Minh Vương - Tể Tể Ba Tuổi Rưỡi

Chương 113: Bồi Dưỡng Thành Người Chồng Nhị Thập Tứ Hiếu




Ở Dưới lầu Hoắc Tư Cẩn nhìn thấy âm khí cuồn cuộn kéo dài, hắn đang định lên lầu.
Bạch Minh Tư đè lại tay của hắn: "Không có việc gì, kia là gọi hồn về, Tể Tể chắc là đang giúp nhà họ Lý gọi hồn cho cậu cả."
Bọn hắn vừa rồi ở dưới lầu một, cũng gặp qua cha mẹ Lý vội vàng trở về nhà, cũng biết nhà họ Lý mấy năm này đều tìm đủ mọi cách giúp con trai chữa bệnh.
Bệnh viện không có hi vọng thì lại bắt đầu tìm đạo sĩ.
Bạch Minh Tư nhìn ra đạo trưởng mà bọn họ cùng mời trở về kia chắc chắn không làm được chuyện gì, nhưng mà hắn đi làm khách nhà người ta nên cũng không nói gì phá đám.
Dù sao còn Tể Tể ở trên lầu, chỉ cần người đạo trưởng kia không tự mình kiếm chuyện, thì hẳn là không có vấn đề gì.
Kết quả đi lên không đến một phút, cả mặt sợ đến trắng bệch, vừa chạy vừa kêu to"Có quỷ a", giống như là đang chạy trốn.
Bạch Minh Tư cũng không biết nói gì cho phải.
Hoắc Tư Cẩn: "Cho nên nhà họ Lý đại thiếu gia thật sự là...... có vấn đề?"
Bạch Minh Tư gật đầu: "Em chưa thấy qua cậu bé, nhưng mà Tể Tể gọi hồn về rồi, hẳn là phương diện kia có vấn đề là đúng rồi."
Hoắc Tư Cẩn ậm ừ không nói thêm gì nữa.
Cậu cả nhà họ Lý nếu là phương diện kia vấn đề, Tể Tể xuất thủ đương nhiên sẽ thành công.
Bé thế nhưng là con gái ruột của lão đại ở địa phủ, muốn chiêu hồn hay làm gì, so với người của cơ quan ngành đặc biệt chắc chắn nhanh hơn lại dễ dàng hơn.
Ba phút sau, trên lầu truyền tới giọng không dám tin của mẹ Lý.
"Thực sự tốt?"
"A a a! Mục Dương nhà chúng ta thật sự khỏi bệnh!"
"Tể Tể, thật sự cảm ơn em!"
......
Hoắc Tư Cẩn ngồi ở trên ghế sa lon, cúi đầu cười khẽ.
Bạch Minh Tư cũng cười, thoáng ngẩng đầu nhìn về phía phương hướng lầu hai.
Ở trên gian phòng của Lý Mục Dương.
Lúc hồn phách của Lý Mục Dương quy vị trở về, mấy người đều cảm thấy rõ ràng nhiệt độ không khí bên trong phòng thay đổi.
Trước đó cảm giác được những luồng khí lạnh âm lãnh, hiện tại trong nháy mắt lại trở về nhiệt độ bình thường.
Bánh bao sữa mở mắt to như nước trong veo nhìn ra ngoài cửa sổ, cầu gọi hồn đã biến mất sạch sẽ.
Cha Lý vô thức hướng ra ngoài cửa sổ nhìn thoáng qua, lại nhìn về phía con trai đang ôm Hoắc gia tiểu thư Minh Tể Tể.
Hắn còn chưa mở miệng, liền nghe được con trai bỗng nhiên gọi hắn một tiếng.
"Cha."
Cha Lý vô thức đáp trả lời, bởi vì vấn đề thân phận Minh Tể Tể, hắn thậm chí không kịp để ý đến đạo trưởng hô to"có quỷ nha" sau đó chạy trốn mất, vội vàng đi đến bên người con trai lớn.
"Mục Dương, mau buông Minh tiểu thư ra, đừng làm đau em."
Đứa nhỏ này là con gái của nhà họ Hoắc, là bảo bối của người nắm quyền Hoắc gia, cho dù là được nhận nuôi nhưng so với chị gái kia của Hoắc gia càng quý giá hơn.
Lý Mục Dương cười cười, đáy mắt mang theo nước mắt.
