Minh Vương - Tể Tể Ba Tuổi Rưỡi

Chương 120: Anh Cả Dù Như Thế Nào Cũng Không Thể Buông Ra Nha




Trong sảnh chờ, đám vệ sĩ nhìn thấy thiếu gia Tư Cẩn đi ra, bọn họ bình tĩnh ngồi hoặc đứng hoặc gọi điện thoại, như không có gì bất thường.
Nhưng trong đó một bảo an phát hiện cách bọn họ cách đó không xa một người đàn ông tuổi trẻ ánh mắt lấp lóe, thỉnh thoảng lại liếc trộm cậu chủ ở bên kia.
Hai vệ sĩ đang đứng dựa vào nhau nhìn nhau một cái, sau đó một người gật đầu, đi về phía thanh niên cách đó không xa.
Có rất nhiều người đi lại trong phòng chờ, trong đó cũng có nhiều trẻ em.
Bảo an tùy ý đi qua, rất tự nhiên, cho nên cũng không có làm cho Hoắc Tư Cẩn chú ý.
Chỉ là khi thấy bảo an quay đầu kéo quần áo một chút, lộ ra một ký hiệu hình ngọn lửa ở dưới cổ gần sát bả vai, con ngươi Hoắc Tư Cẩn co lại.
Nếu như hắn nhớ không lầm, công ty bảo an của cha có các nhân viên đều là những người lính đặc chủng giải nghệ, đều sẽ có ký hiệu như thế này.
Hoắc Tư Cẩn chỉ hơi ngạc nhiên một chút, khuôn mặt lạnh lùng của hắn nhịn không được nhẹ nhàng cười lên.
Cho nên cha vẫn là không yên lòng, an bài người tới bảo vệ bọn hắn?
Chuyện này cũng là nằm trong dự liệu của hắn.
Hoắc Tư Cẩn nhìn hướng đi của người hộ vệ kia là hướng một người đàn ông khác, khả năng cũng là một trong mấy người bảo an, ý cười càng sâu trong đáy mắt.
Tể Tể nói tất cả có mười hai chú kỳ quái, cho nên chắc là cha an bài mười hai người bảo an.
Sau khi xác nhận thân phận của đối phương xong thấy những vệ sĩ đó không nhìn vào phòng VIP khi hắn đi ra. Hoắc Tư Cẩn phán đoán những người hộ vệ kia là được cha phân phó, không để cho bọn họ phát hiện ra.
Hoắc Tư Cẩn thu hồi tầm mắt, quay người đi trở về, rất nhanh lại vào phòng khách quý.
Hoắc Trầm Huy nhíu mày: "Thế nào rồi cháu?"
Hoắc Tư Cẩn mặt mày khó có được ôn nhu: "Là cha an bài vệ sĩ bác ạ."
Hoắc Trầm Huy sửng sốt một chút, lại nhịn không được cười lên.
"Cha cháu lo lắng xảy ra chuyện, cho nên lặng lẽ an bài người tới bảo hộ các cháu a."
Hoắc Tư Tước bổ sung: "Bác, là bảo vệ chúng ta."
Hoắc Trầm Huy bật cười, vội vàng đổi giọng: "Đúng đúng đúng! Là bảo vệ chúng ta."
Hoắc tư Thần gãi gãi trán: "Anh, tối qua anh thật sự cùng cha nói chuyện điện thoại sao?"
Hoắc Tư Cẩn búng một cái vào trán em trai: "Chứ em nghĩ ai?"
Hoắc tư Thần cười hắc hắc: "Em còn tưởng là chị dâu tương lai cơ!"
Hoắc Tư Cẩn: "......"
Bánh bao sữa nhìn chằm chằm anh cả: "Anh cả, chị dâu ở đâu?"
Hoắc Tư Cẩn trầm mặc xuống, sau đó nhìn bánh bao sữa nghiêm túc giải thích.
"...... Không biết, anh cả vẫn còn đi học, học sinh thì nên học tập cho giỏi, không thể yêu đương."
Hoắc Tư Tước nhận được điểm trọng yếu trong câu nói của anh trai, lập tức bổ sung.
"Cho nên, sau này khi Tể Tể đi học, cũng phải học tập cho giỏi, mỗi ngày đều chịu khó tiến bộ, có biết không?"
Cái đầu nhỏ của Tể Tể gật gật như gà mổ thóc, đôi mắt to trong veo thuần khiết, đẹp đến nỗi Hoắc Tư Tước có chút xấu hổ, thấy thật không có ý nghĩa.
