Mị Ảnh

Chương 201: Khi nhục tiên tử




 
- Uy! Hai người các ngươi không thể đi chậm một chút sao. Trước tiên chúng ta nói chuyện nhân sinh, bàn về lý tưởng, sau đó nghiên cứu cấu tạo thân thể phía dưới cho tới lúc cứu người không phải là rất tốt sao?
Nghệ Phong đi theo sát hai nàng, đôi mắt nhìn chằm chặp và bộ ngực no tròn và êm dịu. Nhìn lướt quá đường cong hoàn mỹ của các nàng, vẻ mặt lộ dáng tươi cười tà mị.
Có phải chính mình hẳn là học theo Khắc Lạp Khắc, phối trí ra chút dược a? Hắc hắc!
Nghệ Phong nghĩ tới Khắc Lạp Khắc bị đám gia đinh vây công liền cảm thấy bớt đi tức giận nhiều, hắn hi vọng tiểu tử kia sẽ bị đánh thảm thiết. Về phận mệnh lệnh của Trân Ny Đan nhất định phải tóm bằng được Khắc Lạp Khắc thì hắn cười nhạt. Mặc dù trong đám gia đinh có ba Sư Cấp thế nhưng lấy độc thuật của Khắc Lạp Khắc, muốn thoát khỏi cũng chỉ cần phải chịu ít khổ đau.
- Thật đáng tiếc. Nữ nhân đẹp như vậy cư nhiên bị tên súc vật Khắc Lạp Khắc phá hủy. Chậc chậc...
Nghệ Phong đi phía sau Trân Ny Đan nhìn nàng tiếc hận nói.
Quả nhiên, câu nói này của Nghệ Phong khiến cho Trân Ny Đan dừng chân, nàng quay đầu nhìn lại Nghệ Phong trợn mắt nhìn:
- Câm miệng! Ngươi có tin hay không ta vả vỡ miệng ngươi ra!
Lời nói nổi giận lôi đình khiến cho Nghệ Phong có chút cảm thán với Trân Ny Đan, nữ nhân này có tâm lý thừa thụ hiển nhiên tốt hơn nhiều so với người thường. Bị tên hỗn đản Khắc Lạp Khắc kia cường bạo còn có thể bình ổn tâm tư nghĩ biện pháp cứu phụ thân của chính mình. Thảo nào tên sắc quỷ Khắc Lạp Khắc kia lại thích nàng tới vậy, loại người tính tình bướng bỉnh kiệt ngạo rất có sức thu hút đối với Khắc Lạp Khắc. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Trân Ny Đan oán hận nhìn Nghệ Phong, tuy rằng nàng muốn làm thịt tên hỗn đản ghê tởm trước mặt thế nhưng hiện giờ bệnh tình của phụ thân không thể chậm trễ được nữa, đây cũng là lý do vì sao nàng có thể bỏ qua Khắc Lạp Khắc để mang theo Nghệ Phong sốt ruột chạy về.
- Câm miệng thì cũng được! Chỉ là nàng hay bảo nữ nhân bên cạnh ngươi gỡ cái khăn che mặt xuống để bản thiểu gia nhìn một cái. Xem xem có phải là lớn lên xấu xí quá mức không dám gặp người không, có vóc người ma quỷ như vậy, chắc chắn phải có khuôn mặt tương tự mới phải đạo chứ!
Nghệ Phong không thèm quan tâm tới nhãn thần uy hiếp của Trân Ny Đan, ánh mắt nhìn thẳng chăm chú vào trên thân thể nữ tử che mặt, vẻ lồi lõm ma quỷ kia khiến hắn có hứng thú vô cùng!
Nghệ Phong vẫn nghĩ nếu có mỹ nhân thì nhất định không thể bỏ qua. Phải thưởng lãm thật rõ ràng. Đây là với tư cách một người quân tử, đặc biệt là thái độ quân tử như hắn vậy!
Nữ tử chẳng bao giờ mở miệng ra lúc này lại dùng một âm thanh mềm mãi giống như mưa xuân thì thầm nói rằng:
- Thiên sứ xinh đẹp thì sao, ma quỷ xấu xí thì thế nào? Kết quả cuối cùng cũng chỉ là hồng phấn khô lâu!
