Minh Vương - Tể Tể Ba Tuổi Rưỡi

Chương 144: Gặp Người Nói Tiếng Người, Gặp Quỷ Nói Tiếng Quỷ




Khi Lục Minh Trung trên đường đến bệnh viện kiểm tra, ông ấy bị gãy xương cột sống, trán bên phải cũng bị rách một vết, một nửa khuôn mặt đều là máu, nhưng ý thức vẫn rất tỉnh táo.
Thời gian ở trên đường đi đến bệnh viện, ông đều không nói tiếng nào, dù sắc mặt trắng bệch nhưng vẫn cắn chặt hàm răng nhịn đau.
Bà lục cũng mím chặt môi, thần sắc căng thẳng cùng đi tới bệnh viện.
Ngồi ở bên cạnh còn có Đổng Tung Tung đang vừa khóc vừa nói xin lỗi.
"Bác ơi, là cháu không tốt, cháu không nên gọi bác hỗ trợ tu sửa giàn nho."
Lục Minh Trung nhịn đau lên tiếng: "Tung Tung, chuyện này không liên quan gì đến cháu, chỉ là ngoài ý muốn."
Lục gia và Đổng gia là hàng xóm, ông nhìn đứa nhỏ Tung Tung này lớn lên từ khi còn rất nhỏ, là đứa hiếu thuận lại trung thực, chắc chắn không cố ý làm hắn ngã từ trên giàn nho xuống.
Ngược lại, lúc ở trên giàn nho ngã xuống, ông nhìn thấy hình như có bóng người lạ. Nhưng giàn nho dày đặc nhiều tầng lá chặn ánh mắt ông nên ông cũng không thể xác định được rõ là ai.
Bà Lục cầm tay an ủi Đổng Tung Tung: "Bác Lục con nói đúng đó, không liên quan gì với cháu, chính là chuyện ngoài ý muốn thôi."
Đổng Tung Tung vẫn ngồi khóc, cực kỳ áy náy.
Cũng may, cuối cùng cũng đến bệnh viện.
Lục tây Ba đi thẳng đến bệnh viện, cho nên khi xe cứu thương đến bệnh viện thì Lục Minh Trung được đưa thẳng vào phòng cấp cứu.
Ở bên ngoài phòng cấp cứu, lúc này vợ bác Lục và Đổng Tung Tung mới chú ý tới trong ngực của Lục tây Ba còn đang ôm một đứa nhỏ.
"Tây Ba, đây là......?"
Bánh bao sữa chớp chớp đôi mắt to long lanh tự giới thiệu.
"Chào bác, chào chị gái xinh đẹp, cháu gọi là Tể Tể, năm nay ba tuổi rưỡi, là cháu gái của chú út, cháu có một người cha ở địa phủ và một người cha hiện tại đang ở trong bệnh viện."
Bà Lục: "......"
Đổng tung tung: "......"
Như thế là cha ruột qua đời, sau đó được nhận nuôi?
Hai người đồng thời nhìn bánh bao sữa đầy yêu thương.
Lục tây Ba vội vàng giải thích: "Mẹ, đây là Tể Tể, là con gái nuôi của Hoắc Trầm Lệnh, là người của Hoắc gia ở thủ đô, nhưng được yêu thương như con gái ruột, cũng là cháu gái của Tây Lăng."
Đổng Tung Tung sửng sốt: " Hoắc gia? Là gia tộc đứng đầu của Hoa quốc sao "
Lục tây Ba gật đầu: "Đúng vậy!"
Ánh mắt Đổng Tung Tung nhìn về phía Lục Tây Lăng biến đổi, ánh mắt sáng ngời trong suốt rất nhanh chuyển sang ảm đạm.
Vợ bác Lục không hiểu.
"Cái gì mà gia tộc đứng đầu nước Hoa?"
Lục Tây Lăng cố gắng đứng thẳng người lên, không muốn đối mặt với bánh bao sữa.
"Bác ơi, chuyện này hơi phức tạp, chờ bác trai từ phòng cấp cứu ra ngoài rồi cháu sẽ nói với hai bác."
Vợ bác Lục nhìn bánh bao sữa, lại nhìn cháu mình hình như không dám nhìn thẳng bánh bao sữa, cảm thấy hơi mờ mịt.