Chủ yếu là vì Tể Tể còn quá nhỏ, cái gì cũng đều không hiểu, hiện tại nói cái vấn đề tình cảm, có phải là quá sớm hay không?
Hoắc Tư Cẩn lập trường kiên định, nhìn thấu sự do dự của em trai, hắn hạ giọng cùng em mình thì thầm nói.
"Thừa dịp còn không hiểu gì thì liền thấm nhuần tư tưởng là tốt nhất, chờ hiểu rồi mới định hướng thì quá chậm."
Hoắc tư Thần nhìn hai người anh nói thì thầm, tò mò tiến tới.
"Anh cả, anh hai, các anh nói cái gì đó?"
Hoắc Trầm Huy nghe hiểu hai lời nói của hai đứa cháu trai nhưng cười không nói gì, bên cạnh Hoắc Tư Lâm cũng mím môi cười, hiển nhiên cũng đoán được hai đứa em họ muốn nói cái gì.
Bánh bao sữa mềm nhu nhu mở miệng, đem lời anh cả lặp lại một lần.
"Thừa dịp còn không hiểu gì thì liền thấm nhuần tư tưởng là tốt nhất, chờ hiểu rồi mới định hướng thì quá chậm."
Lặp lại lời nói xong, bánh bao sữa chớp đôi mắt to đen bóng nhìn chằm chằm hai người anh.
"Anh cả, anh hai muốn cho Tể Tể thấm nhuần cái gì nha?"
Hoắc Tư Cẩn: "......"
Hoắc tư tước: "......"
Bọn hắn nói nhỏ như vậy mà Tể Tể vẫn nghe được?
Được rồi!
Không hổ là con gái ruột của Minh Vương, chính là mạnh mẽ như vậy!
Ngược lại là Hoắc tư Thần, lôi kéo tay Tể Tể an ủi bé.
"Tể Tể đừng để ý tới hai anh ấy, mấy người lớn như họ nói chuyện có đôi khi rất khó hiểu, có thể là đang nói về tư duy khoa học!"
Bánh bao sữa nga một tiếng, còn muốn hỏi thêm, lại bị Hoắc tư Thần đang buồn chán lôi kéo đi chơi trò chơi.
"Tể Tể, còn có hơn mười phút nữa mới lên máy bay, chúng ta cùng nhau chơi trò chơi đi."
Nhìn anh ba ấn mở cửa sổ trò chơi, bánh bao sữa hơi chần chờ.
"Thế nhưng là Tể Tể chỉ chơi được trò nối hình giống nhau nha."
Hoắc tư Thần đem bánh bao sữa ôm vào trong ngực, để nàng ngồi trên chân của mình.
"Không có việc gì, anh ba có trang bị, không sợ thua!"
Ngoại trừ chơi trò chơi, lúc này làm gì có lý do khác để có thể ôm Tể Tể nha.
Nhất định phải chơi trò chơi!
Hắn dạy Tể Tể làm sao thao tác, nhưng ánh mắt đắc ý lại hướng tới hai anh trai nhìn nhìn.
Thấy không, ở trên đường đi đều không cho em ôm Tể Tể, hiện tại Tể Tể không phải đang ngồi trong ngực em sao!
Hoắc Tư Cẩn cùng Hoắc Tư Tước im lặng, lười cùng em trai ngốc so đo.
Mười phút sau, Hoắc Trầm Huy gọi bọn nhỏ tập hợp đi lên máy bay, Hoắc Tư Lâm nhanh tay trực tiếp đem bánh bao sữa từ trong ngực Hoắc tư Thần bế lên.
"Đi, Tể Tể, anh Tư Lâm Anh mang em đi lên máy bay."
Bánh bao sữa còn chưa đi máy bay bao giờ, cho nên rất tò mò.
Đến lúc ở trên máy bay thì nhìn bên trái một chút nhìn bên phải một chút, một đôi mắt mở to hơn nhìn xung quanh, tưởng tượng chiếc máy bay đang bay trên bầu trời.
"Hẳn là rất thú vị."
Hoắc tư Thần chạy thật nhanh đuổi theo, đặt mông ngồi gần cùng hai người, chỉ cách một cái lối đi nhỏ ở giữa.
"Tể Tể, lại cùng anh ba chơi trò chơi không?"
Bánh bao sữa lắc đầu: "Không muốn, anh ba, Tể Tể muốn nhìn máy bay bay lên."
