Mệnh Phú Quý Trời Sinh

Chương 109: Cầu hôn




Tác giả: Lâm Miên Miên
Edit: Lili

Cố Khiêm Ngôn cũng không biết nên cầu hôn như thế nào, nhẫn kim cương là anh trộm mua, đương nhiên kích cỡ có thể thay đổi, anh chỉ dựa vào cảm giác để chọn kích cỡ, nếu chọn mà không vừa thì làm sao? Chuyện này cũng có thể làm anh rối rắm một thời gian, anh rất muốn hỏi những người bạn đàn ông muốn cầu hôn cùng cảnh ngộ, làm như thế nào có thể mua một chiếc nhẫn kim cương thích hợp mà vẫn làm cho bạn gái bất ngờ, cầu hôn mà không có nhẫn kim cương thì sẽ có cảm giác không hoàn chỉnh, nhưng có nhẫn kim cương...... Anh lại không biết nên mua thế nào?

Được câu giải đáp của nhân viên cửa hàng nói kích cỡ không vừa có thể đổi lại, Cố Khiêm Ngôn mới an tâm.

Nhưng ngoài chuẩn bị hoa và nhẫn kim cương, Cố Khiêm Ngôn thật sự không biết làm thế nào cầu hôn sẽ làm La Bối cảm thấy kinh ngạc và vui mừng, hơn nữa sẽ nhớ kỹ cả đời.

Thương lượng với Phương Cảnh Châu không phải là một ý hay, rốt cuộc dù bé có thông minh như thế nào thì cũng vẫn chỉ là một học sinh tiểu học, không hiểu cái gì, cũng có thể tìm Triệu Phiên Phiên, chẳng qua, Lôi Vũ Hạo thường xuyên ở trong nhà Triệu Phiên Phiên, anh không thể hẹn một mình Triệu Phiên Phiên ra ngoài. Tuy anh không có kinh nghiệm yêu đương nhưng anh cũng biết hẹn bạn thân của bạn gái ...... Không thích hợp, tìm Giang Tư Hàn, thôi, Cố Khiêm Ngôn cảm thấy mình quá tàn nhẫn.

Nghĩ tới nghĩ lui, Cố Khiêm Ngôn nghĩ tới mẹ già mẫu mực nhà mình.

Đây là người được chọn thích hợp nhất, hơn nữa đừng nhìn năm nay mẹ anh đã 50 tuổi, giống như La Bối nói, mẹ anh vẫn còn tràn đầy tâm hồn thiếu nữ, có thêm kiến nghị của mẹ chắc chuyện này không thành vấn đề!

Nghĩ đến đây, Cố Khiêm Ngôn gửi tin nhắn WeChat cho mẹ mình, nói đơn giản mục đích, cuối cùng hẹn thời gian gặp mặt với mẹ, đương nhiên anh cũng nghiêm túc thêm một câu, đừng để La Bối biết.

Mẹ Cố tỏ vẻ, con trai con làm tốt lắm! Không thành vấn đề!

Hôm nay, Cố Khiêm Ngôn sau khi tan làm thì về nhà, anh không nghĩ đến, mẹ anh chưa nói cho La Bối nghe, nhưng bà lại nói cho hai người đàn ông trong nhà.

Ba người ngồi trên sô pha trong phòng khách, đều vẻ mặt "Con heo nhà ta cuối cùng cũng muốn đụng cải trắng" vui mừng và thỏa mãn.

Ông nội Cố cố gắng áp chế tâm tình mừng như điên của mình, đời này của ông, làm ông cảm thấy mình thật quá tuyệt vời có ba chuyện:

Một, quen vợ của ông, da mặt dày theo đuổi hơn nữa còn kết hôn.

Hai, dạy ra một người cháu trai không hề thua kém ông.

Ba, sau khi cháu trai mất trí nhớ, nhẫn tâm để nó rèn luyện một năm bên ngoài.

Nghĩ lại xem, nếu lúc trước ông không làm ra quyết định như vậy thì với cái đức hạnh của thằng nhóc kia, căn bản sẽ không yêu đương kết hôn, nếu không có ông, làm sao cháu trai có thể gặp được La Bối rồi quen biết La Bối chứ.

Vậy nên không phải nói tất cả những chuyện này đều do quyết định anh minh của ông sao?

