Minh Vương - Tể Tể Ba Tuổi Rưỡi

Chương 167: Minh Tể Tể, Ta Dẫn Ngươi Đi Tìm Ngươi Cha Minh Vương




Nghe thấy giọng Hoắc Trầm Lệnh, Vương Ngọc Linh vẫn có chút hơi e ngại.
Nhưng nghĩ đến bản thân thật sự không vì Hoắc Trầm Lệnh mà đến, lại đứng thẳng sống lưng, cảm thấy mình không có gì phải sợ!
Vì thanh danh của Hoắc gia, hoặc là vì giữ thanh danh cho Hoắc Trầm Huy, Hoắc Trầm Lệnh chắc sẽ không đồng ý cho Hoắc Trầm Huy ly hôn với mình!
Hoắc Trầm Huy không phải là người nắm quyền điều hành tập đoàn Hoắc thị, nhưng hắn là con trưởng của Hoắc gia.
Con cả của Hoắc gia ly hôn, cổ phần của tập đoàn Hoắc thị sao có thể không bị biến động?
Vương Ngọc Linh cam đoan chắc chắn Hoắc gia để ý mặt mũi, để ý lợi ích ngay cả khi Hoắc An An không phải là con gái của Hoắc Trầm Huy, cho nên người nhà họ Hoắc từ Vận Thành đi về thủ đô, bản thân cũng mang theo con gái một mạch chạy về đây.
Mà lúc ở trên máy bay, cô còn quen biết thêm hai người, đến lúc cần thiết có thể cô sẽ lợi dụng!
Vương Ngọc Linh khóe miệng giương lên nụ cười nhẹ, cô sờ lên túi xách nghĩ đến thứ mà cô bọc ở bên trong, giẫm giày cao gót cộc cộc cộc đi vào.
Nhìn thấy mấy người đứng trong phòng khách, Vương Ngọc Linh sửng sốt.
"Hải...... đại sư Hải Minh?"
"Đại sư Minh thành Phương...... đại sư?"
Nếu như không phải hai đại hòa thượng đều mặc tăng y, với hình dáng cơ thể không khác lắm, cô chắc chắn không nhận ra.
Minh thành Phương đại sư: "......"
Mặt mũi Chùa Minh Giác, đều bị hắn vứt sạch rồi?
Hải Minh nhìn thấy Vương Ngọc Linh đáy mắt lướt qua một tia kinh ngạc.
"Thí chủ Vương."
Vương Ngọc Linh nghe xong âm thanh hùng hậu này, đoán người mặt mũi bầm dập khuôn mặt sưng tấy trước mặt này là đại sư Hải Minh.
"Đại sư Hải Minh, ông làm sao thế?"
Hải Minh nhấc lên khóe miệng muốn cười lắc lắc đầu tỏ ý là không có việc gì, khóe miệng khẽ động liền cảm thấy đau rát.
Hắn liền thả lỏng khuôn mặt, nhìn về phía Vương Ngọc Linh đang lo lắng lại kinh ngạc nhìn hắn.
"Bị ngã một cái, không đáng ngại."
Vương Ngọc Linh: "Một người lớn như thế này, phải ngã như thế nào mới khiến khuôn mặt của bản thân bị bầm tím và sưng tấy đến không thể nhận ra như vậy chứ!"
Hải Minh: "......"
Minh thành Phương đại sư: "......"
Vị Thí chủ Vương này, vẫn giống như trước không biết nói chuyện, chuyên nói chuyện làm người khác đau lòng!
Trần Kiến đào: "......"
Hắn muốn cười, nhưng không thể cười, nếu cười lên thì mặt liền đau.
Hoắc Trầm Lệnh lạnh như băng lên tiếng: "Cô Vương đã tới rồi, Giang Lâm, lấy hợp đồng đưa cho cô ta nhìn một chút!"
Đáy lòng Vương Ngọc Linh hơi lo lắng, cô không muốn nhìn cái hợp đồng gì đó của Hoắc Trầm Lệnh, chắc chắn không có việc gì tốt!
Thế là cô ta nhìn Hải Minh vội vã lên tiếng: "Đại sư Hải Minh, ngài nhất định phải giúp tôi...... Hoắc gia, Hoắc gia nhà chúng tôi có quỷ quấy phá!"
