Minh Vương - Tể Tể Ba Tuổi Rưỡi

Chương 151: Bánh Bao Sữa Cáu




Cách đó ngàn mét, trong một căn phòng trên tầng cao nhất của tòa nhà, một người đàn ông trung niên mặc kiểu áo đạo sĩ cau mày, nhìn hình nộm đột nhiên rơi xuống.
Một nam nhân trẻ tuổi có cách ăn mặc rất thời trang đang ngồi trên ghế sô pha gần đó, người nam nhân trẻ tuổi này không phải ai khác chính là Hoắc trầm Vân giả, hiện tại nên gọi là Cốc Hưng Úc.
Nhìn thấy hình nộm đổ xuống, người đàn ông mặc áo đạo sĩ lại đi vòng quanh, Cốc Hưng Úc ngồi không yên.
Hắn đứng lên đi tới.
"Hải đại sư, có chuyện gì xảy ra thế?"
Hải đại sư sờ râu ria thưa thớt trên cằm của mình, cầm lên hình nộm nhìn nhìn, lắc đầu.
"Thất bại."
Cốc Hưng Úc ngẩn người: "Thất bại? Đạo thuật của anh cao như vậy, làm sao lại thất bại được?"
Hải đại sư cau mày, giọng nói hơi trầm xuống.
"Bởi vì đối phương có phòng bị, mà vừa rồi tôi dùng thuật điều khiển khôi lỗi đơn giản nhất, hơn thế nữa là khoảng cách khá xa, nên hiệu quả đạt được không tốt."
"Để cho hắn tới gần hơn chút nữa rồi lại dùng thuật khôi lỗi làm lại xem sao! Hắn lai tạp trong ngành giải trí, cho dù diễn viên tuyến mười tám, vô danh tiểu tốt cũng không thể tàng hình được, cho dù hắn đã trở thành cậu ba Hoắc gia, nhưng tin tức lái xe đâm chết người phát ra cũng sẽ tạo thành một điểm đen đối với Hoắc gia
Hải đại sư thần sắc lạnh lùng nhìn Cốc Hưng Úc đang nóng nảy lo lắng.
"Cậu nói thật cho tôi biết xem, họ vì sao lại phát hiện ra thân phận của cậu? Chuyện của anh cậu cũng rất nhiều năm như vậy đều không bị lộ ra, cậu đi một chuyến Vận Thành thôi mà sao thân phận cậu ba Hoắc gia lại bị mất rồi?"
Sắc mặt Cốc Hưng Úc thay đổi, quay đầu đi nhìn về nơi khác.
"Muốn nói thì là do Hoắc Trầm Lệnh nhận nuôi thêm một đứa nhỏ, cũng không biết là có cái vận cứt chó gì, lại có thể đi nhầm vào phòng của Hoắc trầm Vân thật, mà hai ông bà Hoắc lại đúng lúc đi tìm bọn họ, trực tiếp gặp được nhau."
Chân mày Hải đại sư nhíu chặt hơn, càng không thể nào hiểu được.
"Bắt đầu từ lúc cha mẹ cậu tìm tôi nhờ cướp đoạt đi vận khí của hắn cho cậu, thì vận khí của hắn đến đầu tháng chín năm nay sẽ chính thức bị cậu cướp đi toàn bộ, còn hắn ngoài ý muốn tử vong!"
Con ngươi Cốc Hưng Úc mở lớn, giọng nói hơi khẩn trương.
"Vậy là...... Vận khí của hắn thay đổi sao?"
Hải đại sư bỗng nhiên nhìn chằm chằm Cốc Hưng Úc: "Đứa nhỏ mà cậu nói có lớn không? Trông thế nào, có ảnh chụp không?"
Trong đầu Cốc Hưng Úc hiện lên hình ảnh bánh bao sữa, vẻ mặt hắn trở nên rất chán ghét cùng với không cam lòng, cho nên hình ảnh tự nhiên liền bị bóp méo.
"Rất xấu xí, vừa béo vừa đen, giống như quỷ chết đói đầu thai, nhìn thấy là muốn buồn nôn!"
Hải đại sư: "......"
Hải đại sư nghĩ đến ảnh chụp Minh Tể Tể mà chủ nhân hắn đưa cho, hắn khẳng định đứa nhỏ mà Cốc Hưng Úc tả cùng với ảnh chụp mà hắn xem căn bản không phải là một người.
Chỉ cần không gặp phải Minh Tể Tể, thì căn bản không có gì phải sợ.
"Được rồi! Một đứa nhỏ mà thôi, sau này gặp tôi cho cậu một tấm bùa về đốt thành tro, sau đó dỗ cho đứa nhỏ đó uống, bảo đảm chết một cách lặng yên không tiếng động."
