Minh Vương - Tể Tể Ba Tuổi Rưỡi

Chương 130: Cha Ruột Dặn Dò




Hai nhân viên dẫn hồn lúc chạy đến, phát hiện đúng ra Trương tiểu Chi phải tắt thở rồi thế mà vẫn sống khỏe mạnh.
Không chỉ có sống khỏe mạnh, hơn nữa còn ngủ đặc biệt ngon.
Còn đang ngáy khò khò......
Cùng với tiếng hòa thượng gõ mõ trong chùa rất giống nhau, rất có tiết tấu.
Nhân viên dẫn hồn số một: "Như thế này là như thế nào?"
Nhân viên dẫn hồn số hai: "Ta luôn ở cùng ngươi, làm sao biết như thế này là như thế nào?"
Nhân viên dẫn hồn số một: "Để ta nhìn lại thông tin trên điện thoại di động xem sao."
Ba giây đồng hồ sau, nhân viên dẫn hồn số một nóng nảy xoa đầu vốn cũng không có bao nhiêu tóc.
"Trương tiểu Chi, đột tử khi đang ngủ, hưởng thọ bảy mươi bốn tuổi!"
Nhân viên dẫn hồn số hai: "...... Chẳng lẽ chúng ta trước đó nhìn lầm?"
Nhân viên dẫn hồn số một khống chế không nổi muốn quạu: "Để xem hồn phách của người này như thế nào đã, lẽ ra lúc này phải ly thể rồi, không có khả năng sinh cơ bừng bừng như thế này!"
Hai người nhanh chóng kiểm tra lại lần nữa, kết quả phát hiện Trương tiểu Chi thần hồn vẫn rất hoàn chỉnh, cho dù là bọn họ thoáng dẫn ra, cũng không thể đem hồn phách gọi ra ngoài.
Nhân viên dẫn hồn số hai sờ cằm: "Loại tình huống này, xác thực không thể chết."
Nhân viên dẫn hồn số một: "Được rồi, cứ ghi lại đã, ta nhớ được trước đó cũng có đồng sự gặp được tình huống tương tự, tháng này còn có mấy lần, chờ đến lúc họp cùng Boss, chúng ta đem tình hình báo lên!"
"Cũng chỉ có thể như vậy, đi, đi tới chỗ khác thôi!"
"Đi!"
Chờ bọn hắn đi, bánh bao sữa thu lại tất cả khí tức từ trong bóng tối bước ra, nhìn chị tiểu Chi ngủ say sưa cười lên.
May mà bé đến sớm trước vài giây đồng hồ, nếu không chị tiểu Chi thật không còn nữa rồi.
Bánh bao sữa ngồi xổm ở bên cạnh chị tiểu Chi nhìn một chút, cảm thấy cũng đã tới đây rồi, dù sao chị tiểu Chi vẫn còn đang ngủ, dứt khoát làm việc mà bé đã đáp ứng giúp chị tiểu Chi.
Bánh bao sữa vung tay nhỏ lên, ở trong thiện phòng bố trí một kết giới, sau đó dùng minh ngữ cùng chú Hắc liên hệ.
"Tiểu công chúa Tể Tể, có chuyện gì sao?"
Bánh bao sữa giản lược, nói tóm tắt tình hình của mình, sau đó nhẹ giọng hỏi chú.
"Chú Hắc, có thể trong khoảng mười giây giúp Tể Tể tìm em gái của chị tiểu Chi không? Chị ấy chắc là chưa đi đầu thai đâu?"
"Tiểu công chúa Tể Tể chờ một lát, chú lập tức điều tra thêm."
Chú Hắc làm việc rất có hiệu suất, rất nhanh đưa cho bé biết đáp án.
"Tiểu công chúa Tể Tể, Trương tiểu Khúc còn trong danh sách xếp hàng đăng ký đầu thai, chuyện gặp mặt mà cháu nói chú lập tức cho người an bài, Tiểu công chúa Tể Tể xác định cô ta đã ngủ chưa? Nhân gian và Địa Phủ là hai thế giới, con người lại đặc biệt mảnh mai, không thể nhiễm một chút âm khí, nếu không sẽ rất dễ dàng sinh bệnh, trong mộng gặp mặt là tốt nhất cũng an toàn nhất."
