Minh Vương - Tể Tể Ba Tuổi Rưỡi

Chương 156: Chú Út Bao Bọc Tể Tể




Bóng đen biến mất ngay lập tức khi Bánh bao sữa quay đầu nhìn tới, những lời uy nghiêm không thể làm trái truyền đến tai cụ Bạch.
"Tể Tể không có việc gì, ngươi cũng không thể nhúng tay!"
"Càng không thể nói cho con ta biết là ta đã tới đây!"
Cụ Bạch lấy hết dũng khí hỏi thêm một câu: "Nếu tiểu công chúa hỏi tới......"
Không biết có phải là ảo giác của hắn hay không, nhưng hắn mơ hồ nhìn thấy bóng dáng cao lớn thẳng tắp màu đen vốn đã mơ hồ không thấy rõ đang run rẩy, thanh âm uy nghiêm lạnh lùng bỗng nhiên mềm mại hơn.
"Con bé đang rất mệt mỏi, sẽ chỉ nghĩ là mình nhìn lầm...... Cho dù hỏi, thì nói ta bề bộn nhiều việc! Bé rất ngoan và hiểu chuyện!"
Cụ Bạch bỗng thấy chua xót trong lòng: "...... Dạ!"
Hắn muốn hỏi đại đế vì sao lại ở trong trạng thái này, nhưng chung quanh đã trở nên quang đãng sạch sẽ, đối phương rõ ràng đã rời đi.
Cách đó mấy chục mét bên ngoài, Bánh bao sữa đang vô cùng buồn ngủ, mở to mắt nhìn chằm chằm vào tòa nhà gỗ nhỏ phía xa, chiếc mũi nhỏ nhăn lại, hoàn toàn không thấy chút khí tức nào thuộc về cha cả.
Bánh bao sữa ngơ ngác nhìn về phía đó.
"Cha?"
Bạch Minh Tư đang bế bé trong vòng tay chạy điên cuồng, đột nhiên dừng lại khi nghe thấy giọng nói nhẹ nhàng của bé.
Hoắc trầm Vân mang theo hai đứa cháu cũng đã chạy đến ở đằng sau, Hoắc tư Cẩn và Hoắc tư Tước nhìn thấy Bạch Minh Tư bỗng nhiên dừng lại, bọn hắn cũng kịp thu chân đứng lại.
Chỉ có Hoắc trầm Vân nhất thời không kịp dừng, lại sợ đụng vào Bạch Minh Tư đang ôm bánh bao sữa, nên nhanh chóng chuyển hướng.
Trên chân đá phải cái gì, lảo đảo một cái ngã nhào vào thảm cỏ bên cạnh.
Hoắc tư Cẩn và Hoắc tư Tước nhìn sang, thông qua ánh sáng đèn đường mờ mờ, nhìn xuống mặt cỏ thấy ánh sáng khúc xạ sáng lấp lánh phản chiếu lại, trong nội tâm cảm thấy có gì đó không ổn.
Hoắc tư Cẩn vội vàng đi qua kéo người đứng lên, Hoắc tư Tước chậm hơn một chút cũng vội đi tới kéo tay khác của chú út.
"Trời ạ!"
"Đây là người nào có lòng dạ độc ác, thất đức, (chửi thề) … ném mảnh sành ở trong bãi cỏ, đây là muốn ám sát ai vậy?"
Cụ Bạch ở nơi xa trong nhà lầu gỗ nho nhỏ, ngẩng đầu nhìn lên trời!
Dù sao cũng không phải là cụ!
Người lòng dạ độc ác, thất đức kia đã sớm đi rồi!
Còn không cho nói!
Chuyện xui xẻo này...... Để con trai gánh thôi!
Ngược lại là Tiểu công chúa......
Vừa ra đời đã không có mẹ, sau khi sinh lại gặp đúng thời điểm đại đế muốn kiến thiết cải cách địa phủ, bận đến chân không chạm đất, thỉnh thoảng còn có chuyện phản thần phạm thượng làm loạn, thời gian ở cùng nhau thì ít mà xa cách thì ngày càng nhiều!
Cụ Bạch thở dài, lặng yên không một tiếng động trở về phòng.
Ông nội Bạch vội vàng chạy đến từ đằng xa, Còn Bánh bao sữa không thấy được cha Minh Vương thì lại lần nữa nhắm mắt lại, ở trong ngực Bạch Minh Tư ủi ủi dụi dụi.
Bé sợ anh Minh Tư lo lắng, nên hàm hồ nói nhỏ.
"Anh Minh Tư, Tể Tể buồn ngủ, Tể Tể buồn ngủ quá buồn ngủ quá, Tể Tể rất muốn ngủ! Nên để yên cho Tể Tể ngủ nhé!"
Bạch Minh Tư: "......"
Bạch Minh Tư muốn nói cho bé biết, có lẽ Vương của Địa Phủ đã xảy ra chuyện.
Nhưng lại nghĩ đến nếu như Vương của Địa Phủ thật sự xảy ra chuyện lớn thì bản thân bé là con gái ruột của Vương nhất định sẽ cảm ứng được.