Hoắc tư Thần: "...... Nhìn máy bay có gì vui đâu, còn rất ồn ào, không bằng đeo tai nghe nghe nhạc, thật, Tể Tể, em tin anh ba đi."
Hoắc Tư Cẩn từ phía sau nói với lên: "Được rồi, tư Thần, để Tể Tể tự mình cảm nhận một chút."
Hoắc tư Thần ủy khuất cất điện thoại đi.
Bọn hắn một nhóm sáu người, gần như chiếm hết toàn bộ khoang hạng nhất.
Tiếng động cơ máy bay lúc cất cánh vang lên rất to, khiến bánh bao sữa mở to mắt, vô thức nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Đường băng rộng rãi, chỗ nào cũng nhìn thấy máy bay, tốc độ càng lúc càng nhanh, mọi thứ trước mắt dần dần nhỏ lại, rồi xuyên qua tầng mây, chẳng mấy chốc đã lên đến tầng mây trắng dày đặc trên cao.
Mặt trời dường như gần họ hơn, cái nắng tháng bảy gay gắt khiến bánh bao sữa ở trên mặt đất cũng buồn ngủ chứ đừng nói là ở độ cao hơn 20.000 feet.
Khoảnh khắc chiếc máy bay xuyên qua những đám mây, ánh mặt trời thiêu đốt xuyên qua cửa sổ chiếu vào bé, bánh bao sữa vô thức gục đầu vào trong ngực anh Tư Lâm.
Giọng nói rất nhỏ và yếu ớt.
“Anh Tư Lâm, Tể Tể buồn ngủ."
Hoắc Tư Cẩn ngồi ở đằng sau hai người ngay lập tức mở dây an toàn: “Tư Lâm, em và anh đổi chỗ."
Hoắc Tư Tước cũng nhìn qua: "Để anh gọi nhân viên phục vụ đưa chăn mỏng tới."
Hoắc Trầm Huy giật nảy mình: "Tể Tể làm sao vậy?"
Hoắc tư Thần cũng không chơi nữa.
"Tể Tể có phải là sợ......"
"Mặt trời" Hai chữ còn đang ở đầu lưỡi, bị Hoắc Tư Tước dùng một ổ bánh bao ngăn ở trong miệng.
"Khả năng là sợ độ cao đi."
Hoắc Tư Lâm mặc dù muốn ôm bánh bao sữa, nhưng nhìn thấy Hoắc Tư Cẩn có vẻ rất khẩn trương nên vẫn nhanh chóng đứng dậy cùng hắn đổi vị trí.
Hoắc Tư Cẩn lo lắng, thanh âm hạ xuống thật thấp.
"Tể Tể là sợ mặt trời sao?"
Bánh bao sữa hừ hừ: "Không sợ! Nhưng mặt trời quá chói mắt, Tể Tể muốn đi ngủ."
Hoắc Tư Cẩn liền tranh thủ kéo xuống tấm che nắng, đóng cửa sổ nhỏ lại.
"Như vậy được chưa?"
Bánh bao sữa nằm ở trong ngực hắn, cảm nhận được ánh nắng không còn từ cửa sổ chiếu vào nữa, yếu ớt rên hừ hừ.
"Anh cả, Tể Tể muốn ngủ, anh cả lúc nào cũng ôm Tể Tể nha, mặc kệ xảy ra chuyện gì cũng không thể buông em ra nha."
Hoắc Tư Cẩn nhìn thoáng qua bốn phía, cảm thấy bánh bao sữa có ý gì đó, nhưng nhìn bánh bao sữa chưa đến một giây đã chìm vào trong giấc ngủ, hắn đang muốn hỏi thêm liền nhịn xuống.
"Được, anh cả sẽ luôn ôm Tể Tể."
Không biết qua bao lâu, ở bên khoang phổ thông truyền đến tiếng la hoảng sợ của một người phụ nữ.
"Có bác sĩ ở đây không, mau cứu con của tôi!!"
Nhân viên phục vụ hỏi thăm bên trong đoàn người trên máy bay, nhưng khoang phổ thông cũng không có bác sĩ hoặc là nhân viên y tá chuyên nghiệp.
Chuyên ngành của Hoắc Tư Cẩn là kinh tế học, nhưng bởi vì thành tích ưu tú và điểm số tốt nên tự chọn học thêm chuyên ngành khác, hắn đã chọn y học lâm sàng để học thêm.
Chú ý thấy khoang phổ thông không có bác sĩ, giọng của người phụ nữ kia kêu khóc càng ngàng càng dữ dội, nên hắn đã tháo dây an toàn nhanh chóng đứng lên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.