Bánh bao sữa cười hắc hắc: "Cảm ơn chú Hắc, chị tiểu Chi đang ngủ."
"Tốt!"
Nửa giây sau, chú Hắc lần nữa lên tiếng.
"Đã an bài xong, mười giây đồng hồ sau cô ta sẽ ở trong mơ nhìn thấy em gái của mình."
"Tiểu công chúa Tể Tể, chú Hắc còn có việc, tiểu công chúa đi chơi đi."
Bánh bao sữa nãi thanh nãi khí nói lời cảm ơn, sau đó lại nghe được giọng chú Bạch vội vội vàng vàng truyền đến.
"Đi mau đi mau, nghe nói con quỷ bị trấn áp dưới sông vong xuyên đã trốn ra được rồi!"
......
Còn nói thêm chuyện gì nữa, bánh bao sữa vốn định cẩn thận nghe thêm một chút, kết quả phát hiện phong ấn của địa phủ chủ động ngăn cách hết thảy.
Bánh bao sữa một mặt mê mang.
Nàng xoa xoa khuôn mặt nhỏ, có chút buồn bực hừ hừ.
"Tể Tể cũng là cư dân ở Địa Phủ, tại sao cha muốn đem Tể Tể cô lập tách ra?"
Bánh bao sữa đang phiền muộn, bé nhận được lời nói truyền tới của cha Minh Vương.
"Tể Tể, cha đây, ở nhân gian không nhất thiết phải sử dụng năng lượng của địa phủ thì không nên dùng năng lượng của địa phủ, Tể Tể là bé ngoan, cần phải dựa theo quy tắc của nhân gian làm việc."
Bánh bao sữa nghi hoặc: "A? Thế nhưng cha à, nếu như những con quỷ xấu muốn hại người, Tể Tể cũng phải khoanh tay đứng nhìn sao?"
Giọng cha rất nhẹ nhàng, nhanh chóng trả lời với tốc độ nhanh nhất.
"Không cần phải để ý đến nữa! Từ hôm nay bắt đầu vào đêm khua lúc trời vừa rạng sáng, cha sẽ triệu hồi toàn bộ tất cả ma quỷ phiêu đãng ở nhân gian!"
Bánh bao sữa vẫn còn mang theo nghi hoặc: "Nếu như chúng không muốn trở về thì sao?"
Cha ruột sát phạt rất là quyết đoán trong chuyện này.
"Trực tiếp xử lý, miễn cho làm hại con người ở nhân gian!"
Bánh bao sữa: "...... Vậy...... A."
Cha bé tựa hồ đang bận, bánh bao sữa có thể nghe được tiếng gào thét của gió lốc truyền tới.
Thậm chí, còn có thể nghe được tiếng ngoan lệ gào thét đánh nhau của quỷ vật.
"Cha, cha......"
"Cha bề bộn nhiều việc, không có việc gì không cần liên hệ với cha, ngoan ngoãn ở nhân gian làm bảo bảo đi! Tể Tể ngoan, chờ Tể Tể trưởng thành cha sẽ đến đón Tể Tể!"
"Đến lúc đó cha sẽ đích thân liên hệ với Tể Tể, đón Tể Tể! Hẹn gặp lại!"
Không đợi bánh bao sữa nói chuyện, cha ruột đã đơn phương cắt đứt liên hệ.
Cùng lúc đó, hồn phách của bé đang phiêu đãng ở chùa mất khống chế, nhanh chóng bay trở về thân thể ở Vận Thành xa xôi.
Bánh bao sữa"......"
Bánh bao sữa xoay người, trực tiếp nằm ở trên giường ngáy o o.
Tốt a!
Bé lại bị cha Minh Vương tiện tay ném về đây
Trời vừa rạng sáng.
