Minh Thiên Hạ

Chương 1117: Ô Thác Bang Làm Người Ta Hổ Thẹn





“ Một ngày tốt lành, Địch Tạp Nhĩ tiên sinh.
” Một người trẻ tuổi cũng đứng trong ruộng hoa, có điều hắn không có lưỡi liềm, chỉ có một bó oải hương mỹ lệ:Người trẻ tuổi này đầu đội kim quan, nụ cười rất đẹp, nhưng trong nụ cười đó có chút xa cách.
“ Một ngày tốt lành, tiên sinh trẻ.
” Ngài Địch Tạp Nhĩ chào lại:Người trẻ tuổi rời ruộng, đưa bó hoa cho Tiểu Ngả Mễ Lệ, Tiểu Ngả Mễ Lệ nhận bó hoa, còn nhấc mép váy chào kiểu quý cô.
“ Ta là học sinh của ngài, tên là Vân Chương.
”Ngài Địch Tạp Nhĩ hơi cau này, khom lưng thi lễ:” Bái kiến hoàng tử điện hạ.
”Vân Chương né người sang bên:” Nơi này không có hoàng tử, chỉ có học sinh của ngài.
”“ Hoàng tử đã tốt nghiệp, sao có thể là học sinh của ta được.
”“ Ta vốn muốn thành bộ trưởng đường sắt, nhưng phụ hoàng ta cho rằng, ta là thứ thương phẩm bình thường của công nghệ sản xuất dây chuyền thư viện Ngọc Sơn, cần mài rũa thêm.
”Ngài Địch Tạp Nhĩ mỉm cười:” Lão sư của điện hạ là Từ Nguyên Thọ tiên sinh, ta nghe nói, ở nước Minh, phản bội lão sư không phải hành vi cao thượng.
”Vân Chương lắc đầu:” Ta thì khác, ta là trữ quân, cần không ngừng tiến lên, mà khoa học mới là học vấn ta phải trọng điểm tìm hiểu.

Phụ hoàng ta nói, tương lai của khoa học mới là vô hạn, nếu ta không hiểu, sẽ là khuyết hãm lớn trong đời.
”“ Còn nữa phụ hoàng ta giao trọng trách tiếp đãi đoàn người Mạt Tư Tạp tiên sinh, đồng thời giám sát công trình học viện khoa kỹ hoàng gia, đây là công vụ trọng yếu, ta cần tiên sinh giúp đỡ.
”Ngài Địch Tạp Nhĩ không hiểu:” Không phải nói sau khi Mạt Tư Tạp tiên sinh tới cũng vào thư viện Ngọc Sơn sao?”Vân Chương học phụ thân chắp tay sau lưng:” Thư viện Ngọc Sơn đã có ngài, Mạt Tạp Tư tiên sinh tới đó, với ngài mà nói sẽ là một sự sỉ nhục.
Cho nên phụ hoàng ta bỏ ra 600 vạn đồng ngân tệ, xây dựng một học viện huy hoàng dưới Chung Nam Sơn mỹ lệ.
”Ngài Địch Tạp Nhĩ xua tay:” Ta không nghĩ vậy, ngược lại ta cực kỳ mong Mạt Tư Tạp tiên sinh sớm ngày tới thư viện Ngọc Sơn, đó mới là an bài tốt nhất.
”Vân Chương cười:” Tiên sinh, ngài quên cuộc nói chuyện giữa ngài và Từ Nguyên Thọ tiên sinh trên Vọng Nguyệt Phong rồi sao, chuyện tiếp nạp học tử Châu Âu, phụ hoàng ta cho rằng không thể đón hết học giả trứ danh ở Châu Âu tới Đại Minh mà không có bất kỳ bồi tường nào, như thế là không công bằng, không lương thiện.
”“ Nên phụ hoàng ta quyết định, tương lai sẽ lập học bổng lấy tên ngài và ngài Mạt Tư Tạp ở Châu Âu.
”“ Học bổng Địch Tạp Nhĩ chủ yếu tài trợ học giả thanh niên có chí nghiên khoa học, để họ không cần lo chuyện cơm áo, chuyên tâm nghiên cứu, cống hiến cho nhân loại.
”“ Còn học bổng Mạt Tư Tạp giành cho những đứa bé có thiên phú khoa học cao ở Châu Âu, bất phân nam nữ, chỉ cần chúng đồng ý, Đại Minh sẽ gánh mọi chi phí sinh hoạt.
”“ Làm vậy là để bồi dưỡng nhân tài cho Châu Âu tiếp tục phát triển, giảm bớt áy náy của các tiên sinh vì rời xa quê hương, không thể kiến thiết tổ quốc.
”Ngài Địch Tạp Nhĩ nghi ngờ:” Có hạn chế hoặc yêu cầu khác không?”Vân Chương lắc đầu:” Phụ hoàng ta chỉ sợ không thể báo đáp Châu Âu, không có bất kỳ hạn chế gì, về phần yêu cầu, chỉ một yêu cầu nhỏ không đáng kể thôi.
”“ Yêu cầu gì?”“ Yêu cầu duy nhất là những thanh niên, hoặc đứa bé kia, ít nhất biết viết nói tiếng Đại Minh.

