Minh Vương - Tể Tể Ba Tuổi Rưỡi

Chương 131: Tể Tể Cùng Cha Minh Vương Mất Liên Lạc




Hoắc tư Thần ngủ quá say, thân thể nghiêng một cái liền ngã ở trên sàn nhà.
Cũng may trên sàn nhà trải thảm thật dày nên ngã cũng không đau lắm.
Cậu đang trong cơn mơ mơ màng màng nhưng vẫn không quên sờ s0ạng bên người.
"Tể Tể?"
Sờ một chút không thấy gì cả, trong nháy mắt giật mình một cái, rất nhanh trở nên tỉnh táo.
Đôi mắt mơ màng ngái ngủ mở to và nhanh chóng nhìn xung quanh.
"Tể Tể?"
Giọng bánh bao sữa từ ngoài ban công truyền tới: "Anh ba, Tể Tể cùng anh hai đang ở ngoài ban công a, đang nhìn ma quỷ diễu hành nè anh."
Hoắc tư Thần: "...... Cái quái gì thế?"
Ma quỷ diễu hành?
Đó là thứ mà bọn họ có thể nhìn thấy?
Có hiếu kì không?
Nhất định hiếu kì rồi.
Vì vậy, Hoắc tư Thần nhanh chóng chạy tới, chen vào giữa anh hai cùng bánh bao, dùng một tay ôm bánh bao sữa vào lòng, mở to hai mắt nhìn chằm chằm bên ngoài.
Bỗng một bóng đen rơi xuống ở trước mắt, Hoắc tư Thần vô thức ngẩng đầu lên.
Dù là cách một lần kính thật dày, cũng cách mấy tầng lầu nhưng hắn vẫn nghe thấy “bịch” một tiếng ở phía dưới.
Hoắc tư Thần toàn thân căng thẳng, sắc mặt trắng bệch, đồng tử co lại.
"Nguy hiểm, có người nhảy lầu!"
Nói xong ôm bánh bao sữa muốn chạy ra bên ngoài, kết quả phát hiện bánh bao sữa giống như tảng đá nặng ngàn cân, hắn căn bản không nhúc nhích được.
Hoắc tư Thần: "......"
Hoắc Tư Tước dùng ánh mắt yêu mến nhìn em trai ngốc của mình, xoa đầu hắn.
"Không sao đâu! tư Thần, kia là trò xiếc của mấy con quỷ!"
Hoắc tư Thần: "Cái gì?"
Hoắc Tư Tước chỉ chỉ con quỷ ngã ở trên mặt đất giống như trái dưa hấu bị bị rơi vỡ, máu bắn tung tóe.
"Em nhìn đi, mặc dù rớt bể, nhưng là mỗi một phần máu thịt đều tự có ý thức, bọn chúng đang nhanh chóng dồn trở về một chỗ dung hợp lại."
Hoắc tư Thần không tin, nhanh chóng cúi đầu nhìn xuống.
Nhìn thấy cảnh tượng kinh khủng khiếp, cảm thấy bản thân như muốn ngừng thở.
"Trời! Con quỷ mất dạy này, lãng phí tình cảm của lão tử, dọa lão tử hít thở cũng không thông, còn đang định gọi 120 cấp cứu nữa chứ!"
Bánh bao sữa bận bịu ở trong ngực anh ba an ủi, giọng bé đặc biệt mềm mại dễ nghe.
"Anh ba không cần tức giận, ông nội lão tử vẫn rất tốt, bọn hắn không dọa được ông nội đâu!"
Hoắc tư Thần: "Cái gì?"
Hoắc Tư Tước cũng sửng sốt một chút.
Nhưng mà trong nháy mắt lại hiểu ra ý của bánh bao sữa.
"Tể Tể nói ông nội lão tử, có phải là người sáng lập ra đạo giáo mà bây giờ gọi là triết học ở thời kì Xuân Thu không?"
Bánh bao sữa nhướng mày lên nghĩ nghĩ: "Chắc là vậy đi, cha nói ông nội lão tử rất có học vấn, Tể Tể nhớ có “Đạo Đức Kinh”, ví dụ như:”Đạo khả đạo phi thường đạo, Danh khả danh phi thường danh, Vô danh thiên địa chi thủy, Hữu danh vạn vật chi mẫu.""
