Minh Vương - Tể Tể Ba Tuổi Rưỡi

Chương 140: Thấy Rõ Tướng Mạo Của Chàng Trai Trẻ




Rầm một tiếng, Giang Lâm cũng ngã xuống.
Ông nội Hoắc cùng Bà nội Hoắc trợn mắt ngạc nhiên!
Hai người hai mặt nhìn nhau đồng thanh nói.
"Chuyện gì vậy?"
Bánh bao sữa chột dạ hai tay đan vào nhau, mắt to đen nhánh trốn tránh.
"Khả năng...... Có lẽ là...... Chắc là bị Tể Tể dọa?"
Nhưng bé thật sự không cố ý!
Phương hướng cảm giác không tốt lắm, lại ăn quá no bụng vào ban đêm, lực lượng quá lớn, không cẩn thận lao quá đà, nên mới dọa chú út giống cha kia sợ hãi.
Về phần Chú Giang......
Bánh bao sữa nhấp nháy miệng nhỏ, quyết định chờ Chú Giang tỉnh, cẩn thận cùng Chú Giang nói tiếng xin lỗi sau.
Ông nội Hoắc cùng bà nội Hoắc nghe bé nói như vậy thì lại đồng thanh bác bỏ.
"Tể Tể đáng yêu như thế, làm sao có thể hù dọa người khác?"
Bà nội Hoắc mặt mũi tràn đầy vẻ giận dữ: "Tự mình đêm hôm khuya khoắt còn xem phim kinh nên mới bị dọa sợ, còn hướng về Tể Tể nhà chúng ta hô quỷ a quỷ! Có quỷ vật nào giống Tể Tể đáng yêu nhà chúng ta chứ?"
Bánh bao sữa: "......"
Bánh bao sữa con mắt lóe sáng, ưỡn lồ ng ngực nhỏ.
"Không có không có, bà nội, tất cả quỷ đồ vật cộng lại cũng không đáng yêu bằng Tể Tể!"
Bà nội Hoắc nhìn bánh bao sữa tự tin như vậy, trong nháy mắt vui vẻ trở lại.
Dù ở sâu trong nội tâm vẫn mang theo nhiều chuyện phải lo lắng, ví như chuyện đứa con trai út có khả năng bị ôm nhầm, ví như chuyện An An không phải cháu gái ruột......
Nhưng Tể Tể khỏe mạnh, thần kinh căng cứng của bọn họ trong nháy mắt cũng được buông lỏng.
Ông nội Hoắc định gọi 120, và yêu cầu vệ sĩ đang đợi cách đó không xa khiêng người thanh niên và Giang Lâm ngã trên mặt đất vào phòng đối diện.
Một người trẻ tuổi gầy gò vội vã từ trong thang máy đi ra, vừa hay nhìn thấy hai vệ sĩ thể trạng cường tráng, thân hình cao lớn khiêng hai người nam nhân trẻ tuổi đi vào trong gian phòng, một người bị khiêng trong đó lại là em họ của hắn, Lục Tây Lăng.
Nghĩ đến những gì em họ hắn nói trong điện thoại, chàng trai trẻ gầy gò vô cùng tức giận và lớn tiếng quát lên.
"Dừng lại!"
Hai vệ sĩ đang khiêng Lục Tây Lăng cùng Giang Lâm vẫn như không nghe thấy, tiếp tục đi vào trong phòng.
Thậm chí bước chân cũng không dừng lại một chút nào.
Lục tây Ba giận sôi người và giọng nói của anh ta lại vang lên.
"Tôi nói các người dừng lại, nếu không tôi báo cảnh sát!"
Bánh bao sữa được bà nội bế đứng trong hành lang cảm thấy giọng nói của người này có chút quen thuộc, vội vàng nhìn qua bả vai của bà nội nhìn tới chỗ người nam nhân kia.
Lúc nhìn thấy thì con mắt bánh bao sữa lóe sáng lên.