Cốc Hưng Úc nghe xong, con mắt liền sáng lên.
"Cảm ơn Hải đại sư!"
Hải đại sư hờ hững gật đầu nhắc nhở hắn.
"Thời gian tới đây cậu an phận một chút!"
Chân hắn chạm chạm mặt đất, âm thanh ép xuống rất thấp.
"Phía dưới kia đang rất loạn!"
Cốc Hưng Úc vừa sợ vừa hiếu kỳ: "Dưới đó thế nào?"
Hải đại sư không muốn cùng hắn nói nhiều, chỉ nói câu"Địa Phủ có biến" rồi bỏ đi.
Cốc Hưng Úc vội đuổi theo: "Hải đại sư, anh cứ đi như thế sao?"
Hải đại sư cũng không quay đầu lại, mà cứ thế đi vào thang máy.
"Tôi đi xuống lầu một bày trận, cậu cứ ngoan ngoãn đợi ở đây đi! Đừng ra khỏi phòng này, nếu không cô gái hôm qua cậu chơi chết rất nhanh sẽ tìm đến đấy!"
Cốc Hưng Úc cứng người: "Chết cũng đã chết rồi, không phải nên đi xuống âm phủ đầu thai sao?"
Hải đại sư nhịn lại bất mãn quay đầu lườm hắn một cái: "Địa Phủ không yên ổn, Minh Vương đóng cổng địa phủ rồi, thời gian gần đây tất cả linh hồn mới đều ở lại nhân gian! Nếu như ngươi không tin, có thể thử một chút!"
Cốc Hưng Úc: "......"
——
Thời gian cũng chưa muộn lắm, bánh bao sữa nhìn tòa cao ốc là khu phồn hoa của trung tâm thành phố. Ở đây đèn đuốc sáng trưng, dòng người đi lại không ngừng, náo nhiệt vui mừng giống như ban ngày.
Lúc xe dừng lại ở bãi đỗ xe, bánh bao sữa đã ăn hết bát giò heo lớn, còn li3m sạch sẽ.
Hoắc trầm Vân mở cửa ghế lái phụ ra thì vừa hay nhìn thấy hình ảnh bánh bao sữa đang cúi đầu sâu trong bát lớn.
Quá ấn tượng!
Bát lớn kia không chỉ nuốt cái đầu nhỏ của bé, thậm chí hơn nửa thân thể còn muốn chui vào trong.
Nếu như không phải nhìn thấy đôi chân đang vui vẻ đung đưa, còn có bàn tay nhỏ mũm mĩm đang cầm bát, chắc chắn hắn sẽ tưởng rằng cái bát lớn kia đang tự mình bay lơ lửng.
Nghe thấy tiếng mở cửa, bánh bao sữa ngẩng đầu lên từ bên trong chiếc bát.
Bát quá lớn, chỉ nhìn thấy mái tóc xù và đôi mắt to đen long lanh của bé.
Hoắc trầm Vân nhìn lại cảm thấy rất đáng yêu.
Hắn lấy điện thoại ra quay về hướng bánh bao sữa chụp ảnh lia lịa.
Bánh bao sữa tò mò, để cái bát ở lại chỗ ngồi, còn mình thì từ bên cạnh trượt xê ra, cong cái mông tụt xuống xe.
Ông Hoắc đưa xe cho Hoắc trầm Vân chính là một chiếc xe việt dã, giống với kiểu xe của Trần Hải Đào có gầm khá cao mà lúc trước bánh bao sữa tụt xuống không được, bây giờ tất nhiên cũng không thể tụt xuống để hai chân có thể chạm đất.
Hoắc trầm Vân nhìn thấy hình ảnh bánh bao sữa trong điện thoại đang xê mông ngồi sát ra mé ngoài của ghế phụ, vểnh cái mông nhỏ lên, nhích nhích một chút một muốn tụt xuống.
Thậm chí còn phát ra tiếng vang nhỏ.
" ấp a ấp úng ự ~~"
Hoắc trầm Vân chưa từng nghĩ đến bánh bao sữa có thể đáng yêu đến thế, đáng yêu không chịu được.
Lúc chuẩn bị hỗ trợ bé thì nghe thấy tiếng “hey a”, bé con mập mạp dùng lực nhảy từ trên xe xuống
Bé dùng sức không nhỏ, lại là nhảy lùi về phía về sau, nhất thời không khống chế tốt lực nên nhảy về sau quá đà, tới tận chỗ bụi cây đằng sau cách xa ba mét.
Hơn nữa còn là tư thế đầu chạm đất trước, hai chân chổng lên trời!