Nói đến đây, bánh bao sữa hỏi Hoắc tư Tước: "Người mà anh hai nói chính là ông lão tử này sao?"
Hoắc Tư Tước thở dài: "Đúng rồi."
Bánh bao sữa vỗ tay, cười đặc biệt dễ thương đáng yêu.
"Vậy thì đúng rồi, chính là ông lão tử này!"
Nói xong nhìn về phía Hoắc tư Thần: "Cho nên anh ba không cần tức giận, những con ma kia căn bản không hù dọa được ông lão tử, mà bọn hắn một khi phạm sai lầm, còn phải sao chép ‘Đạo Đức Kinh’ của ông lão tử lưu lại đấy! Không chỉ có đơn thuần là chép, còn phải học thuộc, còn phải hiểu được ý nghĩa trong đó, nếu không sẽ bị phạt rất thảm rất thảm."
Hoắc tư Thần: "......"
Hắn nói lão tử, thật sự không phải là lão tử đó a!
Hoắc Tư Tước nhìn em trai đang ở trạng thái ngẩn người, không có ý tốt cong môi cười nhẹ.
Hoắc tư Thần há to miệng, không biết nên nói cái gì, cuối cùng đành không tình nguyện gật đầu.
"Tể Tể nói đúng, anh ba không tức giận."
Cứ thuận theo Tể Tể nói là được, dù sao cũng chỉ có một đứa em gái nhỏ, quản cái gì phải đúng chính xác chi tiết đâu!
Trải qua khúc dạo ngắn, ba anh em nhìn thấy đám ma quỷ đi ra ngày càng nhiều hơn như nước chảy trên đường lớn. Không chỉ là những con ma khiếm khuyết tàn tật mà còn có cả những con đang lái xe hoặc có con còn lái cả máy bay trực thăng.
Cùng một cái thế giới, lại tồn tại hai loại sinh vật khác biệt.
Dòng ma quỷ di chuyển trên đường nhiều như nước, nhưng cũng không có quấy rầy đến cuộc sống bình thường của con người.
Trừ bọn họ ra thì giống như không có ai phát hiện trên đường đi rộng rãi tập hợp rất nhiều ma quỷ từ bốn phương tám hướng di chuyển về đây.
Lúc mà ma quỷ tụ lại càng ngày càng nhiều, thì ở trên dòng sông Ngọc lâm cách đó không xa có từng chiếc thuyền đen đi tới, chẳng mấy chốc toàn bộ dòng sông đều bị những chiếc thuyền đen xì kia hoàn toàn bao phủ.
Hoắc Tư Tước cùng Hoắc tư Thần lần đầu tiên nhìn thấy tình huống như thế này, hoàn toàn bị chấn kinh giật mình, vô thức hô hấp chậm hơn.
Ngược lại đối với bánh bao sữa thì tình huống như thế này bé thấy qua vô số lần, mà quy mô như thế này ở trong mắt bánh bao sữa căn bản không đáng chú ý.
Cho nên tâm tư bánh bao sữa không đặt ở đây, mà đang nghĩ đến những lời nói của cha lúc liên hệ lần trước với bé.
Lúc ấy cha hẳn là đang bận, cũng có thể là đang thu thập quỷ vật không nghe lời quản giáo.
Bé nghe được tiếng quỷ vật gào thét.
Cha còn nói bé không có việc gì không cần liên hệ lại, bởi vì cha quá bận rộn.
Nghĩ tới đây, bánh bao sữa có chút thất vọng nho nhỏ.
Bé nhớ cha.
Muốn gặp cha.
Nhưng cha hoặc là đang bận việc hoặc là đang ở trên đường.
Còn nói bé cứ ngoan ngoãn ở nhân gian, đợi bé trưởng thành thì mới đến đón bé.
Cho nên bé phải chờ cha năm trăm năm?
Bánh bao sữa không vui, cả người đều không thoải mái!
Ỉu xìu, thở dài liên tục.
Lực chú ý của hai anh Hoắc Tư Tước và Hoắc tư Thần đều bị hấp dẫn bởi những con ma đang diễu hành bên ngoài, mãi cho đến khi ở chân trời đằng xa xuất hiện một cái lỗ đen thật lớn, như là vực sâu vũ trụ không thể thăm dò.