"Chú bác sĩ xui xẻo!"
Vẫn luôn muốn tìm bánh bao sữa, vị bác sĩ không may mắn, Lục tây Ba vô thức quay đầu nhìn về phía thanh âm phát ra, liền thấy bánh bao sữa đang được một bà lão rất phúc hậu ôm vào trong ngực.
Khương viện trưởng nói, bánh bao sữa là tiểu thư Hoắc gia, là con gái của người nắm quyền điều hành Hoắc thị, đệ nhất gia tộc Hoa quốc.
Lục tây Ba vội vàng thu liễm sắc mặt giận dữ, hướng về phía bánh bao sữa gật gật đầu.
"Chào Tể Tể nhé, chú không có việc gì."
Bánh bao sữa chỉ chỉ các chú vệ sĩ: "Chú bác sĩ là muốn hai chú vệ sĩ dừng lại sao?"
Lục tây Ba vô thức gật đầu: "Đúng vậy."
Bánh bao sữa “nga” một tiếng, nhẹ giọng non nớt hỏi hai chú vệ sĩ.
"Chú vệ sĩ à, các chú có thể dừng lại không?"
Hai vị bảo an lập tức dừng lại, nhưng vẫn đứng yên vác người ở trên vai.
Một người trong đó cố gắng dùng thanh rất âm nhu hòa hỏi bánh bao sữa, thái độ đặc biệt cung kính.
"Xin hỏi tiểu thư có gì dặn dò?"
Bánh bao sữa không có gì phân phó, nhưng nhìn về phía vị bác sĩ không may mắn kia.
"Chú bác sĩ xui xẻo, bọn họ dừng lại rồi, chú muốn làm gì thế?"
Lục tây Ba: "......"
Cho nên, người đối với em họ hắn làm ra hành động thủ đoạn bỉ ổi là người nhà họ Hoắc?
Lục tây Ba có chút không dám tin vào mắt của mình.
Hắn đã tiếp xúc với người nhà họ Hoắc rồi, họ không phải là loại người háo sắc, trong này có phải là có hiểu lầm gì đó không?
Nhưng mà Lục tây Ba nhìn thấy trên người em họ chỉ quấn một chiếc khăn tắm, bao lấy vị trí mấu chốt lại không bình tĩnh được nữa.
"Tể Tể, bọn họ làm sao thế?"
Bánh bao sữa chột dạ: "Hình như là bị Tể Tể dọa, ông nội nói để chú vệ sĩ đưa bọn họ về phòng, sau đó gọi 120 tới."
Lục tây Ba lúc này mới chú ý tới một ông lão khuôn mặt rất nghiêm nghị đứng bên cạnh bà lão đang ôm bánh bao sữa.
Nhìn khí thế kia, ánh mắt kia, Lục tây Ba tự động thẳng lưng lên để cho mình không cần phải sợ hãi.
"Tể Tể, chú là bác sĩ, để chú kiểm tra cho bọn họ được không?"
Bánh bao sữa gật gật cái đầu nhỏ, đặc biệt nhu thuận lễ phép.
"Vậy làm phiền chú xui xẻo rồi."
Lục tây Ba: "......"
Được thôi!
Xác thực rất xui xẻo!
Ban đêm ăn mì tôm thì không có gia vị, hắn chỉ có thể ăn mì với nước lã.
Kết quả, vừa ăn được một nửa thì nhận được điện thoại nói rằng em họ hắn, Lục Tây Lăng bị người đại diện tính kế, đưa đến phòng cao nhất của khách sạn quốc tế Tây Hoa hầu hạ kim chủ, làm hắn bỏ cả ăn vội vã chạy đến cứu người.
Ba phút sau, Lục tây Ba thở phào.
"Hai người đều chỉ là ngất đi, chờ một chút thời gian nữa là ổn thôi."
Bánh bao sữa phồng má, hít mấy hơi thật sâu, mở ra miệng nhỏ chậm rãi nói.
