Mê Tông Chi Quốc

Chương 97: lạc trong biển cát






Tư Mã Khôi quay đầu lại thấy sau lưng có ma, do khoảng cách quá gần, tựa hồ mặt đối mặt, nên anh cũng không thể phân biệt rõ mọi đường nét, chỉ cảm giác dung mạo giống như thần phật kia cực kỳ giống quốc vương Chăm Pa, vả lại hai tay của đối phương đã thò ra đặt lên bờ vai anh. Tư Mã Khôi bất giác rợn người đến dựng hết tóc gáy. Anh lập tức thét lên một tiếng, rồi bổ nhào về phía trước, đồng thời giơ khẩu súng thần công trong tay lên. Lúc này, sấm sét hoàn toàn biến mất trong tầng mây dày nặng, chùm sáng đèn quặng soi đến đâu, chỗ ấy chỉ toàn cát vàng, không hề có dấu chân nào thừa ra, bóng tối im lìm khiến người ta ngộp thở.

Ba người còn lại bị kinh động, giật nảy mình, vội vàng quay người lại xem xét, nhưng không phát hiện ra tình hình gì khác thường. Hải ngọng lầu bầu trách móc: “Tớ bảo, từ giờ không có chuyện gì thì đừng la hét om sòm thế nhé, làm tớ vãi cả linh hồn đây này!”

Tư Mã Khôi rất khó xác định thứ khi nãy mình mới nhìn thấy rốt cục là gì, nhưng có thể khẳng định chắc chắn: đó không phải ảo ảnh do sấm sét tạo ra, bởi vì trước khi quay đầu, anh đã phát hiện thấy có động tĩnh ở sau lưng. Anh kể lại chuyện này cho mọi người, tuy “Căn phòng số 86” đã chết mất xác, nhưng đội thám hiểm vẫn chưa triệt để thoát khỏi sự đeo bám của Nấm mồ xanh, kẻ địch tiếp theo đã xuất hiện, có lẽ nó đang lẩn trốn ngay bên cạnh chúng ta.

Thắng Hương Lân cũng cảm thấy hiện tượng bất thường này rất khó giải thích, ban đầu còn cho rằng có lẽ đó là ảo giác nảy sinh do thần kinh căng thẳng quá mức, đến lúc nghe Tư Mã Khôi thuật lại đầu đuôi, cô mới biết nó không phải ảo giác. Cô hỏi: “Anh đã nhìn thấy kẻ cầm đầu tổ chức Nấm mồ xanh sao?”

Tư Mã Khôi lắc đầu đáp: “Tôi chỉ nhìn thấy khuôn mặt trắng bợt như tượng sáp cực kỳ quái dị thôi, nó rất giống với hình tượng vẽ trên bích họa trong miếu thần, nhưng chiếc mặt nạ da người của quốc vương Chăm Pa đã bị cháy rụi ở tòa thành Nhện Vàng từ trước rồi mà; theo lý mà nói thì nó không thể xuất hiện trên đời lần nữa. Nói tóm lại, chỗ này chắc chắn không an toàn, mọi người phải để ý quan sát hơn mới được”.


Thắng Hương Lân nói: “Chỉ cần giải được các ẩn số trong cực vực dưới lòng đất, là có thể xoay chuyển cục diện bị động hiện nay, thời gian càng kéo dài chúng ta càng bất lợi, bởi thế phải mau chóng tìm thấy vật thể bằng sắt cách đây hơn ba cây số nữa mới được.”

Tư Mã Khôi nghĩ thầm, trong biển cát mênh mông cách bề mặt Trái Đất đến mười ngàn mét, lại sừng sững tồn tại hai thỏi gang lớn có hình dạng giống hai cái tai người, dường như tất cả mọi người đều cho rằng vật thể đó chính là đáp số cuối cùng trong kính viễn vọng Lopnor, nhưng chúng rốt cục đóng vai trò gì trong cả chuỗi câu đố đó? Anh lại ngẫm nghĩ, chiều dài của nó đến gần trăm mét, cấu tạo lại vô cùng đơn giản, mà cũng không phải tàu ngầm Z-615 bị mất tích của Liên Xô, hay đó là hai quả bom hạt nhân nhỉ? Có điều bom hạt nhân hình như không có thể tích lớn đến dường ấy, xem ra không đến gần nó thì không tưởng tượng ra nổi.

