Minh Vương - Tể Tể Ba Tuổi Rưỡi

Chương 174: Cha Hoắc Xảy Ra Chuyện




Hoắc trầm Lệnh đúng là đã xảy ra chuyện!
Không chỉ có một mình hắn, còn có Hoắc Tư Tước và Hoắc tư Thần cũng cùng đi tìm Bánh bao sữa!
Nhận được tin Bánh bao sữa tới quán bar này, Hoắc trầm Lệnh trực tiếp lái xe chạy đến đây, những vệ sĩ đi theo không kịp, vẫn còn cách bọn họ một đoạn.
Lúc ba cha con vừa tiến vào cửa đã cảm thấy trong quán bar có điều khác lạ, là loại cảm giác lạnh thấu xương đã từng trải qua kia, ba cha con liếc nhìn nhau đều biết bên trong nhất định có những thứ kia.
Vừa đúng lúc trong quán bar có người đánh nhau, còn nghe thấy tiếng kêu cứu của phụ nữ, tiếng gào lên giận dữ thô bạo của đàn ông, thậm chí còn có người gọi cứu mạng.
Hoắc trầm Lệnh định lấy điện thoại di động ra gọi 120, thì nghe thấy tiếng trẻ con gào to trong một phòng nào đó từ xa truyền đến.
Hoắc Tư Tước và Hoắc tư Thần không nghĩ ngợi lao về phía trước đi vào trong, Hoắc trầm Lệnh cũng vội vàng theo sau.
Sau khi vào phòng, thì ý thức của họ đột nhiên trở nên mơ hồ.
Hoắc trầm Lệnh như nhìn thấy được Bánh bao sữa, thế là cứ như vậy đi tới ôm người.
Chờ đến lúc tỉnh lại, thì hắn cùng hai đứa con trai đã bị phóng viên vây quanh rồi.
Khắp trên mặt đất trong căn phòng nhỏ đều là máu tươi, anh vợ Trương Quốc Đống và hai cha con Trương kế Phong ngã trong vũng máu, không rõ sống chết.
Mặt Hoắc trầm Lệnh trầm như nước.
Rất rõ ràng là bọn hắn bị gài bẫy!
Hoắc tư Thần há mồm muốn giải thích, Hoắc trầm Lệnh nhẹ nhàng ho khan một tiếng, Hoắc Tư Tước lập tức che miệng em trai lại, dùng ánh mắt ra hiệu em không cần nói.
Hoắc tư Thần cúi đầu xuống, liền thấy trên tay anh hai dính rất nhiều máu.
Đưa mắt lại nhìn thấy trên hai cánh tay của mình cũng dính đầy máu!
Hoắc trầm Lệnh tự nhiên cũng nhìn thấy, hắn đưa tay nhẹ nhàng đặt ở trên bờ vai hai đứa con trai.
Không nói gì, nhưng trầm mặc im lặng lại làm cho Hoắc tư Thần mới chỉ có tám tuổi rất nhanh tỉnh táo hơn.
Không thể hoảng!
Không thể sợ!
Không phải chuyện lớn!
Bọn họ không làm gì cả, tại sao phải sợ?
Lúc đầu, Hoắc Tư Tước và Hoắc tư Thần nhìn thấy máu tươi đầy tay thì sắc mặt trắng bệch, nhưng ngay sau đó tinh thần trở nên rất tỉnh táo, sau đó chậm rãi thẳng lưng, ngẩng đầu nhìn về phía các phóng viên xung quanh.
Cho dù Hoắc tư Thần tuổi nhỏ cũng nhìn ra có vấn đề trong chuyện này.
Trong quán bar lại có nhiều phóng viên như vậy?
Mà lại ngay lúc hai Cậu và anh họ xảy ra chuyện!
Nghĩ đến chuyện mà Trương gia đã làm đối với một nhà bọn họ, Hoắc Tư Tước và Hoắc tư Thần nhìn chằm chằm mấy người họ Trương không có phản ứng, đang nằm trên mặt đất.
Lúc bọn họ nhìn về phía mấy người Trương Quốc Đống đang không rõ sống chết, thì Hoắc trầm Lệnh bỗng nhiên nâng mắt nhìn về phía Cốc Hưng Úc đang đứng đằng sau các phóng viên.
Cốc Hưng Úc cũng nhìn lại, liền nhấc môi cười cười.
