền giả trang mấy con ma thành cái bao tải nữa, chuẩn bị mang trở về tìm cha Minh Vương điều tra thêm xem mấy con ma nói biết Cốc Hưng Bác là chuyện như thế nào, trong ý thức truyền đến giọng rất dịu dàng của cha Minh Vương.
"Tể Tể, cục cảnh sát phát hiện ra con mất tích, đã sắp xếp người đi tìm con rồi. Con đã giải quyết tốt chưa? Làm nhanh sau đó giả vờ ngủ, dù sao thì con là bị đánh thuốc mê mà mang đi!"
"Vâng, cha."
Bánh bao sữa thấy kế hoạch bị tạm thời cắt ngang cũng không vội, ngược lại nhớ tới cha và các anh ở cục cảnh sát.
"Cha, cha Hoắc và anh hai, anh ba thế nào? Về nhà chưa?"
Thấy cha Minh Vương trở nên trầm mặc, không nói gì cả.
Chân mày nhỏ của Bánh bao sữa cau lại, giọng nói trở nên gấp gáp.
"Cha, sẽ không phải là cha Hoắc lại xảy ra chuyện gì chứ?"
Minh Vương: "......"
"Muốn cha đem bọn họ buộc ở trên dây lưng quần không?"
Đôi mắt Bánh bao sữa sáng lên, cười tươi khúc khích.
"Nếu như cha cảm thấy có thể, Tể Tể thấy cũng được ạ!"
Minh Vương: "......"
Không tức giận không tức giận! // hahaha
Đó chính là một nắm đất sau một trăm năm!
Không!
Nắm đất nằm sâu mấy mét trong lòng đất!
Bánh bao sữa thấy cha Minh Vương không nói gì, cho là cha Minh Vương đang bận, ở đây xe cảnh sát cũng sắp đến, nên bé cắt đứt liên lạc sau đó nằm lăn trên mặt đất, nhắm mắt giả vờ ngủ.
Người đến chính là Hùng Kỳ, từ lúc uống nước xong thì bị tiêu chảy đã cảm thấy có vấn đề gì đó không đúng.
Trở lại phòng thì phát hiện không thấy Bánh bao sữa.
Không chỉ không thấy Bánh bao sữa, cha ruột của bé cũng không thấy đâu.
Nhớ tới người cha ruột không đáng tin cậy kia, Hùng Kỳ ngay lập tức điều người trong cục cảnh sát xem camera giám sát, sau đó thấy ba cái camera giám sát ở chỗ phòng vệ sinh và trong văn phòng của hắn đồng thời xuất hiện trục trặc.
Như thế này còn có cái gì không rõ nữa?
Xảy ra chuyện rồi!
Hắn ngay lập tức nghĩ đến Trương Mạt trước đó không hài lòng chuyện hắn mang Bánh bao sữa về, tra thì phát hiện Trương Mạt cũng không ở trong cục, liền truy tìm định vị xe ô tô của hắn.
Sau đó thì biết được chiếc xe đừng ở vùng ngoại thành đã bỏ hoang nhiều năm này.
Nhìn thấy xe Trương Mạt dừng ở đằng xa, Hùng Kỳ mang theo hai nhân viên cảnh sát nhanh chóng chạy tới.
Khi thấy trên mặt đất có một thi thể hư thối đến ba mươi phần trăm, trái tim Hùng Kỳ như bị thứ gì đó bóp mạnh, sắc mặt trắng bệch, tay chầm chậm siết chặt, nắm thành quả đấm, không dám tiếp tục chạy về phía trước tìm kiếm, sợ nhìn thấy hình ảnh không muốn.
"Sẽ không! Tể Tể rất đặc biệt, bé nhất định không có việc gì!"
Hai nhân viên cảnh sát chạy nhanh về phía trước khoảng mười mét nữa thì nghe được tiếng gọi vui vẻ của hai người.
"Đội trưởng Hùng, cháu bé đây rồi, còn sống."
Hùng Kỳ đang đứng bất động nhanh chạy tới, nhìn hai nhân viên cảnh sát đang muốn bế người lên, hắn vội vàng lên tiếng.
"Đừng bế, để đấy tôi ôm cho!"
Hai nhân viên cảnh sát hơi ngạc nhiên, một người trong đó nhìn thấy cánh tay phải Bánh bao sữa như là bị nứt ra, nhịn không được văng tục.
"Trương Mạt là người sao? Sao lại có thể ra tay đối với đứa nhỏ đáng yêu như vậy?"
Một nhân viên cảnh sát khác đè ép lửa giận, tiếp tục tìm kiếm xung quanh, rất mau tìm được ba cái bao tải.
"Đội trưởng Hùng, Trương Mạt đây rồi!"
Hùng Kỳ vốn là muốn đi qua nhìn xem, kết quả lại nhìn thấy vết nứt ở cánh tay Bánh bao sữa, con ngươi đột nhiên trừng lớn, tức giận toàn thân run rẩy, lời nói gần như là hét lên.
"Mang về! Thẩm vấn ngay trong đêm!"
Rống xong vội vàng ôm Bánh bao sữa nằm trên mặt đất"Bất tỉnh nhân sự", đến lúc ôm lại nhận ra có gì đó sai sai.
Làm sao lại cảm giác thân thể bé con như là bị đứt thành nhiều đoạn một?
