Minh Vương - Tể Tể Ba Tuổi Rưỡi

Chương 103: Không Mượn




Trương tiểu Chi luôn đi theo ở phía sau run lên, bởi vì cô nhìn thấy Tống Kiều ở cách đó không xa trong khu vườn nhỏ.
Cô từng gặp qua Tống Kiều, cũng biết thân phận Tống Kiều, biết Tống Kiều hiện tại đã trở thành tội phạm bị truy nã cấp cao của cơ quan ngành đặc biệt.
Ở thời điểm này mà Tống Kiều xuất hiện ở đây, bánh bao sữa lại đang bị điều khiển, thì hiện tại chỉ cần liếc mắt nhìn là biết kẻ đứng sau.
Trương tiểu Chi biết thủ đoạn của cơ quan ngành đặc biệt rất nhiều, cho nên khi nhìn thấy Tống Kiều trong nháy mắt vô thức muốn xông lên phía trước ôm bánh bao sữa mang trở về.
Nhưng mà cổ áo bị người ở đằng sau kéo, sau đó bị che miệng lôi quay lại.
Bạch Minh Tư nhìn Trương tiểu Chi đang bị kéo lại nhíu nhíu mày.
"Trận pháp đã khởi động, cô bây giờ đi qua cũng vô tác dụng."
Trương tiểu Chi cuống lên.
"Vậy làm sao bây giờ?"
Bánh bao sữa tuyệt đối không thể có chuyện gì, cô còn muốn thông qua bánh bao sữa để gặp em gái một lần nữa.
Bánh bao sữa hiện tại là tất cả hi vọng cuối cùng của cô.
Trương tiểu Chi cảm xúc đang kích động, Bạch Minh Tư thận trọng đưa cho cô hai cái phù.
"Trước tiên quản tốt bản thân mình đi, quanh người cô một thân đầy tử khí, Tống Kiều đang gọi âm binh tới, cô cầm phù tránh xa một chút miễn cho bị âm binh ngộ sát."
Bị nhiễm tử khí, âm binh cũng không biết suy nghĩ, chỉ nhận vương lệnh.
Trương tiểu Chi đứng ở chỗ này thì trở thành một cái bia sống cho chúng tập kích.
Trương tiểu Chi: "...... Thế nhưng còn Minh tiểu thư......"
Hoắc tư Tước cùng Hoắc tư Thần cũng chạy tới, Hoắc tư Thần đối với bánh bao sữa nhà mình có một loại tin tưởng vô điều kiện.
"Tể Tể chắc chắn không có việc gì."
Nhưng mà lúc Hoắc tư Thần ngẩng đầu, nhìn thấy cái cờ đen vẽ đầu lâu trở nên càng lúc càng lớn, nhịn không được nguyền rủa một câu.
"Bây giờ tình huống là như thế nào? Đó là vật gì?"
Bạch Minh Tư vội kéo ba người lui về sau, chính mình kéo bọn hắn mang ra vòng vây của cờ chiêu hồn còn bản thân thì một lần nữa nhảy vào bên trong.
Hắn quay đầu nhìn về phía Hoắc tư Tước: "Tư tước, gọi cho chú Hoắc bảo chú gọi điện thoại cho ngành đặc biệt, chút nữa động tĩnh chắc là sẽ ầm ĩ rất lớn!"
"Mấy người đợi ở đây, ngăn lại bất kỳ một người bình thường nào muốn đi vào!"
Bên này vẫn là ở trong khu câu lạc bộ, cờ chiêu hồn vừa bay ra, theo động tác của Tống Kiều trở nên càng lúc càng lớn, hiện tại bầu trời đang nắng gắt như lửa đã bắt đầu âm u tối, rất nhanh toàn bộ ánh sáng bị cờ chiêu hồn che phủ không một chút dư thừa.
Hoắc tư Tước cùng Hoắc tư Thần trái tim đều đang đập như đánh trống, nhưng cũng biết bản thân mình có thể làm gì.
Lúc này mà xông đi vào, chỉ làm cho Tể Tể và Bạch Minh Tư bị cản trở, không bằng ở bên ngoài ngăn lại những người dân bình thường muốn xem náo nhiệt, miễn cho đả thương tới người vô tội.
Trên không trung bỗng nhiên có rất nhiều tiếng sấm, ầm ầm liên tiếp không ngừng.
Bạch Minh Tư nhìn bánh bao sữa đang đi đến trung tâm trận pháp, không lo đến an nguy của bản thân mà nhào qua.
"Tể Tể!"
Hắn liếc nhìn tấm phù khôi lỗi bên dưới nách của bánh bao sữa.
Lập tức nhanh chóng xuất thủ ôm lấy bánh bao sữa, trong nháy mắt đưa tay xuống dưới nách xé rách phù khôi lỗi ra.
"Anh Minh tư?"