"Cha, mẹ, trong lòng con biết chừng mực, sẽ không làm đau Tể Tể."
Cha Lý cùng Mẹ Lý vội vàng gật đầu, Mẹ Lý cũng là theo bản năng muốn con trai buông Minh Tể Tể ra, sợ Minh Tể Tể bị ôm đau hay gây ra chuyện gì thì bọn hắn, nhà họ Lý gánh vác không được.
Lý Mục Dương sờ sờ cái đầu nhỏ của bánh bao sữa, thanh âm rất nhẹ nhàng ôn nhu.
"Tể Tể, cám ơn em."
Hắn mới chín tuổi, nhưng một phách của cậu trôi nổi bên ngoài kia đã lâu.
Vì để tự vệ, ở bên ngoài đã chứng kiến các loại ma quỷ hung mãnh, tâm trí sớm trở nên thành thục trưởng thành hơn tuổi rồi.
Chưa kể mấy năm nay hồn phách ly thể, lúc cha mẹ cùng em trai không có ở bên người, kiểu gì cũng sẽ bị trẻ con nhà khác bắt nạt, chỉ trỏ hắn trí lực không trọn vẹn.
Trong lòng của hắn cái gì cũng đều hiểu, chỉ là căn bản không biết làm sao để biểu đạt ra.
Hiện tại hồn phách đã trở về, một cậu bé chín tuổi trong mắt chứa đầy nước mắt, cảm xúc kích động, nhưng không hề gào khóc như những đứa trẻ chín tuổi khác.
Cho dù đang rơi lệ, nhưng hắn cũng rơi trong im lặng, vô thanh vô tức.
Lý Hưng Dương trợn tròn mắt: "Anh?"
Lý Mục Dương nhìn em trai đã cao gần bằng hắn, như một người anh trai lớn vỗ nhè nhẹ vào bả vai em.
"Hưng Dương, vất vả cho em, đúng ra phải là anh chăm sóc em mới đúng."
Lý Hưng Dương nháy mắt mấy cái, lại chớp chớp mắt mấy cái, sau đó nhanh chóng nhìn về phía cha mẹ.
Cha Lý mẹ Lý: "......"
Sau đó là làm các loại xác nhận, mẹ Lý hạnh phúc gào khóc nức nở.
Hơn mười phút sau, cảm xúc kích động ôm con trai gào khóc, Mẹ Lý mới tỉnh táo lại.
Cha Lý xấu hổ tằng hắng một cái, Mẹ Lý nhìn lại mới phát hiện mấy đứa nhỏ trong phòng đều đang ngửa đầu nhìn mình.
Mẹ Lý: "......"
Mẹ Lý không nói lời nào, bịch một tiếng quỳ xuống trước mặt đứa nhỏ ít tuổi nhất vừa nãy con trai mình đã ôm.
"Tể Tể, cám ơn cháu!"
Nói xong lại kéo cha Lý còn đang trợn mắt há hốc mồm ngạc nhiên: "Nhanh cảm ơn đi!"
Cha Lý vẫn còn ngu ngơ bị lôi kéo cũng quỳ xuống: "Tể Tể, cám ơn cháu."
Trong lòng lại nghĩ là: Bọn họ là đi đến các chùa thắp hương bái Phật khắp nơi cầu phúc cho con trai làm gì, chẳng lẽ không nên đi chùa làm lễ tạ ơn?
Tại sao lại quỳ cảm ơn một đứa nhỏ đây?
Bánh bao sữa bị bọn hắn quỳ xuống cảm thấy như thế này nếu giảm thọ thì làm sao bây giờ?
Bánh bao sữa cũng giật nảy mình, liên tục lui về sau, vô thức quay đầu hướng phía dưới lầu hô to.
"Anh cả! Anh Minh Tư! Bọn họ quỳ Tể Tể!"
Cha Lý, mẹ Lý: "......"
Hoắc Tư Cẩn cùng Bạch Minh Tư ở phía dưới nghe được bánh bao sữa gọi bọn họ, liền hoả tốc xông lên lầu, Hoắc Tư Cẩn vội vàng lao tới ôm người vào lòng, Bạch Minh Tư muốn quay ra hỏi thăm tình huống.
Kết quả hai người nhìn thấy cha Lý, mẹ Lý cùng nhau quỳ trên mặt đất, còn là hướng về phía bánh bao sữa, nhất thời cứng đờ người.
