Minh Vương - Tể Tể Ba Tuổi Rưỡi

Chương 169:




Đồng thời trở về, còn có Trần Kiến Đào vừa đốt tấm bùa truy tung.
Trần Kiến Đào sắc mặt còn khó coi hơn, Hoắc Trầm Lệnh mặt trầm như nước, toàn thân căng thẳng.
Hắn nhanh chóng chạy mấy bước đến ban công thử gọi một tiếng.
"Tể Tể?"
Giọng bánh bao sữa mơ hồ từ phía dưới truyền ra.
"Cha ~~~"
Hoắc Trầm Lệnh lại chạy đi về phía trước hai bước, Trần Kiến Đào kéo cánh tay hắn lại.
"Cẩn thận!"
Bánh bao sữa đã từ phía dưới chạy lên, đồng thời dẫn theo hai đại hòa thượng Minh thành Phương và Hải Minh đang rất hoài nghi nhân sinh.
"Cha!"
Nhìn thấy cha, bánh bao sữa buông tay hai người họ ra, nhào vào trong ngực cha.
"Cha thật xin lỗi, Tể Tể hù dọa cha rồi."
Lúc bé đụng trán vào cửa kính mới thức tỉnh, khi thấy nhãn cầu đỏ như máu kia, giữa hai đầu lông mày của bé có ngọn lửa U Minh tự động cháy sáng rực lên.
Nhãn cầu đỏ như máu giống như gặp quỷ, gào một tiếng rồi chạy mất dạng.
Bé truy đuổi một lúc mới nhớ tới bản thân hình như đã phá vỡ cửa sổ trong nhà, cha khẳng định sẽ biết, vội vàng xử lý quỷ vương kia một cách nhanh chóng rồi linh hoạt trở về.
Vừa đúng lúc nhìn thấy con thỏ đen nhánh từ trên lầu nhảy xuống!
Sau đó, con thỏ đen nhìn thấy bé lại yên lặng quay lại nhảy vào phòng.
Hoắc Trầm Lệnh theo tiềm thức yêu thương sờ sờ cái đầu nhỏ của bé, kết quả không thấy tóc mềm mại của bé đâu mà là cái đầu trụi lủi.
Hoắc Trầm Lệnh cảm giác như trái tim lại bị vỡ lần nữa!
So với lúc trước, đại sư Hải Minh thông minh hơn, ngay lúc Hoắc Trầm Lệnh còn chưa có phát tác lửa giận của mình thì lập tức di chuyển đi lực chú ý.
"Tiểu thư Tể Tể, xin hỏi quỷ Vương đâu?"
Bánh bao sữa mở ra bàn tay nhỏ béo múp míp, lộ ra một miếng thịt máu be bét.
"Đại sư, Tể Tể bắt được có một nửa!"
Hoắc Trầm Lệnh, Hoắc trầm Vân và Hoắc tư Thần đồng thời nhìn sang, Hoắc Trầm Lệnh mím chặt môi mỏng, yên lặng dời ánh mắt đi chỗ khác.
Hoắc tư Thần cảm thấy hơi buồn nôn, nhưng vẫn nhìn chăm chú, phát hiện hơi hơi quen mắt.
"Tể Tể, đây là...... cái tròng mắt?"
Bánh bao sữa cười hắc hắc gật đầu, hai bàn tay nhỏ của bé dùng lực chà xát, trái nhãn cầu không thấy một vết máu nào chảy ra, rất nhanh ở trong tay bé trở thành quả bóng nho nhỏ.
"Anh ba, cho anh viên thủy tinh chơi nè!"
Hoắc tư Thần nghĩ đến hình ảnh bánh bao sữa đã từng móc nhãn cầu ra từ trong túi, cả người đều thấy không ổn.
"Đây......"
"Rầm" Một tiếng, Hoắc trầm Vân đổ.
Rất đúng lúc, con thỏ đen nhánh chui lại vào thân thể.
Thỏ đen: "......"
Thỏ đại tiên sắp bị đè chết, nhưng nó không dám la hét!
Sợ lực chú ý của bánh bao sữa chuyển lên trên người nó, nên nó trực tiếp giả chết, thừa dịp không ai chú ý tới nó, hóa thành một luồng sương đen bay về căn phòng cách vách trung thực nằm sấp xuống!
Hoắc tư Thần: "......"
Bánh bao sữa “ai” một tiếng: "Chết rồi, Cha, Tể Tể dọa chú út sợ rồi!"
Bé chỉ nghĩ đưa viên cầu cho anh ba mà quên mất chú út của bé rất nhát gan.
