Mèo Trượt Chân

Chương 12:




Trách nhiệm hắn phải chịu càng lớn hơn.
Đàm Tiểu Hữu thành tinh vì yêu lực của hắn nổ tung, lại vì hắn động dục mà trở thành dáng vẻ này.
Tuy Liên Trạm sống lâu như vậy, nhưng người quen biết có kinh nghiệm không nhiều, cũng là lầu đầu tiên nảy sinh liên quan sâu như thế với một yêu nào đó. Hắn bỏ ra ròng rã một ngày để tỉnh táo, Đàm Tiểu Hữu thì quấn bên cạnh hắn, ngây thơ không lo lắng, thỉnh thoảng quấy rầy hắn một lát, nhưng nhận ra từ đầu đến cuối hắn mất tập trung.
Tiểu miêu yêu cũng nóng nảy, khi lần thứ ba gọi hắn thầy ơi bị bơ, lại vẫy tay đến mấy lần trước mặt hắn, đợi hắn bừng tỉnh thì chạy vụt đi trước mặt hắn vào trong phòng. Liên Trạm tưởng cậu có việc muốn làm, cũng không đi tìm, tự mình tiếp tục lặng im suy nghĩ.
Mười phút sau, Đàm Tiểu Hữu lại hầm hè tức giận chạy ra, nhìn hắn chằm chằm.
“Thầy tại sao không đi vào tìm em!” Nếu như cái đuôi của cậu vẫn còn, chắc chắn ngoáy ra gió trong không trung, “Em đợi mệt lắm á!”
Lúc này Liên Trạm mới hậu tri hậu giác nhận ra vừa nãy cậu đang tức giận, duỗi tay muốn kéo cậu, cậu lại tránh ra sau, hừ một tiếng, vọt vào phòng lần nữa. Cái giường kia hình như đã thành trụ sở của cậu, hoặc ổ mèo, Liên Trạm vào phòng đã nhìn thấy cậu dùng tư thế sét đánh không kịp bưng tai chui vào chăn, còn lộ ra đôi mắt xoay tròn.
Thực sự giống như mèo nhỏ ấu trĩ nổi giận đợi chủ nhân đến dỗ.
Liên Trạm nghiêm túc đang rầu rĩ vì chuyện của hắn và Đàm Tiểu Hữu, nhưng tâm trí của cậu chàng này thật sự thấp như trẻ con, bởi vị bị xem nhẹ mà tức giận cũng không có gì đáng trách. Hắn ôm người ra, ném chăn qua một bên, tiểu miêu yêu vẫn khó chịu uốn éo hai lần, tiếp đó mới miễn cưỡng lòng từ bi tha thứ cho hắn, ôm cổ hắn.
Thật ra thời tiết hơi oi bức, trốn trong chăn, trên trán trắng nõn của Đàm Tiểu Hữu đã bị nóng đổ một lớp mồ hôi mỏng. Liên Trạm lau đi cho cậu, giọng điệu nghiêm túc nói với cậu: “Tôi có lời muốn nói với cậu.”
Đàm Tiêu Hữu gật gật đầu: “Nói đi nói đi!”
“Trước tiên cậu buông tay ra, ngồi xuống.”
Đàm Tiểu Hữu điên cuồng lắc đầu: “Vậy thì đừng nói nữa!!”
Liên Trạm dỗ cậu cậu cũng không thả, cố chấp kinh khủng, rơi vào đường cùng chỉ có thể vò đã mẻ không sợ rơi. Liên Trạm hít sâu một hơi, siết chặt nắm đấm, dùng lực kiểm soát lớn nhất của mình, từ từ, kín đáo thu lại yêu lực, ánh mắt Đàm Tiểu Hữu dần trở nên hoang mang, trở nên hỗn loạn, một khắc kia khi hắn thu hết yêu lực vào trong cơ thể, đột nhiên khôi phục tỉnh táo.
Sau đó cả người rơi vào trạng thái cứng ngắc.
Đàm Tiểu Hữu choáng váng. Tay cậu thân mật khăng khít ôm lấy cổ Liên Trạm, cả người buồn nôn đến ghê người ngồi trên đùi Liên Trạm. Cậu cúi đầu liếc nhìn, lại ngẩng đầu nhìn, trong lúc nhất thời vẫn chưa phản ứng lại, miệng từ “-” đã mở thành “o” cuối cùng thành “O”, hô hấp cũng ngừng, sau cùng đột nhiên bộc phát, dùng sức nhảy dựng lên, gầm giữ dội: “Đậu má!!!”
Hành động của Đàm Tiểu Hữu đột ngột quá, Liên Trạm chưa kịp phòng bị, lúc cậu nhảy dựng lên cũng chưa kịp tránh ra sau, không cẩn thận bị cậu đánh trúng cằm, nơi nào đó bên dưới bị đá một cú.
Liên Trạm lập tức đau đến nỗi mặt xanh mét, mà Đàm Tiểu Hữu lúng ta lúng túng lùi lại, kết quả trên sàn nhà có chiếc dép lê, cậu không cẩn thận giẫm lên, lại luống cuống tay chân trượt xuống, “bịch” một tiếng to ngồi phịch xuống đất.
Hai người này một người đau phía trước một người đau phía sau, đều không hẹn mà cùng phát ra một tiếng hít vào “shh ——”.
Liên Trạm thì nín nhịn hơn một chút, không muốn thất thố quá, đồng thời còn phải kiềm chế yêu lực trên tiền đề của cơn đau đến muốn chết, dùng tay bịt miệng lại, kìm nén đến thở cũng không dám.
Đàm Tiểu Hữu thì hôn mê cả buổi, bản năng định đứng lên, kết quả ngã mạnh quá, cái mông đau, tay túm bàn đọc sách bên cạnh muốn chống người lên. Kết quả mép bàn đọc sách có tờ giấy, cậu vừa nhổm dậy được một chút, cả người lại ngã xuống lần nữa.
Trên đường trở về thật ra hoặc nhiều hoặc ít cậu đã nghe Hồ Phỉ nói một chút chuyện giữa cậu và Liên Trạm, không ngờ còn chưa nhìn thấy người để tính sổ, bản thân lại mất đi ý thức, bây giờ không dễ gì gặp được, lại ngã đau như thế.
Bản chất tính cách của Đàm Tiểu Hữu là ngoài mạnh trong yếu, bây giờ đã cảm thấy trong lòng cực kỳ tủi thân, một bên bắt đầu nhỏ giọng mắng “Đồ khốn nạn lão súc sinh”, một bên bất tri bất giác đỏ mắt lên, trong âm thanh còn mang theo giọng nghẹn ngào.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.