Minh Vương - Tể Tể Ba Tuổi Rưỡi

Chương 160:




May mắn lúc trước có Hoắc Tư Tước nói cháu gái là tiểu tiên nữa, Hoắc trầm Vân luôn ép bản thân phải tin lời của cháu trai, cho nên lúc này vẫn coi như còn ổn định được.
"Hả? cái gì?...... Tể Tể, vẫn để chú út lái đi, chú út không mệt chút nào, chú út tỉnh táo gấp trăm lần đây này!"
Nói xong chớp chớp đôi mắt có đôi lông mày rậm rạp, hai con ngươi đen nhánh tỏa sáng.
Bánh bao sữa hơi thất vọng một chút.
"Vâng, vậy chú út lái đi, nhưng mà ở phía trước có thể hơi loạn, chú út phải nắm chặt tay lái nha."
Hoắc trầm Vân nhìn về phía trước, mặt đường đi phía trước đất bằng phẳng, trừ có đường rẽ, thì một cái hố nhỏ cũng không có.
Hắn chỉ cho là bánh bao sữa muốn chạm tay lái nên cố ý lừa hắn, thế là cười tủm tỉm đáp lại.
"Không có việc gì không có việc gì, kỹ thuật lái xe của chú út rất tốt!"
Đừng nói đường cái bằng phẳng, chính là đường mấp mô lên xuống, liên tiếp hai mươi ngã rẽ, hắn cũng có thể lái vượt qua một cách hoàn mỹ!
Hắn đua xe còn xếp hạng thứ ba toàn thế giới, là tay đua duy nhất không tiết lộ danh tính!
Bánh bao sữa nhìn về phía xa cuối chân trời thấy ánh sáng vàng bao bọc âm khí rất nhạt, sắp không thấy được kim quang, bỗng nhiên hô gọi Hoắc trầm Vân.
"Chú út, có thể nhanh hơn một chút không? Bữa sáng của Tể Tể sắp chạy rồi!"
Hoắc trầm Vân nghẹn, sau đó bật cười.
"Bữa sáng còn có thể dài chân ra chạy sao?"
Bánh bao sữa còn nghiêm túc đàng hoàng gật đầu, mày nhỏ nhăn lại.
Vòng ánh sáng áp chế hồn ma bên trong rất nhiều rất nhiều, ánh sáng công đức sắp giữ không nổi.
Tăng thêm bốn phía không ngừng có hồn mới sinh ra, trong ngoài tương ứng, vòng tròn ánh sáng vô cùng có khả năng một giây sau liền sẽ nổ tung.
Đến lúc đó đồ ăn vặt của bé sẽ chạy hết mất.
Mặc dù có thể đuổi bắt trở về, nhưng có thể ngồi trên bàn dễ dàng ăn quà vặt, bé vì cái gì muốn chạy xa như thế để đuổi bắt về.
Nhìn chú út một lần nữa tăng tốc, nhưng tốc độ vẫn còn rất chậm, chân mày bánh bao sữa càng nhíu chặt hơn.
Bé cắn ngón tay, nhẹ nhàng điểm một cái trên khóe miệng chú út.
Kết quả giọt máu Minh Vương tự nhiên trượt lại vào trong ngón tay bé.
Bánh bao sữa: "A"
Hoắc trầm Vân không thấy được động tác của bánh bao sữa, chỉ cảm thấy khóe miệng bị ngón tay bánh bao sữa đụng một cái, hơi kỳ quái.
"Tể Tể, sao thế?"
Bánh bao sữa vội vàng lắc đầu, nhìn vòng tròn sáng màu vàng đang nhạt dần, tràn ngập nguy hiểm, có thể vỡ tan bất cứ lúc nào, giọng bé trầm xuống.
"Chú út cứ từ từ lái đi, Tể Tể tự mình chạy tới trước, lúc chú út đến chắc là Tể Tể cũng đã ăn no rồi."
Dứt lời, bé đã đẩy cửa xe ra.
Hoắc trầm Vân đang lái xe với tốc độ chín mươi km/h, bánh bao sữa mới ba tuổi rưỡi xuống xe như gió lốc!
Trái tim Hoắc trầm Vân như muốn nổ tung vì sợ hãi.