Hải ngọng đề nghị: “Tớ thấy cứ lằng nhằng mãi thế này chỉ tổ lãng phí thời gian, chúng ta đã không thể xác định chính xác phương hướng, chi bằng cứ mỗi người đứng cách nhau một trăm mét, tiến hành tìm kiếm đồng bộ về phía đông, nếu vận may tốt một chút, biết đâu lại tìm thấy mục tiêu.”

Thắng Hương Lân nói: “Thiên thạch là đám mây băng khổng lồ xuất hiện trong lớp vỏ Trái Đất từ khi thiên địa còn chưa hình thành. Sau khi chịu ảnh hưởng của địa áp phát nổ, nó đã hình thành không động, quy mô và kết cấu của nó rất khó dự đoán. Trong bóng tối không có vật tham chiếu như hiện nay, la bàn chỉ có thể cung cấp cho chúng ta phương vị tương đối, cự ly chiếu sáng của đèn quặng còn chưa tới hai mươi mét, thế này thì khác gì bịt hai mắt mò mẫm tìm kiếm trong biển cát, cách của anh không có khả năng thành công đâu.”

Đội trưởng Lưu Giang Hà cũng cho rằng biện pháp của Hải ngọng hoàn toàn không khả thi: “Bộ đội chúng ta khi phải hành quân gấp vào ban đêm, cũng không cho phép các chiến sĩ đi cách nhau 100 mét, vì chắc chắn đoàn quân sẽ bị lạc nhau.”

Hải ngọng nói: “Hai người vẫn chưa bao giờ đánh trận trong rừng nên chưa biết đấy thôi. Khi đó đội du kích bọn tôi chui vào trong rừng rậm nhiệt đới quanh năm không thấy ánh nắng mặt trời, cách mười mấy bước đã không ai nhìn thấy ai nữa, lúc đó tiểu đội trưởng hay trung đội trưởng chỉ cần bôi một loại nước ép cỏ gì đó vào quân phục, mùi của nó theo gió sẽ truyền khắp tám dặm, lính phía sau chỉ cần có mũi thì cho dù bịt chặt hai mắt, cũng vẫn không bị rớt đội như thường”.

Tư Mã Khôi đảo mắt đã nghĩ ra cách, anh nói với ba người còn lại: “Tôi thấy đội hình chúng ta lắm thầy nhiều ma, để các cậu bàn luận vấn đề mãi cũng chẳng ra ngô ra khoai gì được, cuối cùng vẫn là tôi phải đưa ra ý kiến. Lúc trước, ở khoang liên lạc dưới động đạo, tôi nhìn thấy điện thoại thạch từ Aφ53, đường dây dẫn trực tiếp xuống lòng đất. Năm 1958, đội khảo sát liên hợp chắc chắn đã vác giá đỡ xuống đây, dường dây màu trắng kéo dài hai mươi ngàn mét, thừa sức trợ giúp hậu phương duy trì liên lạc liên tục trong vòng bán kính ba cây số. Chúng ta chỉ cần mò theo đường dây mà tìm, chắc chắn sẽ đến được mục tiêu.”

Tư Mã Khôi nói xong, bèn bắt tay tìm kiếm. Anh tìm thấy một đường dây thả song song với thang dây thừng. Khi trước mọi người bận trốn tránh mây khí tượng, nên vội vã bò xuống dưới, còn sợi dây màu trắng lại bị biển cát che lấp, nên không ai phát hiện ra nó. Lúc này thấy đường dây điện thoại vẫn được bảo tồn nguyên vẹn, có thể sử dụng làm đường dây chỉ hướng. Phát hiện mới khiến cả đội phấn chấn hẳn lên. Đoàn chuyên gia Liên Xô lắp đặt toàn những thiết bị trắc họa rất tinh vi, thậm chí còn có cả thiết bị tiên tiến thám trắc nguyên tố sắt, bởi vậy phương hướng mà đội khảo sát tiến hành năm đó chắc không thể xảy ra sai lệch được.

