Minh Vương - Tể Tể Ba Tuổi Rưỡi

Chương 159:




Hoắc trầm Vân nửa tỉnh nửa mê!
Tất cả người của Hoắc gia đều không được nghỉ ngơi tốt, vì chuyện bánh bao sữa bị ngã lầu. Còn hắn lại thêm chuyện đánh cược với cháu trai út bị thua, cho nên trời sắp sáng, thì hắn vẫn phải ở cùng bánh bao sữa, cho bé đi ngủ.
Đang ngủ say thì bắp chân bị đau dữ dội, hắn kêu thảm một tiếng giật mình nhảy dựng lên.
"Auww!!!"
Bánh bao sữa: "......"
Bánh bao sữa thấy là chú út thì hơi kinh ngạc.
"Chú út"
Hoắc trầm Vân xoa xoa bắp chân bị giẫm, nhảy lò cò đến bên giường bánh bao sữa.
"Tể Tể, cẩn thận ngã."
"Không có, Tể Tể rất cẩn thận."
Bánh bao sữa hơi lúng túng nhìn chú út đang xuýt xoa vì đau: "Chú út thật xin lỗi, Tể Tể......"
Hoắc trầm Vân một tay với lấy bánh bao sữa ôm vào trong ngực, hắn nhắm mắt mệt rã rời nhưng vẫn hàm hàm hồ hồ an ủi cháu.
"Không có việc gì không có việc gì, chú út không đau, chỉ là bỗng nhiên bị đạp phải nên hơi lớn tiếng chút."
Cũng may gian phòng cách âm hiệu quả tốt, nếu không thì tiếng gào này có thể đánh thức hết những người khác trong nhà.
Bánh bao sữa lại lần nữa đứng lên.
"Chú út, Tể Tể muốn đi ra ngoài."
Đầu óc Hoắc trầm Vân vẫn còn trong trạng thái mơ hồ: "A, đi nhà xí phải không, chú út bật đèn cho cháu."
Lạch cạch một cái, Hoắc trầm Vân mở đèn ngủ lên.
Hắn buồn ngủ đến nỗi không thể mở nổi mắt, nhưng chịu đựng cơn đau nhức ở bắp chân hắn vẫn đứng dậy, ôm bánh bao sữa đi tới phòng vệ sinh.
Bánh bao sữa vội vàng lắc đầu: "Không phải không phải, chú út, Tể Tể muốn đi ra ngoài."
Hoắc trầm Vân: "...... Ra ngoài"
Bánh bao sữa gật đầu: "Vâng! Chú út, Tể Tể có thể tự mình ra ngoài được."
Hoắc trầm Vân bừng tỉnh: "Như vậy sao được, cháu mới ba tuổi rưỡi, một mình ra ngoài quá nguy hiểm, bên ngoài có rất nhiều người xấu, cháu bị người ta chụp bao tải khiêng đi thì làm sao bây giờ"
Bánh bao sữa cười tủm tỉm: "Chú út, sẽ không đâu, bao tải bọn họ chụp không nổi Tể Tể đâu."
Trừ khi là bé đồng ý cho người đó mang bé đi.
Hoắc trầm Vân lo lắng.
Dù sao bánh bao sữa nhà mình đáng yêu như thế, mặc dù rất khỏe nhưng mà tuổi vẫn còn rất nhỏ, dáng dấp còn đặc biệt xinh đẹp, vừa ngoan vừa dễ thương, người xấu không bắt bé thì bắt ai.
Hoắc trầm Vân lắc đầu: "Chú út vẫn không yên lòng."
Bánh bao sữa nhìn về phương hướng chùa Minh Giác, lại nhìn chú út đang nhíu lại mày rậm.
"Vậy chú út có thể đi cùng với Tể Tể không?"
Hoắc trầm Vân nhìn thời gian trên đồng hồ, mới bốn giờ rưỡi sáng.
"Hay là đợi thêm hai giờ nữa, sáu rưỡi chú út đưa Tể Tể dậy ăn điểm tâm, sau đó lại đi chơi"
Bánh bao sữa chỉ bàn tay nhỏ về hướng chùa Minh Giác, chớp chớp một đôi mắt to tròn, giọng sữa của bé có vẻ rất bướng bỉnh.