"Được rồi, Tể Tể ngủ đi, anh Minh Tư không quấy rầy Tể Tể ngủ nữa, cũng không cho người khác quấy rầy Tể Tể ngủ."
Khuôn mặt nhỏ nhắn lại mũm mĩm của bánh bao sữa ngả vào ngực, chậm rãi phát ra tiếng gừ gừ nho nhỏ.
"Hừ ~~"
Dường như bé rất mệt mỏi, tiếng ngáy nho nhỏ của bánh bao sữa lần này to hơn so với bình thường.
Mà còn kéo dài ra!
Như thể một người mệt mỏi đến mức ngủ thiếp đi và ngáy liên tục.
Bạch Minh Tư suy đoán cùng với chuyện hắn mời linh có liên quan, liền tranh thủ ôm chặt bánh bao sữa hơn một chút.
Ông nội Bạch đúng lúc này vội vàng chạy đến, lại vừa vặn nghe được Hoắc trầm Vân bực tức nói lớn tiếng.
"Lòng dạ hiểm ác thật! Đây là muốn hủy gương mặt ông mà! Mặc dù ông có thực lực, hiện tại lại có bối cảnh gia đình hậu thuẫn, nhưng nam nhân cũng hi vọng mình có khuôn mặt đẹp trai nha!"
Ông nội Bạch: "......"
Hoắc tư Cẩn và Hoắc tư Tước nhìn gương mặt chú út có ba vết máu, yên lặng quay đầu lại chào ông.
"Ông nội Bạch!!!"
Ông nội Bạch từ ái cười, ánh mắt lướt qua trên lầu hai của tòa lầu gỗ nhỏ đằng xa, vừa hay nhìn thấy Cụ Bạch dùng lá bùa kim quang phát hiện ra một chữ"Về".
Xem ra Cha của ông biết chuyện gì xảy ra, nhưng cũng không tính toán sẽ nói gì cả.
Cha không có ý định quan tâm đến, có nghĩa sự tình cũng không nghiêm trọng đến mức cần cha phải xuất thủ.
Ông nội Bạch thông qua Ông nội Hoắc cũng vừa biết con trai út Hoắc gia bị bế nhầm khi mới sinh, lại nhìn vết xước ở trên mặt người trẻ tuổi bị chảy máu, bắt đầu nhận lỗi.
"Cậu chắc là trầm Vân rồi. Thật sự là thật có lỗi, bác Bạch hai ngày vừa rồi mới cho người sửa chữa lại bãi cỏ, còn chưa kịp kiểm tra, bác lập tức gọi bác sĩ tới giúp cháu xử lý vết thương."
Ông vừa nói vừa dò xét Hoắc trầm Vân.
Cùng ở ngành giải trí, nhưng là Hoắc trầm Vân thật so trước đó cái kia Hoắc trầm Vân giả có khí tức trên người sáng hơn nhiều, mà mặt mày thanh chính, ánh mắt sạch sẽ.
Ông nội Bạch cười càng thêm từ ái: "Đây mới thật sự là người nhà họ Hoắc!"
Hoắc trầm Vân đang tức giận: "......"
Hoắc tư Cẩn nín cười giới thiệu với chú út.
"Chú út, đây là trưởng tộc của Bạch gia hiện nay, Bạch gia là gia tộc tâm linh đã trải qua nhiều thế hệ, cùng với Hoắc gia chúng ta là thế giao, đi lại rất gần."
Hoắc trầm Vân nghe thấy là gia tộc tâm linh, cả người đều muốn tê cứng lại.
"Thật...... Tâm...... Tâm linh sao?"
Ông nội Bạch nhìn trạng thái của Hoắc Trầm Vân như thấy được Hoắc tư Thần, dáng vẻ sợ hãi lại tò mò đánh giá nhìn xung quanh của hắn tuyệt đối giống Hoắc tư Thần nếu như cùng ở đây.
Ông nội Bạch mỉm cười gật đầu: "Trầm Vân nếu cần, có thể tìm bác bất cứ lúc nào."
Hoắc trầm Vân đầu lắc nguầy nguậy.
"Không không không...... Không cần. Mặc dù cha mẹ nuôi của cháu đã đi, nhưng mà chắc là họ đã sớm đi đầu thai, không cần...... Không cần làm gì cả."
Ông nội Bạch đối với chế độ quản lý của địa phủ cũng ít nhiều hiểu rõ một chút, tính toán thời gian sau đó nói ba chữ.
"Cũng chưa chắc."
Hoắc trầm Vân: "......" //hahahaha
Ông nội Bạch bỗng nhiên nhìn chằm chằm Hoắc trầm Vân thật kỹ, lại lần nữa hỏi thăm.
"Trầm Vân, những năm gần đây cháu thường hay gặp chuyện không may, mà lại có mấy lần suýt nữa mất mạng phải không?"
Hoắc trầm Vân sốc triệt để, ánh mắt nhìn về phía ông nội Bạch một cách sùng bái.