Hải Minh: "......"
Ngay trước mặt người cầm quyền Hoắc gia, nói Hoắc gia có quỷ?
Trước đó tại Vận Thành hắn giúp hai mẹ con Vương Ngọc Linh là vì cảm thấy hai mẹ con này đáng thương.
Dù sao đứa nhỏ mới tám tuổi đã bị quỷ vật để mắt tới, hắn không biết thì thôi, đã biết tự nhiên muốn giúp một tay.
Đương nhiên, quan trọng nhất chính là lúc ấy hắn thiếu tiền, cho nên không thể không đưa ra khôi lỗi lợi hại nhất trong tay điều ra ngoài, kết quả làm cho bản thân mình thiếu chút nữa thì cũng mất mạng theo.
Hiện tại thấy Vương Ngọc Linh hoàn toàn không đem người cầm quyền Hoắc gia ở trong mắt, Hải Minh không ngốc nên tất nhiên là nhìn ra có vấn đề.
Hoắc thị trang viên quả thật có một chút âm khí, nhưng từ sau khi bọn hắn đi vào thì từng tia từng sợi âm khí đều biến mất sạch sẽ, không biết đi đâu.
Ngược lại, khi hắn nhìn kỹ Vương Ngọc Linh đứng trước mặt, lại phát hiên quanh thân cô có một vòng âm khí nhàn nhạt.
Vương Ngọc Linh bị hắn chằm chằm hơi mất tự nhiên, nhưng nghĩ đến đồ trong túi xách, lại ổn định lại tâm tư.
Vị đại sư ở chùa Long Hoa kia từng nói với cô là thứ kia rất lợi hại, ngay cả cao tăng đắc đạo, đại sư Hải Minh cũng không phát hiện được.
Lo lắng vị đại sư trẻ tuổi kia lừa mình, cho nên cô cố ý mang theo vật đó tới thăm dò.
Đương nhiên, quan trọng hơn vẫn là vì diệt trừ Minh Tể Tể!
Hải Minh nhìn Vương Ngọc Linh ánh mắt trở nên lạnh lẽo.
"Thí chủ Vương có chứng cứ không?"
Đương nhiên là Vương Ngọc Linh có.
Ánh mắt cô nhanh chóng đảo qua phòng khách rộng lớn, không thấy Minh Tể Tể đâu.
"Đại sư Hải Minh, chứng cứ chắc là ở trên lầu, chính là đứa con gái nuôi mà Trầm Lệnh mới nhận nuôi, gọi là Minh Tể Tể, con bé chính là ma quỷ!"
Hải Minh, đại sư Minh thành Phương, Trần Kiến Đào đồng thời lên tiếng: "Không có khả năng!"
Nếu như Minh Tể Tể là quỷ, bọn họ nhìn thoáng qua có thể không phân biệt được, nhưng sáng nay có nhiều quỷ vật như vậy, Minh Tể Tể lúc ấy tuyệt đối sẽ bại lộ!
Hoàn cảnh có nhiều âm khí như vậy, trên người bé ít hoặc nhiều sẽ bị ảnh hưởng bởi tình hình lúc đó mà toát ra ngoài một chút.
Nhưng bọn họ cũng không phát hiện ra một chút âm khí nào từ đứa nhỏ đáng yêu đó.
Ngược lại, thời gian trên đường tới đây, Trần Kiến Đào đã suy nghĩ kỹ, lại thực sự tin lời nói của Hải Minh không phải hắn cạo trọc bánh bao sữa, mà là bánh bao sữa tự mình cạo trọc đầu mình.
Quy y cũng cần thời gian, Hải Minh mặc dù là đại hòa thượng, nhưng cũng là đại hòa thượng rất chú trọng lễ nghi.
Bánh bao sữa có người thân, Hải Minh xuất gia nhiều năm, là người nổi danh đắc đạo cao tăng trong phật môn, không đến mức sau vài phút đã cho bánh bao sữa quy y.
Hiểu rõ vấn đề, nhưng hắn tuyệt đối sẽ không đứng về phía Hải Minh.
