Mèo Con Thích Ăn Cá Lớn

Chương 3:




Cuối cùng vào thời điểm Li Linh xuất hiện ở trước cửa nhà Kiệt Phỉ Nhĩ, điện thoại của hắn kêu lên, là một dãy số hoàn toàn xa lạ.
Li Linh nghe máy, “Uy, ai vậy?”
“Linh, là ta, Kiệt Phỉ Nhĩ, ngươi lập tức đến Paris đi! Con bổn miêu nhà ngươi hình như không được ổn…” Đối phương dùng tiếng Trung lưu loát nói, nhưng hắn nói còn chưa xong, Li Linh đã “Bính” một tiếng hủy đi cái cửa nhà hắn.
Vốn đứng ở bên cửa sổ nghe điện thoại, Kiệt Phỉ Nhĩ thình lình bị thanh âm làm cho hoảng sợ, quay người lại liền thấy vẻ mặt lo lắng của Li Linh đứng ngay trước mặt hắn.
“Có chuyện gì vậy? Sóc đâu?” Li Linh túm lấy áo đối phương, hoàn toàn không để ý đối phương so với chính mình cao hơn hẳn một cái đầu.
“Bình tĩnh một chút, bình tĩnh.”Kiệt Phỉ Nhĩ rất nhanh liền khôi phục lại, “Hắn ở trong phòng, cái gian đằng trước kia.”
Li Linh buông hắn ra liền nhằm phía phòng tới.
Đập vào mắt hắn đầu tiên là một thiếu niên xa lạ ngồi trên giường, rồi sau đó mới là tiểu cầu màu xám đang cuộn tròn trên giường.
Cảm giác được hơi thở mỏng manh của Sóc, Li Linh đột nhiên cảm thấy rất đau, hắn cẩn thận đem con mèo nhỏ nâng lên.
“Hắn nhảy vào trong bể bơi…” Thanh âm sợ hãi của thiếu niên ở phía sau Li Linh vang lên.
“Các ngươi đi ra ngoài.” Li Linh cũng không quay đầu lại, lạnh lùng đưa ra mệnh lệnh.
Kiệt Phỉ Nhĩ thức thời mang thiếu niên rời đi, cũng vì bọn họ mà tự đóng cửa.
Một lớp sương mù từ trong lòng bàn tay Li Linh dâng lên, đem thân thể Sóc bao quanh, cứ như vậy qua một lúc, trên trán Li Linh mồ hôi đã hơi chảy ra .
Cuối cùng sương mù tản ra đến đây, Li Linh đem Sóc nhẹ nhàng thả lại trên giường, trong miệng lẩm nhẩm đọc cái gì, rồi con mèo nhỏ trên giường biến thành thân thể một thiếu niên trần trụi.
Li Linh kéo qua chăn qua đắp lên người Sóc, nhìn hơi thở của hắn đã ổn định, cũng liền nhẹ nhàng thở ra.
“Nhưng còn giống như không đủ a!” Li Linh sờ sờ khuôn mặt tái nhợt của Sóc, một chút độ ấm cũng không có.
Li Linh cúi mình xuống, đôi môi bao trùm lên Sóc.
Trong lúc ngủ Sóc vẫn cảm giác được rất rõ, có một dòng khí đang từ chính miệng mình tiến vào trong cơ thể, rồi mới hướng toàn thân khuếch tán…
Là Li Linh sao? Ý thức của Sóc thanh tỉnh, đồng thời hắn lại cảm thấy khí lưu ở trong cơ thể mình là cái gì. Là hai dòng khí lưu bất đồng đụng vào nhau, thân thể không khoẻ làm cho hắn cả người trở nên khô nóng lên.
“Nóng… nóng…” Sóc mơ mơ màng màng rên rỉ, tay chân cũng tự vén chăn lên.
Li Linh ngừng lại, nhìn thân thể Sóc đã có chút phiếm hồng, rồi tầm mắt hắn rơi xuống nơi dục vọng của Sóc đã muốn đứng thẳng lên.