"Bác Bạch, làm sao bác biết?"
Không đợi ông nội Bạch nói chuyện, Hoắc trầm Vân dùng tay đập lên trên trán của mình.
"Nhìn cái đầu óc đần độn của cháu này, bởi vì bác Bạch là tộc trưởng của gia tộc tâm linh mà!"
Ông nội Bạch nhìn ra Hoắc trầm Vân bị người khác cướp đi khí vận, nếu như không có người thân hỗ trợ chỉ sợ đã sớm mất mạng.
Hắn yên lặng mở mắt âm dương ra, phát hiện xung quanh Hoắc trầm Vân rất sạch sẽ.
Ông nội Bạch nghi hoặc trong lòng nhưng không biểu hiện gì lên trên mặt, vẫn cười trả lời vấn đề của Hoắc trầm Vân.
"Ít nhiều cũng có thể nhìn thấy một chút."
"Cháu là bị người khác cố ý cướp đi khí vận."
Hoắc trầm Vân liền vội vàng gật đầu: "Cái này cháu biết, Tể Tể đã nói với cháu, còn nói muốn giúp cháu tìm khí vận trở về!"
Nói đến đây, ánh mắt Hoắc trầm Vân nhìn sang Bạch Minh Tư đang ôm bánh bao sữa, ánh mắt hơi sợ hãi trở nên rất dịu dàng.
"Thật ra tìm hay không tìm về đều không quan trọng, hiện tại cháu đã về nhà, cha mẹ khoẻ mạnh, bên người còn có nhiều người thân như vậy đã rất tốt rồi."
Ông nội Bạch không ngoài ý muốn khi bánh bao sữa có thể biết Hoắc trầm Vân bị người khác cướp đi khí vận.
Dù sao thì hắn cũng nhìn không thấu bánh bao sữa.
"Tể Tể đã nói như vậy thì tất nhiên sẽ tìm được khí vận thuộc về cháu, ai cũng không đoạt được!"
Hoắc trầm Vân: "......"
Tộc trưởng gia tộc tâm linh đều đã nói như vậy, có phải mang ý nghĩa cháu gái nhỏ của hắn rất lợi hại không?
Vừa nghĩ tới bánh bao sữa ở trước mặt hắn bỗng nhiên cao lên gần hai mét, Hoắc trầm Vân yên lặng thu hồi ánh mắt đang nhìn bánh bao sữa.
Quản gia mang theo bác sĩ tới, bác sĩ nhìn thấy vết thương trên mặt Hoắc trầm Vân chuẩn bị tới kiểm tra thì Hoắc trầm Vân lại vội vàng lắc đầu.
"Tôi không sao, bị thương ngoài da thôi, qua mấy ngày liền tốt, mau giúp Tể Tể nhà tôi kiểm tra xem sao."
Sau khi nói xong Hoắc trầm Vân mới chú ý tới một vấn đề, trước đó thằng nhóc Bạch Minh Tư kia vô cùng lo lắng, sợ xanh mặt và bất an ôm bánh bao sữa trở về tìm người cứu mạng.
Lúc này làm sao......
Bạch Minh Tư đã biết Tể Tể chỉ là đơn thuần buồn ngủ, lắc đầu đối với bác sĩ.
"Giúp chú út Hoắc gia kiểm tra đi, Tể Tể không có việc gì, trước đó là tôi không có kiểm tra kỹ lưỡng, Tể Tể chỉ đơn thuần là mệt nhọc ngủ thiếp đi thôi."
Hoắc trầm Vân trợn trừng mắt: "...... Ngủ say cùng với nguy hiểm đến tính mạng mà cậu cũng có thể kiểm tra sai được sao?"
Hoắc tư Cẩn và Hoắc tư Tước cũng cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.
Loại sai lầm như thế này Bạch Minh Tư sẽ không bao giờ phạm phải mới đúng.
Có phải là có vấn đề gì đó mà Bạch Minh Tư không nói cho bọn hắn biết?
Ông nội Bạch đúng lúc lên tiếng giải vây cho tráu trai: "Minh Tư, Tể Tể ngủ rồi thì cháu trước tiên đưa Tể Tể đi nghỉ ngơi đi."
Hoắc trầm Vân vừa nghĩ tới Tể Tể là hắn mang ra ngoài, tất nhiên phải là hắn mang về.
"Để chú ôm Tể Tể!"
"Bác Bạch, hôm nào trầm Vân lại đến thăm bác sau."
Cũng không đợi Bạch Minh Tư và ông nội Bạch nói gì, Hoắc trầm Vân liền ôm bánh bao sữa sải bước đi ra ngoài.
Trên đường đi ra xe, quần tây liên tiếp cọ xát vào vết thương ở đầu gối làm hắn đau đến nhe răng trợn mắt, nhưng vẫn nghiến răng chịu đựng không dừng lại một giây nào.
Đùa sao!
Cháu gái nhà mình tại sao lại để thằng nhóc Bạch gia ôm đi ngủ?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.