Dù sao nhìn gương mặt đen của Hoắc Trầm Lệnh kia......
Hắn sợ hãi!
Vương Ngọc Linh: "Các ngươi......"
Hải Minh nhíu mày, rít lên một tiếng vì đau.
"Bần tăng đã gặp tiểu thư rồi, bé là đứa nhỏ rất đáng yêu!"
Vương Ngọc Linh: "...... Con bé đáng yêu cái rắm, con bé là ma quỷ! Nếu như không thu thập nó sẽ hại chết tất cả chúng ta!"
Hoắc Trầm Lệnh đưa tay, Ba! Ba! Ba vỗ tay!
Trong đại sảnh bỗng nhiên trở nên rất yên tĩnh, trái tim Vương Ngọc Linh bỗng nhiên gia tốc tăng lên, đập loạn xạ.
Hoắc Trầm Lệnh hờ hững lên tiếng: "Giang Lâm, gọi bộ phận pháp chế của công ty lập tức tới ngay!"
Giang Lâm gật đầu: "Vâng, ông chủ."
Vương Ngọc Linh: "Tôi......"
Hoắc Trầm Lệnh nhìn về phía ba người Trần Kiến Đào, đại sư Minh thành Phương và đại sư Hải Minh: "Ba người nếu như không ngại, có thể để Quản gia La mang mọi người đi rửa mặt trước."
Ba người mặt mũi đều bầm dập: "Không ngại! Cảm ơn!"
Vương Ngọc Linh mím môi, đáy mắt tràn đầy độc ác.
Hoắc Trầm Lệnh, là anh ép tôi!
Chờ mấy người đại sư Hải Minh đi khỏi, Vương Ngọc Linh giả bộ như cúi đầu tìm điện thoại, ngón tay nhẹ nhàng mở ra một cái hộp nhỏ được bọc mấy lớp trong túi, luồng âm khí lạnh thấu xương từ bên trong thoát ra, nhanh chóng tràn ra khắp phòng khách.
Trên lầu, bánh bao sữa đang ngủ ngon, lay động cái mũi nhỏ. Bên cạnh bé là Hoắc trầm Vân và Hoắc tư Thần, cả hai cũng nằm lăn quay ra ngủ, tiếng ngáy của người này còn to hơn người kia.
Bánh bao sữa cũng đang ngáy nhỏ khò khè, bụng nhỏ chập trùng lên xuống theo nhịp thở, trông như trái bí nhỏ đang hô hấp.
Một đôi mắt bỗng nhiên xuất hiện ở trên cửa sổ bên ngoài ban công, con ngươi có màu đỏ như máu, to gấp bốn, năm lần con ngươi bình thường, đang lạnh lùng nhìn chằm chằm bánh bao sữa ngủ say trên giường, bộ dạng đặc biệt đáng sợ.
Khi thấy bánh bao sữa, con ngươi đỏ như máu trừng lớn hơn, mí mắt thậm chí còn cong lên.
Nó rất kích động!
Cho dù bản thể bị Minh Vương tính toán, hiện tại bị nhốt ở Địa Phủ ra không được, nhưng tròng mắt cũng là điểm lợi hại nhất của nó, có thể mê hoặc tâm trí người khác.
Minh Tể Tể!
Thì ra ngươi ở đây!
Trong lúc ngủ mơ, bánh bao sữa bỗng nhiên mở hai mắt ra, đôi mắt đen xuất hiện khi gặp nguy hiểm, đây là phản ứng tự bảo vệ theo bản năng của bé.
Bởi vì là không phải thật sự là tỉnh dậy, cho nên đôi mắt đen như mực không có chút cảm xúc nào.
Bé quay đầu nhìn về phía cửa kính sát đất, vừa lúc nhìn thấy đôi mắt đỏ như máu thì cau mày.
Đôi mắt đỏ như máu kia trợn lên, trong tròng mắt nứt ra một cái lỗ ở giữa, giống như người xấu lừa gạt bánh bao sữa, từng bước lôi kéo.
"Minh Tể Tể, tới đây, ta dẫn ngươi đi tìm Cha Minh Vương của ngươi! Hắn bị trọng thương, ngươi không đi hắn có thể sẽ hồn phi phách tán!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.