“Quả nhiên sẽ biến thành như vậy.” Li Linh mỉm cười, dùng chính tay mình cầm vào nơi đó của Sóc.
“Vẫn là để cho ta tới giúp ngươi đi!”
Sóc cũng không phải là yêu quái thuần túy, trước đây nói hắn ngay từ đầu sở dĩ có thể biến hình là dựa vào Li Linh, cho nên hắn cùng yêu quái bình thường có điểm khác nhau. Li Linh truyền khí cho thân thể của hắn cũng sẽ không sinh ra thương tổn, chỉ cần dung hợp, hoàn toàn hấp thu, đó cũng chính là nối tiếp sinh mạng cho đối phương. Chẳng qua, có tác dụng phụ, trong quá trình dung hợp sẽ phát ra tính dục mãnh liệt, hiệu quả so với xuân dược càng mạnh mẽ rõ rệt.
Li Linh nhẹ nhàng cởi quần áo vừa mới mặc cho Sóc, đã bị đối phương bắt được, rồi mới xoay người một cái đã bị đặt xuống phía dưới.
Li Linh sửng sốt một chút, chưa nói được gì, chính là thả lỏng thân thể hoàn toàn thuận theo dục vọng của Sóc khiến hắn thô bạo.
Chỉ cần ngươi không có việc gì là tốt rồi. Li Linh nghĩ như vậy, hai tay đặt lên lưng Sóc.
Bên ngoài cửa phòng có hai kẻ ngồi rình, tường được thiết kế cách âm siêu kém nên thời điểm truyền ra tiếng thở dốc khiến cho người ta mặt đỏ tim đập, bất an tựa vào trong lòng ngực Kiệt Phỉ Nhĩ khuôn mặt thiếu niên so với quả cà chua còn muốn hồng hơn…
“Bọn họ…”
“Ha hả, yên tâm, hẳn là không có việc gì, xem chừng hiện giờ bên trong lửa đang cháy hừng hực a!” Kiệt Phỉ Nhĩ mới vừa nói xong, âm thanh của ai đó lại truyền vào lỗ tai hai người.
Thiếu niên cúi đầu càng thấp, mặt đỏ làm cho người ta nghĩ lầm là sắp xuất huyết đến nơi.
“Bảo bối, ngươi câu dẫn ta nha.”Kiệt Phỉ Nhĩ nói xong đem thiếu niên trong lòng ngực một phen ôm lấy, chui ngay vào phòng của hắn.
Mà thiếu niên kia chỉ kịp kinh hô một tiếng đã bị chặn miệng…
Chờ đến thời điểm ý thức của Sóc hoàn toàn tỉnh táo lại đã là chuyện tình của một ngày sau.
Nhìn ái nhân mê man ở trong lòng ngực mình, Sóc cực kì đau lòng. Hắn biết rõ chính mình đối với Li Linh làm cái gì, còn thô bạo như vậy… Nhưng hắn khống chế không được thân thể của mình a! Hắn cũng muốn ôn nhu, hắn cũng không nỡ để Li Linh đau a!
“Cảm giác khá hơn chút nào không?”Li Linh đột nhiên mở mắt ra nhìn hắn.
Sóc có điểm chột dạ gật gật đầu.
“Ngươi nói cho ta biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì a.”Lại còn thiếu chút nữa ngay cả mạng nhỏ cũng vứt bỏ.
“Nga.” Sóc ngoan ngoãn đem sự tình đã trải qua nói ra.