"Cuối cùng cũng muốn cầu hôn?" Ông nội Cố nhìn Cố Khiêm Ngôn, cảm thấy đến cả sợi tóc của thằng nhóc này ông cũng vừa lòng, "Phải như thế chứ, Bối Bối còn rất trẻ, nhưng cháu thì sao, qua năm là 30 tuổi rồi, nên cầu hôn sớm, quan trọng nhất là để Bối Bối thấy cháu có thành ý, nếu là thời của ông ngày xưa, nói chuyện yêu đương hơn một năm, còn không muốn kết hôn đó là chơi lưu manh."

Khóe miệng Cố Khiêm Ngôn giật giật, lại khó mà nói lại được, một khi anh nói thì cả ông nội và ba anh đều có ý kiến, vì họ nghĩ chuyện lớn như vậy mà không thông báo cho bọn họ, mà chỉ nói cho mỗi mẹ anh là có ý gì? Không xem chúng tôi là người nhà đúng không? Nghĩ nghiêm trọng hơn, đó là không muốn nhận bọn họ.

Đều nói ba anh thợ giày còn hơn một Gia Cát Lượng, ba con người trong nhà anh này, dù ít dù nhiều chắc cũng có thể nghĩ ra một kế hoạch không tệ nhỉ?

Ôm ý nghĩ như vậy, Cố Khiêm Ngôn nói: "Dù sao đừng để Bối Bối biết, đặc biệt là ông nội, ông cả ngày ở trong tiệm, chỉ hơi lơ đãng là lộ ngay."

Ông nội Cố trợn mắt nhìn anh.

"Chắc chắn không thể để con bé biết." Mẹ Cố cười tủm tỉm nói, "Nghe nói con mua nhẫn kim cương, đưa mẹ xem nào."

"Ở phòng ngủ, để con đi lấy." Vì thế Cố Khiêm Ngôn đi lên lầu.

Chờ anh vừa lên lầu, ba Cố liền nói: "Ba, vừa rồi ba không nên nói như vậy, nếu nó lại giận dỗi, đối nghịch với ba rồi không cầu hôn thì làm sao bây giờ?"

"Nó dám!"

Ba Cố rụt cổ, nhưng vẫn nhỏ giọng nói: "Con nghĩ nó dám đấy."

"Hiện tại tính tình của Khiêm Ngôn đã sửa lại rất nhiều." Mẹ Cố luôn luôn như vậy, nếu bố chồng và chồng cãi nhau, không, không đúng, chồng bà làm sao dám cãi lại, nếu lão làm bố chồng không vui, mẹ Cố thường đứng về phía bố chồng, hoặc đứng ngoài xem náo nhiệt, hoặc là nói một hai câu "Bỏ đá xuống giếng", "Ba vừa rồi nói như vậy cũng có đạo lý, yêu đương hơn một năm cũng nên nghĩ đến kết hôn, cũng chưa nói sai cái gì."

Trong lòng ba Cố cười lạnh, ông thật sự thực khinh bỉ cách làm của vợ, cách ôm đùi này cũng quá khó coi rồi.

"Ba, mới vừa con nói sai, ba đừng chấp, ba nguôi giận, mặc kệ nói như thế nào, thì đây cũng là một chuyện đáng mừng, đúng không?" Ba Cố đứng dậy nhanh nhẹn châm trà cho ông nội Cố.

Mẹ Cố: "............"

Chờ Cố Khiêm Ngôn xuống lầu, nhìn thấy cảnh tượng như vậy, ông nội Cố đang nhàn nhã uống trà, ba Cố đấm vai cho ông còn mẹ Cố đang nói chuyện với ông, người ngoài nhìn thấy, thật đúng là một khung cảnh hài hòa, chuyện khác không nói, sự ân cần và nịnh bợ của ba mẹ anh đối với ông nội đúng là rất hiếm thấy.

"Đây là nhẫn kim cương con mua." Cố Khiêm Ngôn còn cố ý nhấn mạnh một câu, "Kích cỡ không thích hợp thì có thể đi đổi."

Mẹ Cố cầm lên vừa thấy, thở dài: "Nhẫn cầu hôn không thể có lệ như vậy được đâu."

"Con đâu có lệ, con phải chọn vài ngày đó!"

"Trước tiên không nói đến nhãn hiệu châu báu, chỉ nói kiểu dáng này thôi, không đủ mới mẻ, kim cương cũng không đủ lớn."

Cố Khiêm Ngôn trầm mặc, đã rất to rồi mà.