"A, được, cũng được."
Trong lòng lại nghĩ: đứa nhỏ gọi là Tể Tể này thật đáng yêu, thật đáng yêu!
Một đôi mắt to long lanh nhìn bà, lòng của bà muốn tan chảy khi bé cười lên với bà.
Nếu như không phải trường hợp không thích hợp, nếu như chồng bà không có chuyện, thì thật sự bà sẽ không khống chế nổi bản thân mà đưa tay tới ôm hôn đứa nhỏ đáng yêu này.
Dù sao hai vợ chồng bà cũng chỉ có hai đứa con trai, hai vợ chồng chú út không còn vì tai nạn xe, để lại đứa cháu ba tuổi Tây Lăng cho bọn họ, họ thấy đứa nhỏ quá đáng thương, nên giữ lại chăm sóc lớn lên cùng với mấy đứa con của mình.
Ba đứa chỉ biết to xác, không có lấy một đứa là áo bông nhỏ tri kỷ!
Hai vợ chồng đều muốn có thêm một đứa con gái, nhưng mãi vẫn không sinh thêm được.
Bánh bao sữa nhìn thấy bà Lục đang nhìn chằm chằm vào mình với ánh mắt mong chờ...... Bánh bao sữa liền duỗi hai bàn tay nhỏ về phía bà Lục.
"Bà à, cháu có thể ôm bà một cái được không?"
Trên người bà Lục vẫn còn mặc bộ đồ lao động làm ở nhà máy, hơi bẩn, trên tay vẫn còn dính một chút máu tươi.
Lúc bánh bao sữa hỏi, bà đã hận không thể vươn tay ôm ngay lấy bé.
Nhưng nhìn thấy trên người mình quần áo và máu dính trên tay, lại đột ngột rụt tay về.
Lúc mà tay của bà rụt về thì bánh bao sữa đã vươn người, thân thể đổ về phía trước, bàn tay ôm lấy cổ bà.
"Tể Tể …!"
Lục tây Ba hơi bất ngờ.
Dù sao đây cũng không phải là đứa nhỏ bình thường!
Đây là con gái duy nhất của người nắm quyền Hoắc gia, gia tộc đứng đầu nước Hoa, nếu không cẩn thận để bị ngã, người Hoắc gia chắc chắn sẽ liều mạng với hắn.
Thấy bánh bao sữa nhào vào trong ngực mình, bà Lục lo lắng bánh bao sữa ngã nên theo bản năng đưa tay đỡ cái mông nhỏ của bé.
Bánh bao sữa ghé vào tai bà an ủi.
"Bà không cần lo lắng đâu, chú Lục vận rủi đã tan rồi, ông cũng sẽ không có chuyện gì đâu."
Bà Lục: "......"
Bà Lục rất bất ngờ khi bé muốn ôm là vì an ủi bà.
Bọn họ đã quen với công việc nhà nông, bình thường làm việc bị ngã hay bị thương đã thành thói quen, cũng không cảm thấy có gì quan trọng.
Lần này chồng bà ngã bị thương nặng hơn, bà chỉ sợ Đổng Tung Tung càng áy náy, cho nên luôn cố gắng giữ vững tinh thần, cũng tin tưởng chồng bà không có vấn đề gì, có thể mạnh khỏe trở về nhà.
Bây giờ, đứa nhỏ tự nhiên lại an ủi khiến bà động lòng.
Hốc mắt nóng lên, suýt nữa thì bà đã bật khóc rồi.
Bà muốn xoa đầu bé, cảm ơn bé đã an ủi bà.
Nhưng nhìn làn da bé non mịn, trắng hồng sạch sẽ giống đứa bé mà họ chỉ có thể nhìn thấy trên TV, lại không dám đưa tay lên.
Bà đột nhiên hiểu được lý do con trai mình vừa nãy lại khẩn trương như vậy.
Bánh bao sữa có gia cảnh rất tốt, mà gia đình họ...... Họ gặp được đã là may mắn.
Bà làm việc ở nhà máy sản xuất đồ da đã lâu nên hai tay đều rất thô ráp.
Bà sợ vết chai trên tay của bà làm đau làn da mỏng manh, non mịn của bé.
Nhưng chỉ chốc lát, tay của bà đã được bánh bao sữa cầm lấy, sau đó áp lên trên mặt của bé.