Hoắc trầm Vân: "......"
Hoắc trầm Vân giật mình, vội đút điện thoại vào trong túi chạy như bay tới kéo bánh bao sữa lên.
Hải đại sư vừa đi đến cửa chính tòa nhà, đứng ở xa xa nhìn thấy một đứa bé bỗng nhiên đâm đầu vào bụi cây xanh, mà người lớn của đứa nhỏ hình như còn đang cầm điện thoại chụp ảnh cho đứa bé kia.
Trên tay Hải đại sư cũng đã hại vô số nhân mạng, đương nhiên sẽ không thấy xót cho đứa nhỏ.
Nhưng bởi vì vẫn luôn không tìm thấy Minh Tể Tể, cho nên hiện tại nhìn thấy bất kỳ đứa nhỏ nào hắn cũng sẽ chạy tới để nhìn kỹ khuôn mặt.
Vì vậy, hắn nhanh chóng chạy tới, giả vờ dùng lời lẽ chính nghĩa và nghiêm khắc trách cứ Hoắc trầm Vân.
"Cậu làm cha thế nào thế? Đứa nhỏ bị ngã vào bụi cây mà cậu vẫn còn có thể dùng điện thoại chụp ảnh được?"
"Đầu năm nay, những người ở trên mạng nói rất đúng, cha trông con, còn sống là tốt rồi! Còn cậu trông con nhỏ như thế này, đứa nhỏ còn có thể sống sao?"
Hải đại sư đẩy Hoắc trầm Vân đang định chộp lấy chân nhỏ của bánh bao sữa ra, đưa tay kéo đứa nhỏ lên.
Tự nhiên Hoắc trầm Vân bị chửi nên đầu óc hơi choáng váng, lại nhìn thấy đối phương mặc áo như của đạo sĩ, cảm thấy không giống người tốt, nhắm chuẩn vị trí liền giơ tay đẩy mạnh một cái ở phía sau lưng, sau đó quát lên.
"Đi ra! Ai bảo anh chạm vào cháu gái nhà tôi! Đạo sĩ thối! Bị Bệnh tâm thần à!"
Hải đại sư không đề phòng, bị đẩy một cái lảo đảo mất thăng bằng nên phịch một tiếng ngã vào bụi cây.
Vận khí của hắn tương đối kém, ở giữa bụi cây có cái hố sâu, hôm trước mới có một trận mưa to nên vẫn còn khá nhiều nước, bên trên cũng đặt mấy cành cây che chắn, còn có một tấm biển cảnh báo ở bên cạnh.
Thể trọng hắn khá nặng nên cứ như vậy đè lên mấy cành cây rơi xuống phía dưới hố.
Mặt mũi bánh bao sữa đầy bùn được chú út kéo lên từ bên trong bụi cây nghe thấy động tĩnh bên này nên tránh thoát tay của chú chạy tới nhìn xem.
Hải đại sư bị rơi ở trong hố nhìn thấy bánh bao sữa xuất hiện, không quan tâm bốn phía đều là nước bùn, thật cẩn thận nhìn chằm chằm bánh bao sữa.
Trên mặt bánh bao sữa nhem nhuốc, trông rất béo, cả người thì bẩn thỉu không chịu được.
Trừ béo giống Minh Tể Tể trên tấm ảnh ra thì không có chỗ nào giống cả!
Hắn ghét bỏ muốn chết.
"Mau mau cút!"
Bánh bao sữa nghe biết là bị ghét bỏ, lại nhìn thấy chú có bộ tóc xấu xia kia đầy nghiệt nợ trên người. Bé thấy bực mình, cáu giận.
Bé nhìn trái nhìn phải ở trên mặt đất, không thấy có cái gì.
Lúc này, Hoắc trầm Vân tự nhiên lại hiểu ý bánh bao sữa, vội chạy tới đầu xe có mấy tảng đá chặn muốn bê về cho bé.
Kết quả quá nặng, hắn không bê nổi.
Bánh bao sữa vòng qua chú út đi tới: "Chú út, để Tể Tể bê!"
Hoắc trầm Vân vừa định nói hắn còn bê không nổi thì Tể Tể cũng không bê nổi đâu, thì thấy bánh bao sữa đã xoay người hai tay chạm vào tảng đá muốn bê lên, sau đó đổi thành một tay, tay còn lại thì chống eo, còn không quên nói cho hắn biết.
"Chú út, chú giúp Tể Tể nhìn có camera giám sát ở gần đây không."
Hoắc trầm Vân ngơ ngác nhìn bánh bao sữa bê viên đá lên: "...... A? A! Được!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.