"Chú út, Tể Tể muốn đến bên kia ăn điểm tâm, Tể Tể muốn ăn bữa sáng ở đó!"
Hoắc trầm Vân: "......"
Đứa nhỏ đều là khó dỗ như vậy sao.
Được rồi!
Dù sao cũng chỉ có một đứa cháu gái thường hay thức đêm, còn dậy sớm một chút, vừa đáng yêu vừa dễ thương làm người khác không nhịn được cưng chiều, hắn có thể làm được!
Hoắc trầm Vân ôm bánh bao sữa đứng dậy.
"Vậy chúng ta chuẩn bị thu thập một chút, chú út đưa Tể Tể đi đến chỗ Tể Tể nói muốn ăn điểm tâm"
Bánh bao sữa vui sướng hài lòng cười: "Cảm ơn chú út, chú út thật tốt, Tể Tể rất thích chú út!"
Hoắc trầm Vân được bé con nịnh nọt vui đến lâng lâng trong lòng, khóe miệng ngăn không được giương lên, hoàn toàn quên mất chuyện bánh bao sữa tự nhiên cao lên gần hai mét.
Rửa mặt xong, Hoắc trầm Vân ôm bánh bao sữa nhẹ chân nhẹ tay đi xuống lầu, thừa dịp trời chưa sáng rời khỏi nhà cũ Hoắc gia.
Xe lao nhanh trên đường lớn, Hoắc trầm Vân thỉnh thoảng nhìn qua kính chiếu hậu thấy bánh bao sữa ngồi ở ghế sau đã thắt dây an toàn.
Thật ngoan a!
Hắn thầm nghĩ, mang bánh bao sữa đi ăn sáng, trằn trọc giày vò một đêm, bánh bao sữa chắc cũng buồn ngủ, quay về sẽ cùng bánh bao sữa ngủ thật đã, tâm tình rất vui vẻ.
Sau khi dậy thì gọi điên cho anh họ hỏi thăm bác trai bác gái đã đến thủ đô chưa, nếu như đến rồi thì sẽ mang theo bé con đến bệnh viện thăm bọn họ.
Hoàn hảo!
Lúc này Hoắc trầm Vân, hoàn toàn không biết bánh bao sữa là tồn tại như thế nào đang ngồi trong xe của mình.
Hắn bật nhạc, vừa lái xe vừa tùy ý hát theo, ngón tay thon dài gõ vào tay lái theo tiết tấu âm nhạc, nhìn rất thư thái và thỏa mãn.
Cho đến khi lái xe ra khỏi thành phố.
Hoắc trầm Vân nhìn thời gian có chút bối rối.
"Tể Tể, chỗ cháu nói ăn sáng ở đâu thế? sao còn chưa tới"
Bánh bao sữa giơ ngón tay chỉ về phía kính chắn gió ở phía trước, giống như xuyên qua kính chỉ về phương xa.
"Chú út, còn ở phía trước."
Hoắc trầm Vân: "Nhưng mà...... Tể Tể à, chúng ta đã đi ra khỏi nội thành rồi."
Bánh bao sữa căn bản không biết nội thành hay không nội thành là như thế nào, bé chỉ biết là còn chưa tới nơi.
"Thế nhưng mà còn chưa tới nha chú út."
Hoắc trầm Vân mím mím môi.
Thôi được.
Đã đều đi ra ngoài rồi, không cần để ý một chút thời gian này.
"Được! Vậy chúng ta tiếp tục đi!"
Hoắc trầm Vân tiếp tục đi về phía trước.
Lại qua một đoạn thời gian, lông mày hắn nhịn không được nhăn chặt lại.
"Lẽ ra lúc này trời nên sáng rõ rồi mới đúng, lúc này sao nhìn trời càng ngày càng tối hơn nhỉ"
Bánh bao sữa giải thích: "Bởi vì có quá nhiều đồ ăn vặt ở đằng kia."