Bánh bao sữa cực kỳ kinh ngạc.
"Anh Minh tư, sao anh lại tới đây?"
Bạch Minh Tư nhìn cờ chiêu hồn đã đem khoảng không gian này che chắn không có chút ánh sáng nào, lại nhìn về phía Tống Kiều đang ẩn thân cách đó không xa trong trong khu vườn nhỏ, vẻ mặt nghiêm túc.
"Tể Tể, hắn đang mượn binh của địa phủ."
Bánh bao sữa kinh ngạc hơn: "Anh Minh tư cũng biết?"
Bạch Minh Tư sửng sốt một chút: "Tể Tể biết sao?"
Bánh bao sữa ngoan ngoãn gật đầu, cau mày nhỏ lại nhanh chóng buông ra.
"Biết a, chỉ là Tể Tể không rõ người này mượn âm binh muốn đánh ai thôi?"
Bạch Minh Tư: "...... A?"
Bánh bao sữa bị dán phù khôi lỗi, cho nên bị Tống Kiều điều khiển dẫn đi tới bên này, chẳng lẽ không phải muốn đối phó bánh bao sữa sao?
Bánh bao sữa: "Anh Minh tư, ngươi biết hắn muốn đánh ai không?"
Bạch Minh Tư: "...... Chẳng lẽ người bị dán phù khôi lỗi không phải em sao?"
Bánh bao sữa gật đầu: "Là Tể Tể nha! Nhưng là phù khôi lỗi điều khiển không được Tể Tể, Tể Tể là tự mình cố ý giả bộ như bị khống chế đi tới thôi."
Bạch Minh Tư bỗng nhiên thở phào.
Nhưng nhìn bầu trời đang bị che khuất, xung quanh gió cuồng phong đang gào thét, nồng đậm âm khí ở bên trong trận đang dần dần lộ ra một cánh cửa màu đen theo quá trình vận hành của Tống Kiều.
Lòng hắn trở nên càng lo lắng hơn.
Đây là Địa Phủ đồng ý cho mượn binh!
Tống Kiều nhìn thấy một phần cánh cửa Địa Phủ đang dần hình thành, con ngươi sáng lên.
Lúc này bánh bao sữa đã ở trong trận pháp của hắn, tất cả mọi thứ bên dưới sự bao phủ của cờ chiêu hồn đều bị hắn khống chế.
Tống Kiều nhìn về phía bánh bao sữa, lúc nhìn thấy Bạch Minh Tư cũng không có ngạc nhiên.
"Chậc chậc! Minh tư thiếu gia cũng muốn cùng Tống Kiều ta đối đầu sao?"
Bạch Minh Tư cảnh giác nhìn chằm chằm Tống Kiều, ôm bánh bao sữa chặt hơn ở trong ngực.
"Tống Kiều, bên ngoài bây giờ đều là người của chúng ta, nếu như ngươi muốn được xử phạt nhẹ một chút thì lập tức thu tay lại!"
Tống Kiều nghe thấy cười ha ha, mặt mũi tràn đầy khinh miệt.
"Thu tay lại? Minh tư thiếu gia cùng Tể Tể bây giờ đều là vật trong bàn tay ta, chỉ cần ta ra lệnh một tiếng, lập tức sẽ có hàng vạn âm binh từ Địa Phủ đến, dù là Minh Tư thiếu gia có khả năng giao tiếp âm dương, cũng không thể trong nháy mắt mà giao tiếp với cả vạn âm binh được?"
"Thức thời...... thì đừng chống lại, ngoan ngoãn làm khôi lỗi của ta, từ nay về sau nghe ta điều khiển, ta còn có thể lưu các ngươi một tia hồn phách, để các ngươi không đến mức tuổi còn nhỏ mà đã mất mạng!"
Loại người như Tống Kiều, thân là người của ngành đặc biệt, là một trong những phó bộ trưởng, nhưng vì lợi ích chuyện gì cũng làm ra được.
Ngoài miệng nói lưu lại một tia sinh hồn, trên thực tế chắc chắn sẽ không lưu lại cho hai đứa bé này một đường sống.
Hắn hiện tại giữ không giết, chẳng qua là còn kiêng kị Hoắc trầm Lệnh.
Một khi Hoắc trầm Lệnh vì con gái mà thỏa hiệp...... Lợi dụng Minh Tể Tể kiềm chế Hoắc trầm Lệnh chính là mục đích cuối cùng của việc này.
Tiếp theo chỉ cần Hoắc trầm Lệnh cũng thành khôi lỗi của hắn, thì hắn tự nhiên sẽ làm cho Minh Tể Tể chết, so với con ma chạy đến Hoắc thị trang viên lấy trộm minh đèn còn thê thảm hơn gấp trăm lần.