Miệng giật giật, nói mấy chữ, sau đó cười híp mắt bỏ đi.
Hoắc trầm Lệnh nhìn thấy lại hiểu rõ lời đứa em trai hờ kia nói mấy chữ là gì.
"Hoắc trầm Lệnh, các ngươi chết chắc!"
Lúc đầu Cốc Hưng Úc phát hiện Hoắc trầm Vân không đến rất thất vọng, tự nhiên là phải thay đổi kế hoạch.
Không nghĩ tới Hoắc trầm Vân không đến, thì Hoắc trầm Lệnh lại mang theo hai đứa con trai tới.
So với diệt trừ Hoắc trầm Vân, con cá lớn Hoắc trầm Lệnh này lại tốt hơn ngoài dự định!
Làm cho hắn vui sướng không nhịn được, đi ra đến cửa liền cười to.
"Ha ha ha!"
"Ha ha ha!"
"Ha ha ha!"
Hải đạo trưởng không hổ là đạo trưởng có uy vọng, có danh khí nhất trong giới huyền môn ở thủ đô, tính không lộ chút sơ hở nào!
Nghĩ đến cha con Trương Quốc Đống bị thương nặng có khả năng tử vong, cốc Hưng Úc khẽ hát ngêu ngao, hòa vào trong bóng tối rời đi.
Nhóm người Hùng Kỳ rất nhanh cũng chạy tới hiện trường vụ án, dùng tốc độ nhanh nhất đưa tất cả phóng viên ra ngoài, sau đó phong tỏa hiện trường.
Trương Quốc Đống và hai cha con Trương kế Phong còn có hô hấp, được 120 đưa đi cấp cứu.
Hùng Kỳ biết Hoắc trầm Lệnh, nhưng Hoắc trầm Lệnh lại không nhận ra hắn.
Chuyện này không ảnh hưởng tới phán đoán của Hùng Kỳ, dù sao địa vị của Hoắc gia ai cũng thấy rõ, trừ phi Hoắc trầm Lệnh bị điên mới có thể mang theo hai đứa con trai giết người ở quán bar đông đúc như thế này.
"Ngài Hoắc, tôi là đại đội trưởng Hùng Kỳ."
Hoắc trầm Lệnh gật đầu: "Hoắc trầm Lệnh!"
Hùng Kỳ gật gật đầu, nhìn một chút Hoắc Tư Tước và Hoắc tư Thần, lông mày nhăn thành một đoàn.
Bằng vào trực giác nhiều năm phá án nói cho hắn biết, vụ án có quá nhiều điểm đáng ngờ.
Nhưng tin tức đã truyền ra, trước tiên ba cha con Hoắc trầm Lệnh nhất định phải về cục cảnh sát để thẩm tra.
"Ngài Hoắc, mời anh theo chúng tôi về cục cảnh sát một chuyến."
Hoắc trầm Lệnh rất phối hợp trong suốt quá trình, mãi cho đến lúc chuẩn bị lên xe thì nghe được giọng Bánh bao sữa cuống cuồng, vội vàng từ phía sau lưng truyền đến.
"Cha!"
"Anh hai! Anh ba!"
Sau khi Bánh bao sữa và cha Minh Vương nói chuyện xong, bé lập tức dùng linh hồn bay đi tìm kim khâu và một chiếc áo sơ mi dài tay, sau đó cha Minh Vương giúp bé chắp vá thân thể lại lần nữa.
Đường may của Chủ nhân của Địa Phủ không dễ nhìn chút nào, cho nên thân hình dưới áo của Bánh bao sữa quả thật rất kinh khủng.
Tất nhiên, chỉ có chủ nhân của Địa Phủ và Bánh bao sữa biết điều này.
Thân thể Cha Minh Vương rất suy yếu, Bánh bao sữa nói cha Minh Vương nghỉ ngơi thêm tại chỗ, còn bé thì hộc tốc chạy đuổi theo chú Hùng Kỳ.
Bánh bao sữa thấy được Chú Hùng liền chào hỏi.
"Chào chú Hùng."
Hùng Kỳ nhất thời có ngại ngùng, dù sao dựa theo quy trình thì hiện tại phải đem ba cha con Hoắc trầm Lệnh mang về cục cảnh sát lập án điều tra.
Bánh bao sữa nhìn ra trên người cha, anh hai, anh ba đều có âm khí của quỷ vật lưu lại, đôi mắt to lập tức trở nên cực kỳ thâm thúy, giọng sữa lạnh lẽo vang nói.