Ta nghĩ đó không tính là yêu cầu chứ?”Ngài Địch Tạp Nhĩ không thấy yêu cầu này có gì không ổn, dù sao những người đó nếu sống ở Đại Minh thời gian dài, nếu ngôn ngữ không biết, như vậy không được.
Song ông vẫn cho rằng có vấn đề.
Đây là bản năng thôi.
Nhưng ông nhìn không ra vấn đề đó, đầu tiên người Minh không ngăn cản bất kỳ ai sau khi học thành tài quay về Châu Âu, đồng thời không ép bất kỳ ai tới Đại Minh.
Với mỗi người nghiên cứu khoa học mà nói, đây là thiên đường.
Ngài Địch Tạp Nhĩ không đồng ý ngay, đợi Mạt Tư Tạp trí tuệ tới cùng thương lượng.
Nói thật, hơn 200 học giả theo ông tới Đại Minh không ai hối hận.
Thư viện chuẩn bị cho họ nơi ở thoải mái, cung cấp bổng lộc ưu ái, ngay cả công việc của họ cũng nhiều lần trưng cầu ý kiến của họ mới an bài.
Chỉ cần bọn họ có nhu cầu, phòng thí nghiệm lớn ở đây sẽ mở cửa với họ, những vật liệu cần nghiên cứu vô cùng vô tận.
Bọn họ không phải lo suy nghĩ mình đề xuất ra sẽ trái luật pháp, tôn giáo, vì ở trong thư viện, có thể đề xuất bất kỳ quan điểm gì, dù là chỉ trích hoàng đế, chỉ cần đừng nói những lời đó ở bên ngoài.

