Meo ~ Tôi Là Mèo

Chương 3:




Đàm Văn Văn và quý ông Mèo đã đạt thành một giao ước, kỳ thật cũng không thể xem là giao ước mà có thể nói là một thói quen.
Bởi vì không biết quý ông Mèo thích ăn gì nên Đàm Văn Văn mua đủ loại đồ ăn vặt cho nó.
Buổi tối ngày hôm trước cô sẽ mua đồ ngon, rồi trước khi vào học tiết đầu tiên của ngày hôm sau, cô đứng đợi trước cửa phòng một lát, mèo đen xinh đạp sẽ tao nhã đội nắng bước đến chỗ cô.
Mặt trời vừa lên, tia nắng không quá chói lòa chiếu vào người nó, bộ lông đen bóng như được dát một lớp ánh sáng vàng lấp lánh.
Vào lúc này, Đàm Văn Văn đột nhiên cảm thấy, dù mỗi ngày phải dậy sớm hơn mười phút nhưng có thể nhìn thấy một chú mèo đen xinh đẹp như vậy thì cũng đáng.
Cô chia đồ ăn vặt mình mua thành hai phần.
Quý ông Mèo vẫn chưa tin cô, cô không hề bỏ cái gì khác vào đồ ăn.
Đàm Văn Văn hơi chán nản.
Lần nào quý ông Mèo cũng chờ cô ăn xong một nửa nó mới lắc lắc chóp đuôi màu trắng, đôi mắt xanh biếc nhìn cô một lượt từ trên xuống dưới, sau đó mới cúi đầu ăn hết đồ trong tay cô.
Đương nhiên sao khi đạt thành giao ước, thỉnh thoảng cô có thể sờ vào người quý ông Mèo.
Bộ lông mềm mại bóng mượt chẳng phù hợp với tính cách của quý ông Mèo, vuốt ve vô cùng thoải mái.
“Meo…”
Lỗ tai quý ông Mèo rung rung, đôi mắt xanh biếc híp lại.
Reng reng reng.
Tiếng chuông vào học vang lên.
“Chết! Trễ học rồi!”
Đàm Văn Văn thét lớn, xách cặp da xoay người chạy về phía lớp học.
“Meo ~”
Mèo đen kêu lên, nhìn chằm chằm bóng lưng dần xa của Đàm Văn Văn, lè lưỡi liếm môi.
***
Đã ba ngày Đàm Văn Văn không nhìn thấy quý ông Mèo.
Buổi sáng cô xách một túi đồ ăn vặt lớn ngồi chờ trước cửa phòng, mãi không thấy chú mèo tao nhã ấy đến.
Đến khi chuông báo vào lớp vang lên cô vẫn không thấy nó đâu.
Chuyện này rất kỳ lạ.
Đàm Văn Văn biết, quý ông Mèo là một con mèo cực kỳ giữ chữ tín, giống như tính cách kiêu ngạo của nó, uy tín là tiêu chuẩn cơ bản của một quý ông.
Vì sao nó không đến?
Đàm Văn Văn lắc đầu, cô suy nghĩ rồi quyết định đi tìm nó.
Quý ông Mèo giống như một hồn ma, lúc nó muốn xuất hiện mới có thể nhìn thấy nó, lúc nó không muốn xuất hiện thì làm thế nào cũng chỉ phí công.
Đàm Văn Văm tìm một buổi chiều, qua cả giờ cơm tối cũng không thấy con mèo kiêu ngạo ấy đâu.
Cô hơi đau lòng, lấy phiếu ăn đi đến căn tin.
Chậm một lát nữa căn tin sẽ hết đồ ăn.
Ngay vào lúc cô bước lên bậc thềm ở căn tin, một quả cầu đen bóng đã thu hút sự chú ý của cô.
Quả cầu đen núp cạnh thùng rác không nhúc nhích.
“Meo meo?”
Đàm Văn Văn nhỏ giọng gọi một tiếng.
Quả cầu đen rùng mình, vội vàng nhảy dựng lên, xoay người phóng lên bờ tường nhưng lại đạp hụp, nó vững vàng lao xuống dưới.
Ối! Trên đầu nó đội một cái lon.
Đàm Văn Văn dở khóc dở cười.
“Meo meo ~ em đứng im đó đừng nhúc nhích, chị gỡ ra giúp em.”
Chóp đuôi màu trắng phe phẩy, nó lắc đầu thật mạnh mấy lần mà vẫn không thể hất cái lon ra, cuối cùng nó đành cúi đầu xuống, đứng im.
Đàm Văn Văn cất phiếu ăn cẩn thận, bước đến trước mặt nó, ngồi xổm xuống.
“Cá ngừ đóng hộp, em thích cái này sao?
Mèo đen bỗng giật mình, bộ lông xù lên.
“Được rồi được rồi, chị biết rồi.”
Đàm Văn Văn đè con mèo không ngừng giãy dụa xuống, ôm nó vào lòng.
Đầu ngón tay chạm vào bộ lông màu đen mềm mại của nó, trong lòng Đàm Văn Văn chợt lóe lên suy nghĩ.
Cơ hội tốt thế này!
Cô cúi đầu xuống, lặng lẽ nâng cơ thể mèo lên một chút, chôn mặt vào bụng nó, hít một hơi thật sâu.
Ừm, mùi hương của nắng.
“Meo!!!”
Bộ lông của quý ông Mèo càng xù to hơn, nó giãy dụa vung chân vào mặt Đàm Văn Văn nhưng chỉ có đệm thịt mềm mềm chứ không xòe móng vuốt sắc nhọn ra.
“Được rồi.”
Đàm Văn Văn nhẹ nhàng nắm cái lon, kéo người mèo đen về phía sau, đầu nó lập tức thoái khỏi cái lon.
Trên người mèo đen có một vết thương chạy dài từ mắt đến khóe miệng.
“Em bị thương rồi! Em đánh nhau với con mèo đực khác à?”
Đàm Văn Văn hơi tức giận, bởi vì sự kiêu ngạo của quý ông Mèo.
“Em thà tranh đồ ăn với con mèo hoang khác cũng không chịu ở cạnh chị sao?”
Cô đứng dậy, đi vào căn tin, không nhìn quý ông Mèo thêm lần nào nữa.
Ngày hôm sau Đàm Văn Văn vừa ra khỏi phòng ngủ
“Meo ~”
Mèo đen đứng ở đầu tường, nhìn thấy cô thì nhảy từ trên tường xuống, nhón chân bước nhanh đến bên cạnh cô, cọ cọ vào bắp chân cô.
“Meo ~”
“Meo meo ~”
Đàm Văn Văn cúi người ôm mèo đen vào lòng, vùi đầu vào người nó hít một hơi thật sâu, nhỏ giọng phàn nàn.
“Em biết thừa là chị sẽ không giận em mà.”
Ngày hôm đó Đàm Văn Văn xin nghỉ, vì cô muốn dẫn quý ông Mèo đi khám bác sĩ.
Hết chương 3.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.