Medusa Ta Yêu Nàng

Chương 90: Ngày Giam





Cho dù ngay từ lần đầu gặp mặt, ta đã biết công nương Law Nillan rất ghét ta.
Và lúc nhận ra điều đó thì ta cũng không có một chút thiện cảm gì với cô ấy.
Fay cúi mặt, bàn tay nàng chạm vào vùng bụng.
Nàng nhớ về đứa trẻ xấu số không có cơ hội nhìn thấy ánh mặt trời, lòng nàng thắt lại, giọng nói tuy bình thường nhưng cảm xúc hẳn đang rất hỗn loạn:
- Đến quảng trường để trở thành tâm điểm cho mọi người bàn tán về cái danh Medusa sao? Đứa nhỏ ấy cũng sẽ không bao giờ quay lại...
Dox rùng mình vì nhớ lại biệt danh Medusa của phu nhân, cô ấy ngờ nghệch nghĩ rằng có lẽ tin đồn về lời nguyền là có thật.
Hôm nay, sương lạnh có vẻ nhiều hơn thường ngày, ánh nắng chỉ hơi ấm một chút.
Dox nhìn quanh rồi nắm tay Fay:
- Thưa phu nhân, chúng ta vào trong thôi ạ.
Có vẻ trời đã trở lạnh rồi.
Đôi mắt nàng nhìn về phía cổng biệt thự một lúc rồi quay vào trong.
VÀI NGÀY TRƯỚC KHI LUCASTA BỊ HÀNH HÌNH.
Cô ấy bị tống vào ngục giam tối tăm, mấy người phạm nhân ở ngục giam bên cạnh không giấu được tò mò.

Họ xì xào bàn tán.
Cái cảnh tay chân cô bị xích lại và bất lực để yên cho giám ngục tháo hết trang sức nhằm tịch thu khiến cho những tù nhân ở đó vô cùng phấn khích.
- Đừng mà, cái đó là của ta...!nếu ngươi lấy đi thì cha ta...!cha ta sẽ giết ngươi đấy...!Khốn...
- Xì, quy định của đức vua, ngươi hay cha ngươi không chống lại được đâu.
Đừng có mà già mồm.
Mấy kẻ đó hầu như xuất thân là dân thường, không thể kiếm tiền một cách đàng hoàng nên bị bắt đưa vào ngục
- Nhìn ả tồi tàn chưa kìa, tôi khá bất ngờ vì giới quý tộc cũng bị đẩy vào ngục giam cơ đấy, há há há...
Giám ngục đã đi một đoạn nhưng lời này đả để cho giám ngục nghe được, ông ấy quay lại, cầm dây roi da quất mạnh vào phòng giam của kẻ đã gây náo loạn mà cảnh cáo:
- Nếu ngươi không muốn chết sớm thì lo mà câm miệng lại.
Hai tay của gã đang vịn trên song gỗ, xém chút là bị dây roi da quất vào, cũng may là gã nhanh chóng lùi về sau.
Sau lời cảnh cáo của giám ngục, gã không trả lời.
Trong bóng tối, Lucasta chợt nhìn thấy gã đang nhìn cô rồi cười.
Toàn thân cô chợt nổi da gà, cảm giác lạnh sống lưng này lần đầu tiên cô cảm nhận được.
Mùi ẩm thấp, mùi hôi thối của xác chuột chết khiến dạ dày cô cồn cào, giống như chúng đang nhào nặn thứ gì đó, cuồn cuộn và nhợn chất đắng lên cổ họng.
Lucasta bịt miệng mình nhằm khống chế cơn buồn nôn.
Lúc này giám ngục đi tuần tra, ông ấy thấy ai ngồi gần cửa là đập gậy vào song gỗ và hô "NHÍCH VÀO TRONG".
Lucasta nhìn vào phía trong góc phòng giam, chỗ này có biết bao nhiêu thứ dơ bẩn, máu me, chất dịch cơ thể tanh tưởi của người trước, không những vậy ở đó còn có mấy con bọ nhỏ xíu bò lúc nhúc và gặm nhấm xác một con chuột.
Chỉ có chỗ cô đang ngồi là tạm ổn, hôi thối thì có nhưng không có những thứ ghê tởm kia.
Giám ngục đã đi đến chỗ cô và ông ta làm hành động y chang những chỗ vừa rồi.

Lucasta sợ hãi, không dám vào trong nên lên tiếng:
- Giám ngục, ngươi có thể đổi chỗ khác cho ta được không.
Ở đó...!ghê quá đi mất.
Giám ngục nhìn vào trong hoài nghi, ông ấy đưa ngọn đuốc vào trong soi xem có thứ gì mà khiến cô sợ đến vậy.
Sau khi soi rồi, giám ngục cười khẩy:
- Chỉ là vài con bọ đang dùng bữa.
Sao lúc ngươi làm chuyện xấu không cảm thấy sợ hãi như vậy đi.
Với lại ngươi giờ là tù nhân rồi, không còn là một công nương cao quý nữa đâu, nên hãy cẩn trọng lời nói đi.
Giờ thì nhích vào trong.
Giám ngục hành động cùng với lời nói, liên tục gõ mạnh gậy vào song gỗ.
Một lúc sau, đại công tước được giám ngục dẫn đến chỗ Lucasta bị giam.
Nhìn thấy cha, cô vui mừng bật dậy:
- Cha...!người đến rồi.
Xin hãy giúp con...

Giám ngục rời đi, đại công tước mới tiến đến gần hơn.
Lucasta đang mong chờ cha mình sẽ mở cửa và được thả ra ngoài, cô ta hối thúc:
- Nhanh lên cha, nhanh chóng mở cửa và giúp con...!con phải cho giám ngục và gã tù nhân ghê tởm kia một bài học...!CHAAA.
Cô ta gào lên, nhìn cha không hề phản ứng, cô như bất lực, đôi mắt bắt đầu ứa nước mắt.
Đưa tay ra ngoài nắm chặt tay áo ngài đại công tước.
Ông ấy lạnh lùng gạt tay Lucasta:
- Chuyện đó sẽ không xảy ra đâu, Lucasta.
Tay cô run rẩy, không giữ bình tĩnh được, cứ thế mà cô cắn môi, mếu máo hỏi:
- Tại sao chứ...!tại sao lại không xảy ra? Con cứ tưởng...!hức...!cha chỉ im lặng trước mặt mọi người và rồi âm thầm xin tội với đức vua và bây giờ....!người đến cứu con...!hức...!Trước giờ ngài ấy luôn nghe theo ý kiến của cha mà...
- Lucasta, đến giờ con vẫn không hối lỗi sao? Con đã phạm vào tội giết hại một quý tộc đấy.
Là ái nữ của ta nhưng điều đó không có nghĩa là ta sẽ giúp con làm chuyện xấu.
//.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.