"Tể Tể!"
Đáp lại Hoắc trầm Vân, chính là bánh bao sữa đóng sầm cửa xe lại.
Đồng thời đập lên cửa, còn có cấm chế bảo hộ mà bé tạo ra!
Hoắc trầm Vân một lần nữa phanh lại, đẩy cửa xe muốn xuống.
Nhưng cửa không mở ra được!
Hắn lại đẩy!
Cửa vẫn không đẩy ra được!
Chẳng lẽ hắn khóa lại rồi.
Xem xét lại nút cài thì thấy căn bản là không khóa.
Nhưng cửa vẫn không đẩy được.
Hắn nghĩ là bánh bao sữa bị cuốn vào dưới gầm xe, khuôn mặt trắng bệch vì sợ hãi, chỉ thiếu hồn phi phách tán.
"Tể Tể"
Bánh bao sữa đang chạy như điên ở phía trước, nghe thấy chú út gọi, bé tranh thủ quay đầu nhìn một cái.
"Chú út, Tể Tể ở chỗ này…!"
Hoắc trầm Vân nghe thấy giọng bánh bao sữa lập tức ngẩng đầu lên nhìn, liền thấy bánh bao sữa bước đi như bay ở phía trước, chỉ nhìn thấy tàn ảnh.
Hoắc trầm Vân: "......"
Rất nhiều đám mây đen bắt đầu bị thổi trôi đến bầu trời phía xa, sắc trời trông tối hơn trước rất nhiều.
Lúc trước còn nhìn thấy đường cái một cách rõ ràng, bây giờ như bị bao phủ bởi một lớp sương mù mỏng, nhìn không rõ cái gì.
Hắn tưởng rằng khói từ ống xả của xe bay lên tụ lại, vội vàng bật cần gạt nước rửa kính, kết quả vẫn chỉ thấy sương mù mông lung, mà sương mù nhàn nhạt kia càng lúc càng nhiều hơn.
Bánh bao sữa sắp biến mất trong tầm mắt hắn.
Hoắc trầm Vân không dám chần chừ, dứt khoát đạp chân ga xuống dưới, phi thẳng đuổi theo bánh bao sữa đằng trước.
"Đợi đã Tể Tể! chờ chú út!"
Bánh bao sữa chạy rất nhanh, vốn định trực tiếp bay tới, lại ngửi được mùi đàn hương trong không khí thổi đến rất nồng, bé hắt xì liên tiếp không ngừng.
"Ắt xì hơi...!"
"Ắt xì hơi...! Ắt xì hơi...!"
......
Bé không dám chạy nhanh hơn, sợ chạy nhầm chỗ, nếu chạy thẳng đến chỗ có nhiều mùi đàn hương nhất thì bé sẽ gặp xui xẻo.
Cũng may vòng tròn ánh sáng mặc dù xuất hiện vết rách, nhưng không ngừng được người khác tu bổ sửa chữa lại.
Nhưng lại chọc giận những con lệ quỷ đang giương nanh múa vuốt, oán hận gào thét!
Mắt nhìn thấy đường ra ở ngay phía trước nhưng cửa lại bị chặn lại.
Là người cũng không thể đi vào!
Chớ nói chi là lệ quỷ toàn thân âm sát tràn đầy tà khí.
Bánh bao sữa chạy chậm lại, ngửa đầu há miệng nuốt hết những lệ quỷ đang ở bên ngoài vòng sáng, lại nhanh như chớp phi nước đại.
Hoắc trầm Vân vừa gọi vừa tăng tốc.
Nhưng bánh bao sữa hình như không nghe thấy.
Hắn đành phải tăng tốc từ chín mươi lên một trăm hai.
Từ một trăm hai nâng lên 140!
Từ 140 như bão tố đến 180!
Đến đường rẽ, hắn trực tiếp vung đuôi trượt xe rẽ vào.
Nhưng hình như vẫn cách bánh bao sữa càng ngày càng xa, gần như chỉ có thể thấy bóng dáng mơ hồ của bánh bao sữa.
"(Chửi thề) ….. Ta đây là lại nằm mơ sao!"
Hắn vừa xả, vừa lần nữa tăng tốc.
Tốc độ xe tăng thẳng đến 220!