Hùng Kỳ nín thở, tay run run muốn vén áo rộng thùng thình của Bánh bao sữa ra.
Mãi một lúc sau Bánh bao sữa mới ý thức được một vấn đề.
Thân thể của bé lúc trước bị nổ, chân tay không nhìn kỹ thì cũng sẽ không có vấn đề gì, nhưng nếu đưa tay ôm bé...... Tuyệt đối sẽ bị lộ.
Sợ tay chú Hùng chạm đến người, Bánh bao sữa lập tức mở to mắt.
"Chú Hùng!"
Hùng Kỳ thấy được vết rách trên cánh tay nhỏ của bé, ngay lập tức ôm lấy người vào trong ngực.
"Tể Tể, thật xin lỗi!"
Là Chú Hùng không có bảo vệ tốt cho cháu!
"Tể Tể, Chú Hùng lập tức đưa cháu đi bệnh viện, cháu tuyệt đối sẽ không có chuyện gì!"
Hùng Kỳ không thèm quan tâm đ ến chuyện gì khác, vội cởi áo của mình bao bọc lại người cho bé, động tác linh hoạt nhưng cũng rất thận trọng từng li từng tí, sợ động tác mạnh làm Bánh bao sữa bị đau quá sẽ ngừng thở.
Bé nhận ra Chú Hùng đang hoảng sợ bất an nên vội vàng giải thích.
"Chú Hùng, Tể Tể không có việc gì, chú đừng lo lắng, Tể Tể sẽ không chết đâu."
Hùng Kỳ lại cho là Bánh bao sữa quá hiểu chuyện, dù cánh tay bị thương, trên người chắc là còn bị bầm tím, gãy xương, vẫn kiên cường cắn răng an ủi hắn.
Sau đó vội vàng đưa Bánh bao sữa lên xe.
Một người hơn năm mươi tuổi như hắn đã gặp qua rất nhiều thảm án lớn, trong lúc nhất thời không có ai nhìn để ý tới, cứ như vậy rơi nước mắt.
"Uh, Chú Hùng biết, Tể Tể đừng sợ, chúng ta lập tức đi bệnh viện ngay, Tể Tể tuyệt đối sẽ không có việc đâu!"
Bánh bao sữa: "......"
Chú Hùng, chú hiểu lầm thật lớn rồi!
Tể Tể thật không có việc gì mà!
Có việc chính là chú người xấu kia và con quỷ già bị bé bắt được.
Đúng!
Nghĩ đến chuyện này, Bánh bao sữa vội vàng ngoắc ngoắc ngón tay, thừa dịp hai chú cảnh sát còn lại đang nâng chú người xấu bị dọa ngất lên, đem mấy bao tải ngoài kia, lặng yên không một tiếng động rơi xuống trên nóc xe.
Trương Mạt bị ném ở cốp xe phía sau, một nhân viên cảnh sát lái xe đi còn một người thì ngồi ở ghế bên tài xế.
Hai người nhìn thấy Hùng Kỳ khóc, biết tình huống không ổn, vội vàng tăng tốc chạy thật nhanh tới thẳng bệnh viện.
Bánh bao sữa dùng ngón tay ngoắc ngoắc Chú Hùng, giọng của bé đè x uống thấp chỉ đủ hai người nghe thấy.
"Chú Hùng, Tể Tể sẽ không chết đâu, thật đó."
Giọng bé rất nhỏ, Hùng Kỳ lại càng lo lắng hơn.
Trong xe ánh sáng lờ mờ, Hùng Kỳ nghĩ là thời khắc hấp hối của bé, tim như bị đao cứa vào, rất tự trách áy náy, nước mắt rơi càng nhiều hơn.
Một người đàn ông cứng rắn mạnh mẽ cao mét tám, lúc này thực sự là khóc như đứa trẻ.
Hai nhân viên cảnh sát ngồi phía trước lặng lẽ nhìn thoáng qua, sau đó vành mắt hai người cũng dần dần đỏ lên.
Cánh tay bị thương rất nặng, chỗ cổ hình như cũng nhìn thấy kim khâu......
Đứa nhỏ sợ là......
Bầu không khí trong xe rất ngột ngạt, kìm nén một cách dị thường.
Hùng Kỳ kiềm chế tiếng ngẹn ngào của mình, nhìn khuôn mặt nhỏ của Bánh bao sữa đang nhăn chặt lại.
Bánh bao sữa không nín nhịn được nhiều như vậy, vội vàng dùng tay kia mở ra áo rộng, lộ một cơ thể chắp vá lung tung không còn trật tự bên dưới áo.
Giọng nói nhỏ ép tới cực thấp một cách thần bí.
"Chú Hùng, chú xem đi, Tể Tể thật sự không có việc gì đâu, chỉ như thế này không chết được, chỉ là chưa được khâu tốt thôi, đến lúc khâu vá lại là bình thường ngay!"
Không đợi chú Hùng Kỳ nói chuyện, Bánh bao sữa lại tiếp tục mở bộ ng ực của mình, lộ ra trái tim đỏ, nhỏ chừng nắm đấm của bé.
Bé bắt lấy tay chú Hùng Kỳ đặt ở trên trái tim của mình.
"Chú Hùng thử sờ xem, trái tim Tể Tể còn đang bịch bịch nhảy lên đây này!"
Hùng Kỳ: "......"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.