Bánh bao sữa xoay người đứng lên, nhìn thấy anh hai cùng anh ba đang ghé vào bên giường gục đầu xuống, vừa mới chuẩn bị từ mé bên cạnh trượt xuống dưới thì bị anh hai bỗng nhiên bắt được.
"Tể Tể muốn làm cái gì?"
Hoắc Tư Tước vẫn nhớ Tể rất thích đi ra ngoài chơi vào ban đêm, đã trở thành thói quen, lại thêm lời nói của Tể Tể trước khi ngủ, dù mang Tể Tể về đến phòng, hắn căn bản vẫn không ngủ được.
Ngược lại là Hoắc tư Thần ở bên cạnh, thực sự chịu không được nữa nên lúc này đang ngủ say, nước dãi còn chảy ra cả khóe miệng.
Bánh bao sữa chỉ chỉ cửa kính cách đó không xa.
"Anh hai, Tể Tể muốn nhìn ra bên ngoài một chút thôi."
Hoắc Tư Tước lại cho là bé muốn đi ra ngoài chơi, ôn nhu dỗ dành.
"Tể Tể ngoan, hiện tại đã rất muộn, sáng sớm ngày mai anh hai đưa Tể Tể đi ra ngoài chơi."
Bánh bao sữa vội vàng lắc đầu.
"Không phải, không phải, Tể Tể không phải muốn ra ngoài chơi, Tể Tể chỉ là muốn nhìn những con ma kia thôi."
Hoắc tư Tước: "Hả?"
Bánh bao sữa lôi kéo tay anh hai, nhanh chóng trượt xuống giường, rất nhanh đi ra khỏi phòng đến ban công.
Ban công được thiết kết quây kín bằng kính nhìn xuyên thấu, tầm nhìn rất tốt, tầng lầu cũng không cao lắm, cho nên bánh bao sữa có thể nhìn thấy mọi thứ trên mặt đất, nhất thanh nhị sở.
Hoắc Tư Tước lúc đầu cũng không biết bánh bao sữa nói muốn nhìn cái gì nghĩa là sao, chờ nhìn thấy ở trên mặt đường rất nhiều ma quỷ thiếu chân thiếu tay, khiếm khuyết một bộ phận nào đó của cơ thể, nhất thời tê cả da đầu.
"Tể Tể, bọn chúng đây là......"
Bánh bao sữa nói rất tự nhiên: "Ma quỷ dạ hành, cha nói trời vừa rạng sáng sẽ yêu cầu tất cả ma quỷ trở về, nếu không sẽ trực tiếp diệt bọn chúng."
Không đợi Hoắc Tư Tước nói chuyện, bánh bao sữa lại nhẹ giọng yếu ớt giải thích.
"Cha cảm thấy con người đều quá yếu, ma quỷ lại quá nhiều, như vậy con người ngoài ý muốn tử vong sẽ càng nhiều. Công việc của những người ở dưới địa phủ cũng càng nhiều, càng bận rộn hơn, cha đoán chừng năm trăm năm sau cũng không thể tới đón Tể Tể trở về được."
Hoắc tư Tước: "......"
Hắn không để ý hết câu nói của bé, Hoắc Tư Tước chỉ chú ý tới trọng tâm câu cuối cùng của bé.
"Năm trăm năm sau?"
Bánh bao sữa gật đầu: "Đúng a."
"Tại sao muốn năm trăm năm sau?"
Bánh bao sữa: "Bởi vì Tể Tể phải năm trăm năm mới có thể trưởng thành a."
Hoắc tư Tước: "......"
Hắn cho là hắn có thể chiếu cố, chăm sóc Tể Tể từ từ lớn lên, kết quả...... Năm trăm năm mới thành niên, ý chính là Tể Tể có thể sống đến mấy đời hậu thế tương lai của hắn!!!
Lúc Tể Tể vừa tới Hoắc gia đã cùng tư Thần nói lại là thật!
Nhưng tình huống lúc đó thì ai có thể tin được?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.