Bọn hắn vô thức quay đầu nhìn về phía bánh bao sữa: "Tể Tể, kia là......"
Hai anh em lúc này mới phát hiện Tể Tể đang ỉu xìu buồn bực, giống như đóa hoa nhỏ bị mặt trời nóng bức chiếu nắng cả ngày trở nên khô héo, ỉu xìu đi.
"Tể Tể, em sao thế?"
"Đúng vậy a, Tể Tể, em đừng dọa anh hai cùng anh ba."
Hoắc Tư Tước và Hoắc tư Thần nhanh chóng ngồi xổm xuống, một trái một phải ở bên người em gái bảo bối hỏi thăm.
Bánh bao sữa trong lòng rầu rĩ, giọng sữa nghe đặc biệt ủy khuất, rất tội nghiệp.
"Cha quá bận rộn, nói chờ Tể Tể trưởng thành mới đến đón Tể Tể, còn nói Tể Tể không có việc gì thì không cần liên hệ với cha, thế nhưng là Tể Tể rất nhớ cha."
Hoắc Tư Tước cùng Hoắc tư Thần ngay lập tức hiểu được người cha mà bánh bao sữa nói chính là ai, đồng thời trầm mặc một chút.
Hoắc tư Thần mở miệng: "Không có gì đâu! Cha của em nói là nói như vậy, nhưng không có người cha nào lại không nhớ con của mình cả, nhất là em ngoan ngoãn như vậy, nghe lời như vậy, cha của em nhất định cũng rất nhớ em, khả năng là lúc đó đang rất bận, cho nên mới tùy ý nói một câu như thế."
Hoắc Tư Tước nghĩ nghĩ: "Nếu không Tể Tể liên lạc thử lại với cha của em lần nữa xem, nói cho ông ấy biết Tể Tể rất nhớ ông ấy."
Bánh bao sữa: "...... Thế nhưng, cha nói không có việc gì không cần liên hệ với cha."
Hoắc tư Tước: "Hiện tại là có việc rồi, bởi vì Tể Tể nhớ cha!"
Bánh bao sữa: "......"
Bánh bao sữa được anh hai và anh ba cổ vũ liền nhếch miệng nhỏ lên một chút, nhắm mắt lại thử liên hệ với cha Minh Vương.
Một giây sau, vốn bánh bao sữa chỉ là đang ủy khuất bỗng nhiên há miệng gào khóc.
"Ngao ngao ngao...... Tể Tể liên lạc không được với cha!"
"Ô ô ô...... Cha không cần Tể Tể!"
"Ô ô ô......"
"Ô ô ô......"
Hoắc Tư Tước cùng Hoắc tư Thần hoảng hốt, luống cuống tay chân không biết làm thế nào an ủi em gái.
"Làm sao lại thế, Tể Tể vừa ngoan vừa đáng yêu, không có người cha nào không thích Tể Tể."
"Đúng thế đúng thế, khẳng định xảy ra vấn đề gì đó, Tể Tể thử lại lần nữa xem nào!"
Bánh bao sữa vừa khóc vừa thử lại, cuối cùng lại càng khóc to hơn, khóc đến kinh thiên động địa, long trời nở đất.
"Ngao ngao ngao...... Liên lạc không được! Cha thật sự không cần Tể Tể! Tể Tể phải chờ năm trăm năm mới có thể gặp được cha! Ô ô ô......"
"Ô ô ô......"
Hoắc tư Tước: "......"
Hoắc tư Thần: "......"
Vì sao lại như thế này?
Chẳng lẽ cùng chuyện ma quỷ diễu hành có quan hệ?
Hay là dưới Địa Phủ xảy ra chuyện gì?
Lúc hai người anh em đang suy đoán đủ kiểu, phát hiện Tể Tể được bọn họ vây quanh bỗng nhiên ngẩng đầu.
"Anh hai, anh ba, Tể Tể muốn đi tìm cha!"
Bánh bao sữa nói xong, không đợi hai người anh kịp phản ứng, thân thể xuyên thấu qua cửa kính xuất hiện ở giữa không trung, sau đó nhanh chóng bay về phía lỗ đen ở đằng xa kia.
Hoắc Tư Tước cùng Hoắc tư Thần hoảng sợ hô to: "Tể Tể!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.