"Cha, Anh hai, Anh ba, mọi người bị gài bẫy!"
Hoắc tư Thần vừa muốn nói chuyện, Hoắc trầm Lệnh lại bình tĩnh lên tiếng.
"Đi tới cục cảnh sát rồi nói sau."
Ở đây là quán bar, nhiều người phức tạp.
Có Bánh bao sữa ở đây, cho dù là có người dùng tà thuật hại bọn họ lần nữa, bọn họ cũng không sợ!
Nhưng ngược lại là Bánh bao sữa, Hoắc trầm Lệnh chăm chú nhìn khuôn mặt con gái, hai đầu lông mày nhíu lại chặt hơn.
"Tể Tể, mặt của con......"
Bánh bao sữa!!!
Lúc đầu gương mặt bé cũng phúng phính nhiều thịt, nhưng sau khi chắp lại thì thì thành thịt chỗ gò má lại nhiều hơn một chút, má rộng hơn, cằm nhỏ tròn hơn gọn hơn, thoáng nhìn như là hình nón úp ngược.
Trông bé vẫn mũm mĩm đáng yêu, nhưng Hoắc trầm Lệnh mẫn cảm vẫn nhận ra có gì đó không đúng.
Bánh bao sữa chột dạ vỗ vỗ gò má trên khuôn mặt nhỏ của mình, vội dùng giọng trẻ con giải thích.
"Cha, Tể Tể không sao, Tể Tể muốn cùng cha, anh hai, anh ba cùng đi cục cảnh sát."
Bên cạnh có một cảnh sát trẻ tuổi nghiêm khắc quát lớn: "Không được! Đây là án mạng, không phải trò đùa! Sao có thể mang theo một đứa nhỏ ba bốn tuổi! Trái quy định!"
Hoắc trầm Lệnh ngước mắt lạnh lùng nhìn sang, cảnh sát trẻ tuổi có chút nhịn không nổi khí thế của hắn, lạnh lùng nghiêm mặt quay đầu về phía khác nói thầm.
"Vốn chính là như thế mà!"
Bánh bao sữa kích động, miệng nhỏ há to ra một chút, đôi mắt xoay chuyển, hai tay che mặt liền gào khóc thật to.
"Oa oa oa...... Tể Tể muốn cha, Tể Tể muốn cha, Tể Tể muốn anh! Ô ô ô...... Tể Tể không muốn xa cha và các anh!"
"Ô ô ô...... Tể Tể không có mẹ, Tể Tể không thể không có cha!"
"Ngao ngao ngao...... Ô ô ô...... Anh anh anh ~~~"
Hùng Kỳ vừa định gật đầu thì người cảnh sát trẻ tuổi kia lại hạ giọng nhắc nhở hắn.
"Đội trưởng Hùng, anh nghĩ kỹ đi, Hoắc gia là gia tộc lớn nhưng cũng không phải người lãnh đạo trực tiếp của anh!"
Hùng Kỳ híp mắt, nhìn chằm chằm người cảnh sát trẻ tuổi.
Đáng ra anh còn nể mấy phần mặt mũi của người này, vì dù sao cũng là cháu ruột của người lãnh đạo trực tiếp mình.
Nhưng nghe thấy uy hiếp của hắn thì Hùng Kỳ liền đưa Bánh bao sữa đi cùng.
"Bạn nhỏ, để bác dẫn cháu đi cục cảnh sát, sau đó chờ người lớn khác trong nhà tới đón cháu nhé!"
Cảnh sát trẻ tuổi: "......"
Nhìn Hùng Kỳ đưa cả bốn người nhà Hoắc trầm Lệnh rời đi, người cảnh sát trẻ tuổi vừa rồi nhân cơ hội lặng lẽ chụp lén ảnh Bánh bao sữa gửi cho cục trưởng cục cảnh sát là chú của mình.
"Chú, đứa bé mà chú muốn tìm có phải là đứa bé này không?"
Bên kia rất nhanh trả lời lại.
"Giống đến tám chín phần! Lập tức tìm cách mang người tới! Chết hay sống không quan trọng!"
Trương Mạt nhìn chằm chằm vào mấy từ"Chết hay sống không quan trọng" cảm thấy ngạc nhiên một chút, nhắm lại mắt, cuối cùng nhắn trả lời"Vâng".

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.