"Thôi con đã mua rồi thì cứ vậy đi, nhưng về sau nhẫn kết hôn phải để tâm vào, bằng không, Bối Bối sẽ nghĩ chúng ta không đủ thành ý." Mẹ Cố vẫn có chút ghét bỏ nhẫn kim cương mà Cố Khiêm Ngôn mua, hoàn toàn là thẩm mỹ của thẳng nam, làm bà cũng không còn sức mà chê bai, "Tốt nhất nhẫn kết hôn vẫn nên thuê chuyên gia dựa vào sở thích của Bối Bối để thiết kế đi, như vậy càng có ý nghĩa."

Cố Khiêm Ngôn: "Vâng."

"Tôi cảm thấy đẹp mà." Ba Cố cầm hộp nhẫn xem.

Mẹ Cố trừng ông một cái, "Nhẫn tặng ông à? Ông cảm thấy đẹp thì làm gì?"

"...... Tôi chỉ nói vậy thôi mà."

Ông nội Cố không kiên nhẫn mà đánh gãy con trai con dâu, "Nhẫn không phải trọng điểm, Bối Bối sẽ không để ý cái này, đừng lãng phí thời gian, nhanh nói nội dung, nói trọng điểm!"

"Con thấy mấy người trẻ tuổi đều thích mua mấy bảng quảng cáo ở mấy tòa nhà để cầu hôn." Ba Cố đưa ra ý kiến, "Con đã gặp qua một lần, cũng không tệ lắm."

Mẹ Cố mỉm cười, "Quê mùa."

"...... Bà!"

Cố Khiêm Ngôn gật đầu, "Bối Bối không phải người thích làm màu, chắc cô ấy sẽ không thích như vậy."

Nhìn con trai đồng ý với vợ, ba Cố ủy khuất, lấy một trái chuối từ đĩa hoa quả trên bàn bẻ ra ăn.

"Cầu hôn là chuyện của con, chỉ cần chọn một nơi có không gian lãng mạn và yên tĩnh, ăn một bữa cơm......" Mẹ Cố bắt đầu ảo tưởng, "Con mua hoa để đầy cốp xe, lại mua một cái túi xách, một đôi giày cao gót, để Bối Bối đi mở cốp xe, lúc này con lấy nhẫn cầu hôn ra."

Ôi......

Quả thực chính là màn cầu hôn trong mộng tưởng!

"Túi xách và giày cao gót phải chọn, hoa không thể dùng toàn hoa hồng đỏ, quá quê mùa, phải chọn màu sắc phối hợp."

Ba Cố chưa từng cầu hôn bà, năm đó hai người chỉ đi dạo phố, lúc ăn ở nhà hàng nói chuyện rồi quyết định luôn, bà không được cầu hôn, đương nhiên hy vọng con dâu có được!

"...... Như vậy được không?" Cố Khiêm Ngôn nghi hoặc, "Nếu cô ấy không chịu đi mở cốp xe thì sao?"

Ba Cố tìm được một cơ hội nói mát, lập tức nói: "Bà nghĩ như thế thì không quê mùa hả? Tôi thấy đầy kiểu cầu hôn như vậy trên tivi rồi!"

"Quê mùa những vẫn có người thích." Mẹ Cố nói lại, "Hầu hết phụ nữ đều thích như vậy, không thì sao, ở quảng trường trong trung tâm thành phố xếp ngọn nến thành hình trái tim để người lạ vây xung quanh, như thế là lãng mạn hả? Hừ, rất tục, lại còn tạo áp lực bắt phụ nữ phải đồng ý! Phụ nữ chúng tôi không thích ngọn nến, hơn nữa bây giờ là mùa hè, muốn chết nóng hả! Chúng tôi thích túi xách, thích giày đẹp, thích nhẫn kim cương to!"

Ba Cố: "......"

Cuối cùng, trải qua hơn một giờ thảo luận, tạm thời quyết định chi tiết phương thức cầu hôn, trên cơ bản là dựa theo suy nghĩ của mẹ Cố, trong bốn người Cố gia thì chỉ có một mình bà là nữ, cũng chỉ có bà mới hiểu phụ nữ nghĩ như thế nào.

Mẹ Cố còn bay ra nước ngoài một chuyến, đi mua túi xách và giày mà con trai cần dùng để cầu hôn, đương nhiên bà cũng không khống chế được dục vọng mua sắm của mình nên còn mua thêm cả nước hoa và son môi.

Ba Cố quá hiểu mấy nhà hàng ở thành phố này, ông thích ăn, cũng ăn được, biết nơi nào ăn ngon, hoàn cảnh tốt, cho nên để ông chọn nhà hàng là thích hợp nhất.