Bạch Minh Tư liền tranh thủ kéo hai người lên.
"Lý tổng, Lý phu nhân mau dậy đi, Tể Tể mới ba tuổi rưỡi, cảm ơn có thể dùng cách thức khác mà."
Hoắc Tư Cẩn muốn nói một câu"nhỡ giảm thọ làm sao bây giờ", nhưng nghĩ tới thân phận chân thật của Tể Tể, lại cảm thấy mình suy nghĩ nhiều quá.
Sách sinh Tử ở trong tay Vương của Địa phủ, bánh bao sữa muốn sống đến ngàn ngàn vạn vạn năm cũng có thể.
Hắn ôm Bánh bao sữa, trầm mặt lên tiếng.
"Các ngươi hù dọa Tể Tể."
Bánh bao sữa quả thật bị dọa.
Cũng không phải lần đầu bị quỳ lạy, trước kia ở dưới địa phủ có rất nhiều quỷ bái lạy bé rồi.
Nhưng bây giờ là ở nhân gian, bé là đang cứu người cũng không phải chuẩn bị để bọn hắn hồn phi phách tán hoặc là nuốt bọn hắn, tại sao muốn quỳ bé đây?
Cha Lý, Mẹ Lý lúng túng đứng lên, nhưng xấu hổ đến nhanh cũng nhanh đi.
Hai vợ chồng có hai đứa con trai, con lớn lúc trước xảy ra chuyện là việc mà cả đời bọn họ đều hối tiếc, nếu như không phải họ quá bận rộn công việc, khônh gửi con trai lớn cho cha mẹ chồng luôn bất công nuôi dưỡng, thì con trai có thể sẽ không xảy ra chuyện.
Những năm gần đây, họ mang theo câu bé đi chữa trị đủ các loại, tất cả các bệnh viện đều chạy đến khám, đến gần hai năm nay thực sự không có cách nào, họ mới không thể không lén lút mang theo các đại sư, đạo trưởng trở về chữa bệnh cho con trai lớn.
Bọn hắn cũng biết những đại sư kia khả năng cao có thể là lừa đảo, nhưng vẫn mang tâm lý muốn thử xem.
Kết quả hôm nay lại gặp một người lừa gạt khác.
Nhưng ngoài ý muốn là...... con trai mình lại được một đứa nhỏ khác chữa khỏi.
Mẹ Lý nghĩ tới đây, không còn quỳ với bánh bao sữa để biểu đạt lòng cảm kích nữa, vội lấy từ trong túi ra một tấm thẻ ngân hàng.
Chỉ là vừa lấy ra, nghĩ đến thân phận của đứa bé thì nhất thời lại lúng túng.
Lý gia mặc dù có tiền, nhưng có tiền hơn nữa cũng không qua được Hoắc gia!
Đứa nhỏ này thế nhưng là con gái của người nắm quyền Hoắc thị, lấy tiền cảm ơn bé...... thì cũng quá không có thành ý!
Mẹ Lý ngập ngừng, cha Lý bỗng nhiên nhìn hai đứa con trai.
Mẹ Lý lại hiểu ra ngay sau vài giây, vội vội vàng vàng lên tiếng.
"Tể Tể, cô thật sự không biết làm sao để cảm ơn cháu, như vậy đi, cô tặng Mục Dương Anh cho cháu có được hay không?"
Lý Mục Dương: "......?"
Cha Lý lập tức bổ sung: "Yên tâm, Mục Dương nhà chúng ta năm tuổi đã nổi tiếng là thần đồng trong trường, chỉ số IQ 180. Tuy rằng chậm trễ mấy năm, nhưng hiện tại nó đã không sao rồi, những kiến thức trong vài năm qua chắc chắn sẽ sớm được học tốt. Hơn nữa ngoại hình của nó cũng nhất định sẽ là một anh chàng đẹp trai khi lớn lên!! Cô chú nhất định sẽ rèn luyện nó trở thành một người chồng nhị thập tứ hiếu cho cháu!"
Bánh bao sữa: "......"
Hoắc Tư Cẩn: "......"
Bạch Minh Tư: "......"
Ba đứa nhỏ Chu khả Khả, Hùng Tiểu Quân cùng Lý Hưng Dương: "......"
Choáng váng!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.