Một câu nói nhàn nhạt khiến trong lòng Nghệ Phong hơi kinh ngạc:
- Ta kháo, không nghĩ tới nữ nhân này còn có khuynh hướng làm ni cô. Chỉ là thế giới này có chức nghiệp ni cô sao?
Nghệ Phong tùy ý đáp:
- Ha ha, cho dù là xương trắng thì cũng có xương trắng vô cùng đẹp và xương trắng xấu xí tới mức tận cùng! Mỹ nhân, cho dù chết đi thì vẫn cứ cao hơn người khác một bậc!
Lời nói không nhanh không chậm khiến cho thân thể của nữ tử che mặt nao nao, một lúc sau, bỗng nhiên nàng quay sang phía Nghệ Phong hành lễ:
- Công tử thật có kiến giải độc đáo!
Đương nhiên Nghệ Phong sẽ không nói cho nữ nhân này biết được câu cãi lại vừa rồi của hắn là danh ngôn học từ kiếp trước.
- Kiến giải độc đáo thì không dám, hắc hắc, chỉ là nếu như nàng nguyện ý cùng ban thiếu tới trường hữu nghị một chút. Ta vô cùng cam tâm tình nguyện tới tột cùng!
Nghệ Phong nhìn không đàng hoàng vào nữ tử che mặt.
Nữ tử che mặt cười đạm nhiên, đôi mắt trong đẹp kia không có chút nào gợn sóng. Đầu lắc qua một bên tiếp tục lâm vào trầm mặc. Chỉ do câu nói đáp lại phấn hồng khô lâu của Nghệ Phong nói vừa rối khiến nàng suy tư.
Tư thái phiêu nhiên cùng dáng vẻ của nàng khiến cho no cảm thấy không vui, hắn bất mãn khinh bỉ nói:
- Ngươi đã sống tại trần thế, cần gì phải làm ra vẻ ngăn cách như vậy. Bản thiếu gia không tin nếu như ta cường bạo nàng thì nàng vẫn còn có thể đạm nhiên như vậy!
Lời nói khinh thường của no khiến cho Trân Ny Đan ngây dại ra tại chỗ, nàng vẫn bị người ta coi là Ngu tỷ như cửu thiên tiên nữ! Lúc nào đã bị nam tử vũ nhục qua như vậy? Hơn nữa, tư thái của Ngu tỷ tỷ là mềm mỏng tự nhiên, đâu có chút nào giả bộ?
Nghệ Phong rất không thoải mái mái khi gặp loại người cho mình là tiên tử siêu thoái thế ngoại, nếu ngươi đã thích phiêu nhiên mờ nhạt như vậy thì còn tới trần thế làm cái gì? Tốt nhất là trốn tới nơi thâm sơn cùng cốc đi! Tư thái của tiên tử trước mặt này khiến cho Nghệ Phong nghĩ đến một câu trong nháy mắt: đã làm kỹ nữ còn muốn lập đền thờ!
- Nàng muốn giống như tiên tử có tư thái phiêu nhiên thế ngoại thì đừng ăn ngũ cốc hoa màu a. Đừng có pha trộn chính mình vào trong đám người trần tục. Tốt nhất nên đi tới một nơi thâm sơn cùng cốc để dưỡng lão. Giả bộ cái gì mà giả bộ! Bản thiếu gia ghét nhất là nhìn loại người giả bộ tiên tử như thế này. Tần Y của nhà ta đẹp như vậy nhưng nàng cũng không thèm giả bộ!
Nghệ Phong khinh thường nói rằng.
Lời nói xem thường khiến cho nữ tử che mặt ngẩn người ra lần thứ hai. Phảng phất như lời nói của Nghệ Phong đã khiến trong lòng nàng bị chấn động mạnh.
Trân Ny Đan nghe được Nghệ Phong nói thế cũng không nhịn được tức giận mắng:
- Hỗn đản, câm miệng! Ta không muốn nghe những lời vô sỉ của ngươi nữa! Hừ, nếu như ngươi biết được thân phận của Ngu tỷ tỷ sợ rằng không dám nói như vậy! Không có một nam tử nào trên đời dám nói như vậy!