Bánh bao sữa vẫn cách hắn một khoảng cách, Hoắc trầm Vân vừa hoài nghi nhân sinh vừa chuyên chú lái xe, tăng tốc chiếc xe hơi này lên tốc độ tối đa hai trăm sáu.
Như một tên lửa đạn đạo mang theo tia điện phi nhanh trong không khí.
Bên ngoài chùa Minh giác, những từng con ma mới nhìn thấy trợn mắt há hốc mồm.
"Giỏi nha! Cảm giác như người kia đang chạy ở đỉnh phong!"
"Một đường phóng ra cả tia lửa! Mẹ nó lão tử là người cực kỳ thích đua xe! Khi còn sống nghèo rách khố áo ôm, luôn có ước muốn đi đến trường đua xe một lần để xem đua xe, nhưng lúc nào cũng không đủ tiền để đi, không nghĩ tới chết lại có thể thấy được! Lại còn là miễn phí! Ta mẹ nó chết thật có giá trị haha!"
"Ôi má ơi! Thằng trẻ ranh to xác kia đua xe làm gì, đây là đang đuổi theo đứa bé ở phía trước kia sao"
"(Chửi thề)! Hắn có phải là chưa tỉnh ngủ nên mới có thể nghĩ là sẽ đuổi kịp theo chúng ta chứ!!!"
"Nhất định là đuổi không kịp! Nhưng ngươi nhìn đứa nhỏ phía trước đi, rõ ràng có thể trực tiếp bay lên cách xa thằng nhóc lái xe, nhưng hết lần này tới lần khác không bay lên, đứa bé còn hắt xì liên tục giống như là rất yếu, chắc là cho thằng nhóc đằng sau hi vọng đuổi kịp đấy!"
"Vậy đứa nhỏ kia cũng chơi xấu nha! Thoạt nhìn giống như một người dẫn đường đến từ âm phủ! Đi thôi, chúng ta đi hỏi một chút xem chuyện xảy ra trong chùa miếu kia là như thế nào, vì sao những hòa thượng kia bắt chúng ta lại không siêu độ đưa chúng ta đi luân hồi, mà giam lại toàn bộ, ngày ngày nghe bọn họ tụng kinh niệm phật"
"Đại khái là bởi vì hiện nay tất cả mọi người đều tin tưởng khoa học, Phật pháp Đạo giáo xuống dốc, muốn chúng ta trước khi luân hồi chuyển thế nghe nhiều kinh văn hơn, kiếp sau xuất sinh sẽ xuất gia làm hòa thượng"
"Ôi! Các ngươi còn dám đi tìm cái đứa nhỏ kia sao, lão tử vừa thấy được đứa bé đó một ngụm xử lý con quỷ lợi hại nhất trong nhóm chúng ta đó!"
"A"
"Ôi trời ơi! Không phải là kẻ nào lòng dạ hiểm độc nuôi quỷ dữ đi thu thập hồn chứ! Vậy chúng ta không phải lại muốn chết một lần nữa sao"
"Chết cái gì mà chết, chạy mau đi!"
"Đúng đúng đúng! Chạy mau đi!"
......
Một nhóm những con ma đang tụ tập ở bên ngoài chùa hóng hớt bắt đầu chạy loạn như ong vỡ tổ, bởi vì bị trận pháp gần chùa ảnh hưởng nên không tìm đúng hướng, bay thẳng đến chỗ bánh bao sữa.
Bánh bao sữa: "......"
Thật nhiều thật nhiều đồ ăn vặt!
Thật muốn ăn!
Nhưng bọn chúng đều thật sạnh sẽ nha!
Cha Minh Vương nói, loại đồ ăn vặt này chỉ cần nghe lời, đưa đi địa phủ là được rồi, ăn vào không tiêu hóa được, bụng còn đau nhức.
Tiếng hắt hơi lại xuất hiện!
Bánh bao sữa vừa phi nước đại vừa hắt hơi, đồng thời lại tăng thêm hai động tác nhỏ nữa.
Nuốt nước miếng!
Chảy nước miếng!
"Chảy nước miếng! nuốt nước bọt! Chảy nước miếng......" //// Trời ạ
Thỉnh thoảng còn dùng bàn tay nhỏ lau lau khóe miệng!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.