Lúc Bạch Minh Tư cùng Tống Kiều nói chuyện, bánh bao sữa nhìn về phía cờ chiêu hồn đang phần phật âm phong dần dần lộ ra một phần của cánh cửa Địa Phủ, khóe miệng nhịn không được nhếch lên.
"Cái cửa này thật là dễ nhìn!"
Hoa văn đều là bé rảnh rỗi nhàm chán cùng chú Bạch và chú Hắc điêu khắc lên.
Tống Kiều lại bị bánh bao sữa thu hút tầm nhìn, vừa cười vừa âm lãnh uy hiếp.
"Tể Tể tiểu thư cảm thấy cửa đẹp mắt, nhưng có biết phía sau cửa là cái gì không!"
Trên tay hắn thoáng dùng sức, đằng sau cánh cửa nặng nề uy nghiêm truyền đến những tiếng rít gào lạnh lẽo.
Những con quỷ đằng sau cánh cửa giống như dã thú hung hãn sắp phá cửa mà thoát ra, khát máu kinh khủng cùng tiếng kêu thê lương khiếp người.
Bánh bao sữa lại lắc đầu: "Tể Tể vẫn cảm thấy cửa đẹp mắt hơn! Những con quỷ phía sau cửa không dễ nhìn chút nào, bọn hắn đều là những con ma thiếu cánh tay què chân, mà ông gọi tới căn bản không phải đội ngũ chính quy, mà chính là những con ma già yếu tàn tật ở Địa Phủ dùng để đuổi mấy người như các ngươi, những người có rắp tâm không tốt!"
Tống Kiều căn bản không tin!
Hắn mặc dù là lần thứ nhất vận dụng cờ chiêu hồn, thế nhưng cũng biết một khi cờ chiêu hồn bị mở ra, hắn lợi dụng máu huyết cùng linh hồn của mình để làm giao dịch, Địa Phủ tất nhiên sẽ vì hắn xuất binh, cũng tuyệt đối sẽ không đưa một đống già yếu tàn tật đến lừa gạt hắn.
Nếu quả như thật là già yếu tàn tật, thì cũng chỉ có một nguyên nhân.
Người bị đối phó quá yếu, căn bản không cần đội ngũ chính quy của Địa Phủ.
Hiện tại a......
Tống Kiều âm tàn cười một tiếng: "Xem ra đàm phán không được, Tể Tể tiểu thư cũng đừng trách ta độc ác, thủ hạ vô tình!"
Dứt lời âm, Tống Kiều tay phải lướt qua tay trái cánh tay, dùng sức trượt dọc theo kinh mạch đi xuống.
Máu tươi chảy ra nhiều hơn, thấm từng chút một nhuộm đỏ cờ chiêu hồn.
Đầu lâu trên cờ chiêu hồn phát ra tiếng kêu thê lương làm người ta sợ hãi, cùng với những tiếng kêu thảm sau cánh cửa đen kết nối với nhau tạo ra tình cảnh rất khủng khiếp đáng sợ.
Cùng lúc đó, những con quỷ được sắp xếp chỉnh tề từng đội từng đội từ phía sau cánh cửa đi ra, khuôn mặt trắng xanh đan xen, ánh mắt âm lãnh không có một tia tình cảm.
Tống Kiều khóe miệng ngoắc ngoắc, hắn biết Minh Tể Tể đang nói láo.
Hắn đã xuất động được đội ngũ chính quy, nghĩ đến … Minh Tể Tể có thể khó chơi hơn so với trong tưởng tượng của hắn.
Hắn nhìn chằm chằm Bạch Minh Tư cùng Minh Tể Tể trong trận pháp, bỗng nhiên ra lệnh một tiếng.
"Giết!"
Tống Kiều cũng chưa từng gặp qua đội ngũ âm binh chính quy, cho nên căn bản không nhìn ra dị dạng gì.
Ngược lại là bánh bao sữa, nhìn một đội âm binh nhịn không được nhếch miệng cười cười.
Chỗ mi tâm nóng lên, tiếp theo trong đầu của bé truyền đến tiếng minh ngữ tối nghĩa.
【 Tiểu công chúa, có người muốn mượn binh của Địa Phủ, vương để ngài xử lý. 】
Bánh bao sữa nháy nháy mắt to, nhìn Tống Kiều đang hung ác đắc ý nhìn bọn họ chằm chằm.
Bé hướng về phía hắn nghiêng đầu cười một tiếng, vừa mềm mại lại đáng yêu.
Nhưng trong đầu đang dùng minh ngữ tối nghĩa đáp trả lời.
【 Không mượn!】
Trong nháy mắt, một đội ngũ âm binh hung hăng tràn đầy âm khí và tinh thần chiến đấu mười phần bỗng nhiên biến mất, đồng thời biến mất còn có cánh cửa nặng nề tối đen của Địa Phủ dưới lá cờ chiêu hồn.
Tống Kiều: "......"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.