Hoắc Trầm Lệnh nhìn ba người Trần Kiến Đào, đại sư Minh thành Phương và đại sư Hải Minh đang nhìn chằm chằm bánh bao sữa với ánh mắt sáng rực, quả quyết lên tiếng.
"Trần đội trưởng, đại sư Minh thành Phương, đại sư Hải Minh, trong nhà còn có việc, để Quản gia La đưa mọi người về."
Quản gia La đang đi tới ngoài cửa, nghe thấy lời của ông chủ lập tức tiến vào.
"Trần đội trưởng, đại sư Minh thành Phương, đại sư Hải Minh, mời!"
Trần đội trưởng, đại sư Minh thành Phương và đại sư Hải Minh: "......"
Bọn họ đều không muốn!
Bánh bao sữa có nhiều bí mật lắm, bọn hắn muốn hỏi thăm thật cẩn thận!
Chỉ trong chốc lát mà bé đã có thể đánh bại quỷ cấp Vương, hơn nữa còn bắt được nhãn cầu, một phần bản thể của con quỷ đó, chắc chắn không ai trong bọn họ có thể làm được như vậy!
"Anh Hoắc, chúng tôi......"
Hoắc Trầm Lệnh bỗng nhiên cười lạnh: "Chuông cảnh báo của trang viên vang lên rồi, ba vị muốn gặp tất cả bảo an của trang viên sao?"
Trần đội trưởng, đại sư Minh thành Phương và đại sư Hải Minh: "......"
Đi thôi!
Thừa dịp Hoắc Trầm Lệnh còn không nhớ tới chuyện tính sổ bọn họ làm bánh bao sữa biến thành đứa bé trọc đầu!
Trần đội trưởng, đại sư Minh thành Phương và đại sư Hải Minh đi theo Quản gia La xuống lầu, nhìn thấy sắc mặt trắng bệch của Vương Ngọc Linh, quanh thân còn có âm khí dày đặc, liền tiện thể mang luôn Vương Ngọc Linh đi cùng.
Người phụ nữ này có vấn đề không nhỏ!
Nhất định phải cẩn thận điều tra thêm!
Bánh bao sữa lại bắt đầu buồn ngủ, chuẩn bị muốn đi ngủ một giấc nữa, để buổi tối chờ cha và các anh ngủ say, bé sẽ đi tìm con quỷ kia bắt nó hỏi xem cha Minh Vương đang ở đâu.
Bé không tin con quỷ kia đâu, cha Minh Vương nếu như thật sự sắp hồn phi phách tán, tuyệt đối sẽ không tìm đến con gái bảo bối duy nhất này!
Mặc dù lúc đó bé không tỉnh táo hẳn, nhưng những gì con quỷ kia nói về cha Minh Vương bé vẫn nhớ được rất rõ ràng.
Bánh bao sữa hừ hừ, âm thầm suy nghĩ trong đầu, buổi tối hôm nay tìm con quỷ này, sau đó xử lý nó!
Đem nhãn cầu đưa cho anh ba, bánh bao sữa lại chui vào trong ngực cha ngủ say sưa.
Hoắc Trầm Lệnh: "......"
Hoắc tư Thần: "......"
"Tể...... Tể Tể ai ~~~~"
Hoắc Trầm Lệnh cầm lấy nhãn cầu, tùy ý nhét vào trong một cái hộp nhỏ ở tủ bên cạnh, liếc con trai út một cái.
"Tiền đồ đâu!!!"
Hoắc tư Thần: "......"
Hắn (chửi thề) … so với chú út cậu vẫn còn có tiền đồ hơn chứ, chú út còn đang nằm lăn trên mặt đất kia kìa.
Hoắc Trầm Lệnh bế bánh bao sữa đặt ở trên giường lớn nằm ngủ, đắp cho bé một chiếc chăn mỏng, sau đó lại nâng Hoắc trầm Vân lên, đưa đến phòng ngủ ở bên cạnh.
Làm xong đâu vào đấy thì nhắn tin cho Giang Lâm một tin:"Đừng tìm tôi nếu không phải là chuyện đóng cửa công ty ", sau đó tắt máy ôm bánh bao sữa ngủ.
Buổi tối hôm nay chắc chắn bánh bao sữa sẽ thức chơi cả đêm!
Hắn là cha của bốn đứa trẻ, hắn phải ngủ đủ. Nếu không sẽ không đủ sức trông nom, chăm sóc chúng!
Giang Lâm nhận được tin: "......"
Không đến mức đóng cửa công ty, nhưng có rất nhiều văn kiện cần ông chủ ký tên!
Vì vậy, Giang Lâm quyết định mang theo một đống hợp đồng, trực tiếp canh giữ ở phòng khách của biệt thự Hoắc thị trang viên.
Mười giờ rưỡi tối, bánh bao sữa tỉnh.