Hoắc trầm Vân: "Cái gì"
Bánh bao sữa nghĩ đến lời chú út nói là bữa sáng, lập tức thay đổi lời nói.
"Đằng kia bữa sáng nhiều lắm."
Hoắc trầm Vân: "Bữa sáng nhiều lắm"
Bánh bao sữa đáng yêu gật đầu: "Đúng vậy a, thật nhiều thật nhiều, nhưng mà nhìn kỹ thì có thể ăn cũng không nhiều."
Hoắc trầm Vân không lý giải được lời nói của bé, hắn không trả lời, mà là cẩn thận suy nghĩ lời bánh bao sữa nói, sau đó thử thăm dò hỏi bánh bao sữa.
"Ý của Tể Tể là nơi chúng ta muốn đi, bán bữa sáng rất nhiều, nhưng đồ Tể Tể thích ăn không nhiều"
Ánh mắt Bánh bao sữa xuyên thấu qua kính chắn gió nhìn về phía xa, âm khí đang tràn ngập bầu trời, ánh sáng màu vàng bao xung quanh âm khí trở nên càng lúc càng mờ nhạt, càng ngày càng yếu. Bởi vì âm khí càng lúc càng nồng đậm hơn, thậm chí bên ngoài còn có âm khí đang tới gần.
Bé cau mày giải thích: "Chú út, Tể Tể không kén ăn!"
Hoắc trầm Vân nhịn không được cười lên: "Vậy Tể Tể mới vừa nói có thể ăn không nhiều là ý gì?"
Lực chú ý của Bánh bao sữa đều ở chỗ luồng âm khí nồng đậm trên không trung phía xa.
"Bởi vì bọn chúng không phạm sai lầm nha!"
Hoắc trầm Vân: "......"
Đồ ăn còn cần phạm sai lầm mới có thể ăn.
Đây là thế giới tư duy của những đứa nhỏ sao!!!
Hoắc trầm Vân không thể nào hiểu được, nhưng cũng không cản trở tâm trạng đang rất tốt của hắn.
Bởi vì trước khi ngủ hắn đã nhắn tin với Đổng Tung Tung, xác định Đổng gia không có chuyện gì xảy ra, nên hắn rất yên tâm.
Về phần chuyện trước đó bị Cốc Hưng Úc lợi dụng Đổng Tung Tung hẹn gặp hắn, làm hắn sau đó ngất đi, tiếp theo thì Cốc Hưng Úc lại đến nhà cũ Hoắc gia, nên hắn trực tiếp đoán là vì Cốc Hưng Úc bị bệnh thần kinh, thuần túy là vì trêu đùa hắn!
Xe tiếp tục chạy về phía trước, Hoắc trầm Vân giống như nghe thấy tiếng tiếng chuông gõ"Dang! Dang! Dang".
Hoắc trầm Vân giẫm phanh đi chậm lại, quay đầu hỏi bánh bao sữa.
"Tể Tể, cháu có nghe thấy âm thanh gì không?"
Bánh bao sữa: "Chú út là hỏi âm thanh kiểu như thế nào?"
Hoắc trầm Vân vô thức lên tiếng: "Giống như là tiếng chuông của chùa miếu."
Bánh bao sữa gật đầu: "Nghe thấy, chính là ở chỗ có bữa sáng bên kia truyền đến, chú út, chúng ta nhanh chạy đến, đi tới đường rẽ trước mặt chắc là có thể nhìn thấy bữa ăn sáng."
Hoắc trầm Vân thầm nghĩ, bánh bao sữa chắc là rất thích ăn bữa sáng ở đây, ngay cả từ "cửa hàng ăn sáng" cũng không thèm nói, trực tiếp nói thành bữa sáng.
Lúc hắn thất thần, bánh bao sữa đã từ phía sau đi lên phía trước, đứng ở giữa ghế phụ bên cạnh và ghế lái của tài xế.
"Chú út, chú lái xe có mệt mỏi không? Để Tể Tể lái cho."
Hoắc trầm Vân choáng váng: "A"
Bánh bao sữa chỉ chỉ bàn chân của mình: "Có thể dài ra!"
Hoắc trầm Vân: "......"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.