Ngày đó sau khi rời khỏi võ quán, Sóc trước tiên liền bay đi Paris, hơn nữa tựa như đoán ra Li Linh ở đâu liền phi thẳng đến nhà Kiệt Phỉ Nhĩ. Vừa vặn gặp phải đối phương không ở nhà, hơn nữa nhất thời cũng chưa về ngay. Kỳ thật xác nhận Li Linh không ở đó, Sóc cơ bản sẽ không biết làm gì, làm cho thiếu nhiên ở nhà Kiệt Phỉ Nhĩ hiểu lầm. Rồi không biết vì sao hai người liền khắc khẩu lên, sau đó, chính là Sóc không nghĩ qua là bị đẩy xuống bể bơi. May mắn hắn biến trở về nguyên hình, thiếu niên kia cũng không có mặc hắn ở trong nước tự sinh tự diệt, mà đem hắn cứu lên, tuy rằng đã có điểm muộn, nhưng mạng nhỏ vẫn là tạm thời được bảo vệ. Thiếu niên kia cũng không phải người thường, nhưng hắn không biết dùng cách gì để bảo toàn sinh mệnh cho Sóc, lại sợ Kiệt Phỉ Nhĩ mắng hắn nên đã không báo cho y biết, thẳng đến lúc Kiệt Phỉ Nhĩ trở về, biết tình trạng của Sóc không ổn liền lập tức thông tri Li Linh, tiếp theo chính là khi Li Linh đến…
“Sóc, ta không đáng để ngươi tin cậy sao?” Li Linh có chút thương cảm nhìn hắn.
“Không, không phải.” Ánh mắt của Li Linh làm cho hắn luống cuống tay chân, “Ta chỉ là… Chính là…”
“Chúng ta đã cùng nhau bao nhiêu năm?”
“Bốn trăm tám mươi bảy năm.” Sóc nhỏ giọng trả lời.
“Nhiều năm như thế cũng không đủ để ngươi hiểu rõ ta là người như thế nào sao?”
“Không phải, không phải như thế.” Sóc bối rối ôm chặt ái nhân [người yêu] trong lòng ngực, “Ta chỉ là… Li, ngươi cũng chưa từng nói yêu ta, chưa từng có…”
Trong lòng Li Linh run lên, thanh âm của Sóc rất nhỏ, nhưng từng từ vẫn là rất rõ ràng truyền vào trong tai hắn, xuyên vào trong lòng hắn.
“Sóc.” Li linh dang tay ôm lấy Sóc, “Thực xin lỗi.”
Thân thể Sóc nhất thời cứng ngắc, thực xin lỗi? Li Linh vì sao muốn nói thực xin lỗi? Chẳng lẽ…
“Ta yêu ngươi, rất yêu rất yêu ngươi, cho nên, ngươi đừng làm cho ta lo lắng nữa được không?” Li Linh đã trở nên không thể chịu đựng được những ngày Sóc không ở bên cạnh hắn, có trời mới biết lần này hắn đi mà không mang theo Sóc trong lòng có bao nhiêu hối hận.
“Ta, ta thật là cao hứng.” Sóc sau một giây cứng ngắc thân thể liền dao động trở lại, nguyên lai Li Linh thực xin lỗi cũng không phải muốn nói cho hắn rằng, y không thương hắn, “Li, ngươi cuối cùng cũng nói yêu ta .” Trên mặt Sóc hiện lên một nụ cười thật hạnh phúc.
“Buông, buông tay… Khụ…”Nghĩ muốn đem hắn đè chết sao? Li Linh chụp lấy lưng Sóc.
“A, thực xin lỗi.” Sóc lập tức buông hắn ra, trở mình lên, cẩn thận xem mình có thiếu chút nữa lại đem Li Linh làm đau hay không.
Khi Li Linh che kín dấu vết tình dục trên thân thể thì hoàn toàn đập vào tấm mắt hắn, Sóc có điểm chột dạ phát hiện thân thể chính mình ở bộ phận nào đó lại rục rịch.
“Li, chúng ta tiếp tục đi!”
Không đợi Li Linh phản ứng lại , Sóc đã muốn nhào tới.
“…”
***
Cuối cùng, tiểu tình nhân của Kiệt Phỉ Nhĩ cúi người nói “Thực xin lỗi”. Li Linh mang Sóc trở về nước, trước mắt bọn họ lại là ngôi nhà ấm áp, hai người tiếp tục ân ân ái ái sống cuộc sống gia đình hạnh phúc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.