Bánh bao sữa nghiêng cái đầu nhỏ rất đáng yêu, cười híp mắt hỏi bà.
"Bà ơi, má của Tể Tể có phải rất mềm không? Có phải là rất giống bánh bao vừa được hấp ra không?"
Bà Lục: "......"
Bỗng nhiên, Lục Tây Lăng đưa tay ra muốn ôm bé vào lòng: "......"
Bánh bao sữa quay đầu nhìn về phía chú út.
"Chú út, chú tìm Tể Tể có việc gì sao?"
Lục Tây Lăng: "......"
Lục Tây Lăng thu tay lại nhìn ánh sáng nhàn nhạt bên ngoài, lại nhìn cái bóng tròn tròn dưới ánh đèn, vỗ một cái lên đầu mình.
Hắn bị điên rồi!
Chắc chắn là lúc ấy hắn quên khóa cửa phòng, cho nên bánh bao sữa mới đi vào phòng hắn, sau đó lại đi tới phòng tắm.
Không phải quỷ!
Không phải quỷ!
Nhưng đề phòng, Lục Tây Lăng vẫn cứng cổ lên tiếng.
"Cháu...... Là người sao?"
Bánh bao sữa nhìn chú út đang căng thẳng, rất có khả năng một giây sau chú sẽ lại ngất đi. Con ngươi đen nhánh của bé đảo qua đảo lại suy nghĩ.
Cha Minh Vương của bé từng nói, khi bé ở nhân gian thì chính là người, đối diện với quỷ thì chính là quỷ! Nếu như nhìn thấy không phải người cũng không phải quỷ, nhưng đối phương thần phục thì đá tới âm phủ, dùng luật của âm phủ xử trí. Nếu như cố tình muốn đối đầu thì trực tiếp xử lý!
Đơn giản chính là gặp người nói tiếng người, gặp quỷ nói tiếng quỷ.
Không người không quỷ, nếu thuần phục thì đưa đến âm phủ, không phục thì trực tiếp giết!
Nghĩ tới đây, bánh bao sữa cười hắc hắc.
Giọng của bé nghe rất nhẹ và ngọt ngào.
"Chú út, bây giờ Tể Tể là người!"
Yết hầu của Lục Tây Lăng nhấp nhô lên xuống: "Bây giờ?"
Bánh bao sữa ngoan ngoãn gật đầu"Đúng thế!"
Lục Tây Lăng: "......"
Vậy thì ban đêm không phải người sao?
Lục tây Ba tin tưởng tuyệt đối bánh bao sữa, thậm chí còn hơi sùng bái.
"Được rồi, Tây Lăng, đương nhiên Tể Tể là người, hơn nữa còn là người có thể dự đoán chuyện họa hay phúc, tốt xấu!"
Bà Lục cũng phụ họa theo: "Tây Lăng, không được ức hiếp Tể Tể, đứa nhỏ mới ba tuổi rưỡi."
Lục Tây Lăng: "......"
Rõ ràng hắn mới là người bị ăn hiếp mà?
Nhưng nói đến chuyện đó nữa thì thật xấu hổ, Lục Tây Lăng im lặng ngậm miệng lại.
Nhìn bánh bao sữa đang cười nhẹ, dùng đôi mắt to nhìn hắn. Lục Tây Lăng đảo mắt nhìn ra chỗ khác...... Trong lòng đang phát ra những tiếng gầm rú!
Ôi trời ơi ….Ôi …!!!!
Hắn bị cháu gái ba tuổi rưỡi nhìn thấy hết sạch, nhìn thấy hết, nhìn thấy hết,......
Khi tâm trạng Lục Tây Lăng đang suy sụp, bánh bao sữa liếc nhìn sang chị gái xinh đẹp ở bên cạnh.
Đổng Tung Tung rất muốn nhìn Lục Tây Lăng, nhưng sợ bị anh ta phát hiện, nên vô cùng nhẫn nhịn không nhìn hắn. Lúc muốn nhìn lên, không ngờ lại đột nhiên đối diện với đôi mắt to long lanh của bánh bao sữa.
Gương mặt của Đổng Tung Tung hơi đỏ lên, vội cười cười một cách dịu dàng và cưng chiều với bé, sau đó cúi đầu xuống nhìn mũi chân của mình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.