Nghệ Phong bĩu môi khinh thường nói:
- Đó chỉ là đám nam nhân não tàn mê gái. Đầu óc ngu muội cho nên mới coi nàng là tiên nữ. Bản thiếu gia cho rằng tiên nữ chân chính sẽ không ở nhân gian, và càng sẽ không bày ra một điệu bộ tư thái không có biểu cảm như cái bánh mì nguội. Chỉ giỏi làm trò lòe bịp người khác!
- Ngươi...
Trân Ny Đan chưa từng thấy có người nào trước mặt mình dám xem thường Ngu tỷ tỷ như vậy, nàng tức giận tới toàn thân run rẩy. Trong lòng hung hăng nói:
- Tiểu tử, ngươi cứ chờ xem, chờ tới khi ngươi trị xong bệnh của cha ta. Ta sẽ chậm rãi thu thập ngươi và tên súc sinh Khắc Lạp Khắc kia!
Trái ngược lại nữ tử che mặt tỏ ra ngoài ý muốn nắm lấy tay của Trân Ny Đan, an ủi nàng. Sau đó quay đầu hướng Nghệ Phong nói:
- Tuy rằng ngôn ngữ của công tử thô tục! Nhưng xác thực ẩn chứa đạo lý lớn ở trong đó. Chỉ là ta muốn nói cho công tử biết: về phần ngươi nói ta giả bộ làm tiên tử, cho tới bây giờ ta chưa từng làm qua!
Nghệ Phong bĩu môi, đối với những lời này trực tiếp coi như không nghe thấy:
- Nàng như vậy không phải là giả bộ sao? Vậy thì thế nào mới là giả bộ?
- Ha ha, không giả bộ được nữa chứ gì! Được, vậy thời gian ngươi ăn ngủ hãy chú ý một chút. Trong tay bản thiếu gia ta còn có mấy bình Ngã Ái Nhất Căn Sài! Không biết sau khi nàng uống xong còn có thể có tư thái đạm nhiên giống như tiên tử siêu phàm thoát tục không?
Nghệ Phong chẳng hề kiêng nể nói.
Nữ nhân vẫn là nữ nhân, cứ khăng khăng giả bộ thanh cao như vậy! Kiếp trước Nghệ Phong không thể chịu nổi loại nữ nhân coi mình là nữ thần như thế này, hiện giờ đương nhiên cũng không ngoại lệ.
Những lời nói của Nghệ Phong rốt cục cũng khiến cho sắc mặt của nữ tử che mặt thay đổi, nàng nhíu đôi mi thanh tú xuống, nhàn nhạt nói rằng:
- Hy vọng công tử không quên chuyện tình đã hứa!
Câu nói này mang ý uy hiếp mười phần để Nghệ Phong nhìn nữ tử che mặt cười nói:
- Không phải nàng vẫn rất đạm nhiên sao? Ha ha, uy hiếp là đạm nhiên? Tức giận là đạm nhiên? Nàng cứ tiếp tục giả bộ nữa đi! A, nói cho nàng biết thêm một câu nữa, bản thiếu gia chưa bao giờ bị người khác uy hiếp cho nên buối tối khi đi ngủ mời nàng cẩn thận một chút!
Một câu nói nhàn nhạt khiến cho nữ tử che mặt dại ra tại chỗ: từ trước tới giờ mình chưa bao giờ có chút xao động dưới bất kỳ tình huống gì nhưng bây giờ trong lòng nổi lên rung động. Đối phương chỉ nói mấy câu đã khiến chính mình nổi lên hận ý, lẽ nào... Từ trước tới giờ chính mình luôn giả bộ, là thật sao?
Đương nhiên, còn có Trân Ny Đan cũng đang kinh ngạc không ngừng, chính mình chưa bao giờ nghe qua giọng nói gợn sóng của Ngu tỷ tỷ. Thế nhưng...
Trân Ny Đan phải bội phục lời nói của người trước mặt rất sắc bén. Đồng dạng, từ đáy lòng nàng hận thêm một phần với tên hỗn đản vô sỉ này.
Nghệ Phong thấy biểu tình tàn bạo của Trân Ny Đan không có chút phật lòng: cho dù lúc chính chính mình cứu phụ thân của nàng thì nàng cũng không dám động thủ với chính mình! Chính mình có rất nhiều thủ đoạn để khống chế, nếu không như vậy thì hắn cũng không có khả năng vì một viên mị đan mà xâm nhập vào long đàm hổ huyệt!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.