Mê Vợ Không Lối Về

Chương 1567:




Anh ta ừ một tiếng rồi sải bước lên tầng, vừa đi vừa gọi điện thoại.

 

Trong xe.

 

Từ đầu đến cuối Cố Hiềm im lặng không nói, sau khi đã cho xe chạy đi, mới lên tiếng: “Sao cô lại cho anh ta biết thân phận thật của mình? Cô chỉ vừa mới gặp mặt anh ta, không sợ anh ta bán đứng cô?”

 

Tông Ngôn Hi dựa người vào cửa kính ô tô, phóng tầm mắt ra ngoài ngắm nhìn phong cảnh lướt qua, giọng nói hờ hững: “Anh ta sẽ không làm thế, anh ta có thứ phải kiêng  dè.”

 

Kiêng dè thân phận của cô, kiêng dè xuất thân của cô, sợ rằng điều mà cô không muốn để người khác biết thì ngay từ khi bắt đầu đã lộ ra rồi.

 

Tất cả đều quá thuận lợi.

 

“Cố Hiềm, anh còn nhớ khi đó anh làm thế nào mà cảnh sát tin rằng tôi đã chết không?”

 

“Tôi nhờ người làm giả báo cáo xét nghiệm DNA của người chết.” Cố Hiềm nói.

 

“Anh bỏ ra một chút tiền là cho rằng có thể giấu nhẹm chuyện này đi và Giang Mạt Hàn không hay biết ư?”

 

“Ý của cô là?” Cố Hiềm không hiểu cho lắm: “Cô cho rằng có người giúp đỡ chúng ta nên sự việc mới không bại lộ? Thậm chí giấu được tất cả mọi người?”

 

“Ôi.” Tông Ngôn Hi thở dài.

 

“Đợi khi mọi chuyện kết thúc…”

 

“Mọi chuyện kết thúc rồi sao?” Cố Hiềm gặng hỏi.

 

Tông Ngôn Hi nhìn anh ta: “Sao anh nhiều chuyện thế?

 

“Để tôi giúp anh điều tra về bố anh nhé .” Tông Ngôn Hi bỗng thay đổi chủ đề.

 

“Được thôi.”  Cố Hiềm cười đáp.

 

“Nhưng anh phải cung cấp cho tôi ít manh mối.” Không thì cô biết bắt đầu điều tra từ đâu?

 

“Đúng rồi, cô không nói tôi cũng quên mất, lần trước về thăm mẹ tôi, tôi phát hiện trong tủ đầu giường của bà ấy có ảnh của một người đàn ông, tôi đã lấy di động chụp lại.” Sắc mặt Cố Hiềm nghiêm túc: “Tôi có cảm giác đó có thể là bố tôi.”

 

“Có giống anh không?”

 

Cố Hiềm lắc đầu: “Không giống lắm, trông tôi khá giống mẹ.”

 

Tông Ngôn Hi nhào người tới: “Di động đâu? Cho tôi xem.”

 

“Trong túi tôi.” Cố Hiềm nói.

 

Tông Ngôn Hi ngồi về chỗ: “Anh lấy cho tôi xem đi.”

 

“Tự cô lấy đi.” Cố Hiềm cười bảo.

 

Tông Ngộn Hi: “…”

 

“Tôi không có thói quen lục túi người khác.”

 

Một tay Cố Hiềm giữ vô lăng, tay còn lại móc chiếc điện thoại di động từ trong túi áo ra đưa cho cô.

 

Tông Ngôn Hi nhận lầy: “Không sợ tôi xem bí mật đời tư trong di động à?”

 

“Tôi đâu có nhiều bí mật như cô.” Cố Hiềm đáp: “Không có mật khẩu đâu.”

 

“Tôi thì có bí mật gì? Tông Ngôn Hi cãi lại.

 

Cố Hiềm chỉ cười không nói.

 

Trong lòng thầm nghĩ, cô để cho người đời nghĩ rằng mình đã chết, thực ra vẫn đang sống khỏe mạnh.

 

Bí mật này lớn biết chừng nào?

 

Mà con nói là không có?

 

Tông Ngôn Hi không đôi co với anh ta, cô mở điện thoại lên, không hề có khóa, cô tìm đến album ảnh.

 

Bên trong không có nhiều ảnh, tổng cộng chỉ chừng mười bức, đại đa số đều là ảnh chụp anh ta và một người phụ nữ: “Ảnh trong album là anh và mẹ anh à?”

 

“Ừ, mẹ tôi còn khá trẻ đúng không?”

 

Tông Ngôn Hi gật đầu: “Nhìn không ai nghĩ lại có đứa con trai lớn bằng chừng này.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.