"Vậy thật là quá tốt rồi."
Lục tây Ba không dám cùng ông nội Hoắc nói chuyện, cũng không biết bà nội Hoắc, cho nên đành phải hỏi bánh bao sữa.
"Cái kia...... Tể Tể a, cái chú chỉ quấn khăn tắm kia, cháu có quen sao?"
Bé là người xông vào phòng tắm quấy rầy chú lúc tắm rửa nên ngượng ngùng cười cười.
"Trước khi chú đó chạy ra ngoài, Tể Tể đã gặp ở trong phòng tắm, lúc chú tắm."
Lục tây Ba: "......"
Ông nội Hoắc và bà nội Hoắc trong nháy mắt mất bình tĩnh.
"Lúc hắn tắm rửa? Tể Tể sao cháu lại ở đó?"
Bánh bao sữa xấu hổ tay nọ nắm lấy tay kia, cúi thấp đầu xuống, đôi mắt nhỏ đảo quang một vòng.
"Tể Tể nghe được có tiếng bước chân ở bên ngoài, lo lắng Chú Giang gõ cửa ảnh hưởng tới cha và mọi người nghỉ ngơi, cho nên đi ra trước, nhưng mà lại chạy sai chỗ."
Mặt ông nội Hoắc tràn đầy tức giận nhìn chằm chằm vào Lục tây Ba, ngữ khí rất nghiêm khắc và khiển trách.
"Hắn là gì của cậu? Tắm rửa còn không biết đóng cửa?"
Lục tây Ba bị hỏi bất ngờ nên vô thức trả lời.
"Đây là Lục Tây Lăng em họ của cháu, cậu ấy không có thói quen mở cửa khi tắm."
Cha mẹ của em họ mất sớm nên sống ở nhà hắn, bọn họ mặc dù là anh em họ nhưng lại thân hơn hẳn anh em ruột.
Lục tây Ba hiểu rõ tính cách của em họ mình.
Bánh bao sữa thấy ông nội nổi giận, vội vàng giải thích.
"Ông nội, là Tể Tể xông vào, không liên quan đến chú đâu."
Nói xong bánh bao sữa bắt lấy tay ông, nhỏ giọng mềm mại nói.
"Ông nội, ông và bà nội vừa có nhìn chú kia không, dáng dấp chú đó cùng cha và bác cả rất giống nhau nha, so với chú út còn giống hơn!"
Lục tây Ba biết chú út trong miệng bánh bao sữa là ai, nghe thấy trực tiếp nhíu mày.
"Tể Tể, người cháu nói là nghệ sĩ nổi tiếng trong ngành giải trí của công ty giải trí Hoa Thịnh, được mệnh danh là ‘người chồng quốc dân’ Hoắc trầm Vân có đúng không?"
Trước khi bánh bao sữa kịp trả lời, ông nội Hoắc nhanh hơn hỏi lại: "Cậu biết trầm Vân?"
Lục tây Ba đối với Hoắc trầm Vân có ấn tượng cực kỳ kém, dù là ngay trước mặt ông nội Hoắc, cũng không nhịn được mà hiện lên ánh mắt xem thường và phỉ nhổ.
"Dù hắn là người nhà họ Hoắc, bác sĩ tôi vẫn muốn nói một câu, hắn chính là đồ cặn bã bại hoại!"
Bánh bao sữa nghĩ đến quanh thân chú út kia có khí vận không giống của người nhà họ Hoắc, cũng nhịn không được gật cái đầu nhỏ.
"Chú bác sĩ xui xẻo nói rất đúng!"
Ông nội Hoắc: "......"
Bà nội Hoắc: "......"
Hai người lúc này lại hoàn toàn không nghe lọt lời nói của Lục tây Ba và bánh bao sữa, bởi vì họ thấy rõ ràng tướng mạo của Lục Tây Lăng, đều đang sững người đứng yên tại chỗ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.