Lúc rảnh rỗi bọn họ có thể đi dã ngoại, đi khiêu vũ, ngồi tàu hỏa tới Trường An xem những màn ca vũ tráng lệ, thậm chí có thể tự mở các buổi nhạc hội, ca vũ.
Ở đây, những người nghiên cứu khoa học mới thực sự là con cưng của quốc gia này.
Bọn họ kinh ngạc phát hiện, học sinh thư viện không xa lạ tiếng Anh, tiếng Pháp, tiếng Tây Bạn Nha, chỉ cần họ muốn, các học giả Châu Âu không thiếu người ủng hộ.
Hoàn cảnh nội tại, ngoại tại quá tốt, làm những người vừa thoát khỏi bóng tối ở Châu Âu cho rằng mình đã tới thiên đường.
Ở đây không có chiến hóa, không có áp bức, không có bần cùng, nếu như nhìn thấy một người sắc mặt âm trầm, vậy phiền não duy nhất tới từ lão bà.
Huyện thành Lam Điền cũng là thành thị làm người ta kinh ngạc, vì nó không có tường thành, vậy mà nó lại phồn hoa hơn bất kỳ nơi nào, bách tính nơi này chẳng ai có vẻ gì là lo sợ khi sống ở nơi không có tường cao bảo vệ như vậy.
Nhà triết học Lộ Dịch - Cáp Tư tới từ nước Pháp sau khi khảo sát huyện Lam Điền, lòng kích động không ức chế được, giam mình trong nhà nửa tháng, viết ra tác phẩm Thiên chi quốc.
Ông là một nhà lịch sử, cũng là nhà chủ nghĩa xã hội không tưởng.
Trong tác phẩm Thiên chi quốc, ông ấy huyện Lam Điền làm hình mẫu, thêm vào rất nhiều ý thức chủ quan của mình, dùng sự cuồng nhiệt viết ra Ô Thác Bang (Utopia ) trong lòng.
Vân Chiêu xem Thiên chi quốc, tâm tình rất tốt, đọc tới chỗ cao hứng còn ngâm nga thành tiếng.
Còn quốc tướng Trương Quốc Trụ xem cuốn sách đưa Lam Điền lên tận mây xanh thì xấu hổ tới muốn rúc đầu vào đũng qu@n, đồng thời đỏ mặt xin hoàng đế cấm cuốn sách này, đợi nó lưu truyền tới chậu thế, sẽ là hổ thẹn không xóa bỏ được với họ.
Vân Chiêu khịt mũi:” Sách viết rất thật, có chỗ nào không ổn?”Trương Quốc Trụ không tin nổi:” Chúng ta thực sự tốt như thế sao?”Vân Chiêu chỉ sách nói:” Ngươi xem, trong sách nói chúng ta không có quyền thế tập, khi đại đa số không tín nhiệm trẫm, trẫm phải xuống đài, nói đúng mà.
”Trương Quốc Trụ nhìn quanh không thấy ai, hỏi nhỏ:” Bệ hạ tin à?”“ Tin chứ.

”“ Trong sách còn nói, toàn bộ tài sản của chúng ta là của công, mọi người dựa theo nhu cầu phân phối.
”Vân Chiêu bực mình:” Tất cả đất đai đều là của công, chẳng lẽ không phải là sự thật, chẳng qua quốc gia phân phối cho bách tính trồng trọt.
”“ Sách nói chúng ta mặc áo giống nhau, ăn cơm trong nồi lớn.
”“ Nghệ thuật tới từ cuộc sống, cao hơn cuộc sống, đó là quy tắc chung của nghệ thuật, Lý Bạch còn nói tóc trắng ba nghìn trượng, sao không thấy ngươi phản bác?”Trương Quốc Trụ đầy ác ý nói:” Nếu như bệ hạ thích, thần tổ chức một đám người viết loại sách này, cho thần nửa năm, viết vài trăm cuốn để bệ hạ đọc.
”Vân Chiêu thản nhiên:” Ngươi trong nước viết loại sách này trẫm cấm ngay, lấy tội danh làm loạn tai mắt mọi người để xử trí.
Ngoài ra cuốn sách này phải in ra các bản Anh, Đức, Ý, Tây Ban Nha, in số lượng lớn mang sang Châu Âu quảng bá.
”“ Sách này kể rất nhiều chuyện thần kỳ của bệ hạ khi còn nhỏ, thần chưa từng nghe qua, có cần xóa bỏ không ạ?”“ Chuyện đó có thật đấy.
”Trương Quốc Trụ hỏi:” Sao thần chưa từng nghe thấy?”Vân Chiêu tức giận:” Cút xéo, chuyện lâu rồi còn hỏi làm gì?”Thế là Lộ Dịch - Cáp Duy tiên sinh vì một cuốn sách mà được 2100 ngân tệ tiền thù lao.
Dựa theo vật giá Châu Âu, đủ cho ông mua một trang viên trồng nho 500 mẫu ở Châu Âu rồi.
Tin tức này làm tất cả học giả Châu Âu hiểu một đạo lý, trí tuệ có thể bán giá cao.
Khi người khác đang hăm hở sắn tay áo viết sách, ngài Địch Tạp Nhĩ nói với hoàng trữ Vân Chương:” Ta chỉ mong xã hội Ô Thác Bang này có thể tồn tại lâu một chút.
”Vân Chương nâng ly rượu nho:” Như ngài mong muốn.
”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.