Còn ông nội Cố thì sao...... Ông chỉ cần chờ đợi tin tức là được.

"Nếu cầu hôn không thành công thì cháu cũng đừng về nhà." Đương nhiên, ông cũng phụ trách buông lời tàn nhẫn.

Cố Khiêm Ngôn: "......"

Hôm nay, Cố Khiêm Ngôn hẹn La Bối ăn cơm, La Bối có dự cảm anh sẽ cầu hôn, nhưng cô phải giả vờ không biết, không thì lại cô phụ việc anh cố gắng chuẩn bị cho cô một bất ngờ.

Cố Khiêm Ngôn cuối cùng vẫn không đủ cẩn thận, ít nhất anh không phát hiện ra hôm nay La Bối cũng có chút không giống ngày thường, cô cố ý đi thẩm mỹ viện một chuyến, còn mặc váy mới mua và đi giày cao gót, còn trang điểm, tinh xảo lại xinh đẹp.

Không thể không nói, ba Cố có nghiên cứu ở phương diện ăn uống, ông chọn nhà ăn này, chọn đồ ăn không bị hố, không khí cũng không tồi, trong buổi tối như vậy, ăn ngon nói chuyện với người mình thích, đúng là một chuyện hạnh phúc từ thân thể đến trái tim.

La Bối vẫn luôn suy nghĩ, anh định cầu hôn như thế nào nhỉ?

Sau khi nhân viên đưa điểm tâm ngọt lên, cô phải ăn rất cẩn thận, sợ lại ăn mất nhẫn kim cương mà anh chuẩn bị vào bụng, nhưng mãi cho đến khi ăn xong, cô cũng chưa phát hiện nhẫn kim cương.

Chẳng lẽ không phải hôm nay cầu hôn?

Khi La Bối biết Cố Khiêm Ngôn chuẩn bị cầu hôn, cũng từng ám chỉ anh, cô không thích bị nhiều người vây xem, đặc biệt vẫn là người xa lạ, như vậy rất xấu hổ.

Không biết Cố Khiêm Ngôn nghe có hiểu không.

"Em mở cốp xe hộ anh với." Cố Khiêm Ngôn ngồi ở trên ghế lái xe giả vờ bình tĩnh nói, "Anh muốn uống nước."

Đến rồi?

La Bối quyết định trêu anh, "Anh không tự đi lấy được sao?"

Tim Cố Khiêm Ngôn treo lên đến cổ họng, "Anh còn có việc, em đi lấy hộ anh."

"Anh có chuyện gì?" La Bối vẫn bình tĩnh nhìn anh, nhưng cuối cùng vẫn không đành lòng làm buổi cầu hôn này có nuối tiếc, cô xuống xe, làm ra vẻ tức giận và bất mãn đi đến cốp xe, Cố Khiêm Ngôn vẫn cẩn thận quan sát vẻ mặt của cô.

Nghĩ thầm, em cứ giận đi, tí nữa lại chả vui đến muốn bay lên!

Tuy La Bối đoán được Cố Khiêm Ngôn muốn cầu hôn, cũng đoán được kịch bản, nhưng khi cô mở cốp xe ra, nhìn thấy nhiều hoa xinh đẹp như vậy thì vẫn ngừng thở.

Bên trong còn có rất nhiều lễ vật, La Bối thích tất cả.

Đột nhiên cô ý thức được, thì ra cuộc đời của cô là như vậy.

Lúc trước mơ thấy tương lai như thế nào, rõ ràng biết có một số việc sẽ xảy ra, nhưng chờ đến lúc xảy ra thì cô vẫn sẽ rất kinh ngạc, nên có cảm xúc như thế nào thì vẫn sẽ có, hiện tại cũng giống thế, cô biết rõ anh muốn cầu hôn, cũng đoán được mở ra cốp xe là chuyện chính hôm nay, mà khi đến thời khắc đó, sự kinh ngạc và vui sướng trong lòng vẫn không thể thiếu.

Có lẽ đây chính là cuộc sống.

Có lẽ đây chính là tình yêu.

Cố Khiêm Ngôn xuống xe, trên mặt tràn đầy đắc ý, xem ra hôm nay thật sự làm cô kinh hỉ!

Anh đi từng bước về phía cô, La Bối buồn cười.

Được rồi, còn có thể làm gì ngoài đáp ứng anh chứ, hình như không có lựa chọn khác.

Ừ, gả cho anh!



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.