Lúc cha Hoắc đang xử lý đống văn kiện cùng với trợ lý Giang Lâm, phòng khách truyền đến âm thanh vui vẻ của con trai út.
"Tể Tể, em tỉnh rồi!"
Bánh bao sữa nhìn thấy ba người anh ngồi ở trên ghế sa lon, lộ ra nụ cười tươi rói chào hỏi cả ba anh trai.
"Anh cả! ca hai! anh ba! Chào buổi tối!"
Chín giờ sáng, Hoắc tư Cẩn và Hoắc tư Tước từ nhà cũ trở về, mặc dù từ trong miệng em trai biết được chuyện tối ngày hôm qua, biết bánh bao sữa đã biến thành đứa nhỏ đầu trọc, lúc thật sự nhìn thấy họ vẫn cảm thấy không thể chấp nhận được!
"Tể Tể, tóc em đâu?"
Bánh bao sữa cười khúc khích và kéo trái cầu màu đen đeo trên cổ ra.
"Đều ở đây nè anh!"
Hoắc tư Cẩn, Hoắc tư Tước, Hoắc tư Thần: "......"
Có phải vì bánh bao sữa cảm thấy trên cổ trống rỗng quá nên mới nhổ tóc mình làm thành một sợi dây chuyền để đeo?
Hoắc tư Tước hai tay che mặt, đứng dậy.
"Tể Tể, em đợi anh một lát!"
Hoắc tư Cẩn cũng đứng dậy: "Chờ anh cả trở về, rất nhanh thôi."
Cả hai anh em liếc nhau, từ đáy mắt của nhau đều nhìn thấy suy nghĩ"Nhất định phải mua cho Tể Tể tất cả những xa xỉ phẩm của cửa hàng, phải đưa tới trong đêm nay".
Hoắc tư Thần nhìn hai người anh cùng rời đi, lại nhìn em gái đang đứng nhìn không hiểu vì sao hai anh tự nhiên lại đi ra ngoài, hắn dù sao cũng là sớm nhất biết bánh bao sữa trọc người trong cuộc một trong, lúc này coi như tiếp nhận tốt đẹp.
"Tể Tể, ai cạo hết tóc của em thế?"
Giọng của bé rất ngọt ngào vang lên, hơn nữa còn mang theo một chút kiêu ngạo nhỏ:
"Tể Tể tự mình nhổ trọc! anh ba nhìn đi, đầu Tể Tể bây giờ có phải là rất sáng, rất nhẵn không?"
Hoắc tư Thần: "......"
Đại sư Hải Minh, thật xin lỗi, hắn sai rồi!
Bánh bao sữa không nhìn thấy cha Hoắc, vẫn bình thản cầm lấy đồ ăn vặt trên bàn nhét vào trong miệng.
Sau ba lượng phút, bé ăn lửng dạ, liền đứng lên đi lên lầu.
Hoắc tư Thần thấy kỳ lạ nên hỏi thẳng.
"Tể Tể, em không chơi nữa à?"
Bánh bao sữa đang định nói"Tể Tể muốn bắt kẻ xấu" thì thật may vẫn kịp nhịn xuống.
Không được, con quỷ kia so với những con quỷ đã từng gặp không giống nhau, có vẻ như lợi hại hơn rất nhiều. Hiện tại bé không cảm nhận được máu Minh Vương trên người của các anh, chắc là cha Minh Vương thu hồi rồi, cha Minh Vương nhất định xảy ra chuyện, cho nên bé không thể mang anh ba đi chơi cùng được.
Bánh bao sữa vung tay ra hiệu không được, sau đó lại đi lên trên lầu.
"Không được không được, Tể Tể buồn ngủ quá, cảm giác chỉ muốn đi ngủ thôi!"
Hoắc tư Thần còn nhỏ tuổi, cũng không nghĩ nhiều, vẫn đứng ngây người “nga” một tiếng, sau đó gật gật đầu.
Hắn đều làm xong tư tưởng thức đêm rồi!
Tất cả mọi người đều không ngủ, cùng nhau thức đêm để trông em gái bảo bối!
Bạn nhỏ Hoắc tư Thần không biết, bánh bao sữa đi lên trên lầu không đến một phút liền xuyên tường mà đi ra ngoài, bóng dáng nhỏ rất nhanh biến mất ở trong màn đêm.
Trong phòng làm việc, cha Hoắc xử lý xong văn kiện, đang đứng dậy chuẩn bị đi xem bánh bao sữa ngủ dậy chưa, khóe mắt liếc ra ngoài cửa sổ chợt thấy bóng dáng quen thuộc lóe lên, nhịp tim đập nhanh hơn, không chút nghĩ ngợi gì liền chạy theo ra ngoài.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.