Mọi người phủi cát bám bên trên, lần theo đường dây màu trắng, không nhìn thấy điểm tận cùng, mò mẫm tiến về hướng đông. Biển cát tồn tại dưới tầng đáy vực sâu hàng ngàn tỉ năm nay, đã trải qua bao kiếp luân hồi khô kiệt của nhật nguyệt, tựa hồ đã rời hẳn khỏi quỹ đạo của thời gian và không gian, chỉ có tiếng sấm xa thỉnh thoảng lại ì ùng vọng tới, những lằn chớp mang ánh sáng yếu ớt vừa lóe lên đã nhạt nhòa giữa bầu không tăm tối. Phía dưới tầng cát, khả năng chính là lớp dung nham của tầng quyển manti, dòng nhiệt đối lưu dâng trào sùng sục, khiến không khí trở nên nóng bức khác thường, nhiệt độ hoàn toàn khác xa với cái lạnh căm căm nơi kính viễn vọng Lopnor, nó đưa đội thám hiểm trải nghiệm từ cực khắc nghiệt này sang cực khắc nghiệt khác.


Tư Mã Khôi thấy bốn phía xung quanh tuy tối đen, nhưng không gian u tối đó lại đem đến cho anh cảm giác rất mênh mông, hoang mang, có lẽ vì nó quá sâu và quá xa, chỉ nhớ trong sách địa lý cổ thời tiền Tần, mô tả về cực vực là nơi “có rồng phun lửa, chiếu sáng bốn cực”. Có lẽ những mô tả này ngầm hình dung về dòng dung nham trong quyển Manti luôn phun trào dữ dội lên trên, còn rất khó phán đoán đội khảo sát liên hợp Liên Trung đã gặp phải sự cố gì dưới lòng đất sâu. Đi trên con đường lần tìm ý nghĩa của cùng cực này, tất cả phía trước đều mù mịt chưa biết, vận mệnh cũng theo đó mà biến đổi cũng khó lường.

Địa hình trong biển cát thoai thoải nhấp nhô, hội Tư Mã Khôi đã quen hành quân đường trường, nên đi bộ mấy cây số khoảng cách theo đường chim bay không phải vấn đề lớn lắm. Cả đội bất giác đến một nơi, dưới lớp cát lún lấp ló rất nhiều xương trắng giống như hóa thạch, soi đèn quặng xem thì không thấy đầu bên kia đâu cả, chẳng biết phần chôn vùi dưới đáy cát còn lớn chừng nào.

Đội trưởng Lưu Giang Hà chưa bao giờ nhìn thấy bộ xương cá nào lớn cỡ ấy. Loài cá hồng to nhất ở biển hồ Tân Cương là loài Hucho Taimen, một loại cá hồi nước ngọt, nhưng nó cũng chỉ dài hơn hai mét là cùng. Giờ đây nhìn thấy con thủy quái này, anh chàng kinh ngạc thốt lên: “Hình như nó là xương của rồng thì phải…”

Hải ngọng bảo: “Chú em đừng có chuyện bé xé ra to nữa, vừa nhìn đã biết đó chỉ là con quái thú khổng lồ ở dưới biển hoặc là con cá lớn nào đó, cùng lắm cũng chỉ là loài thằn lằn cá thôi”.

Tư Mã Khôi cũng nhận xét: “Chắc là cá, nhưng chỉ còn lại mỗi bộ xương tàn thế này, thì không thể nhận ra rốt cục nó là loại cá gì. Tôi đoán phần đầu của nó chắc cũng rất đại tướng, không khéo còn to không kém gì cỗ tàu ngầm của Liên Xô ấy chứ. Dưới lòng đất khả năng còn tồn tại rất nhiều hình thái sinh mệnh vừa phức tạp vừa cổ xưa, may mà bây giờ nước đã cạn, chứ nếu không lúc chúng ta phải vượt biển mới sang được bờ bên kia, thì có mà bị nó nuốt chửng vào bụng từ lâu rồi.”

Hải ngọng nói: “Mặc kệ cá lớn cỡ nào, chỉ cần rời khỏi nước là chẳng khác gì ăn mày đốt pháo hoa giữa trời mưa, có mà quẫy đằng trời.”

Thẳng Hương Lân bảo: “Các anh đoán sai cả rồi. Đâv là xương cá voi, cá voi cổ đại, nó thuộc loài thú chứ không phải loài cá đâu.”

Tư Mã Khôi hiểu ra tiếp lời: “Hóa ra nó là cá voi cổ đại à? Trước đây tôi thường nghe người ta nói: thứ khó lường nhất trong cõi trời, không gì thắng được biển cả, thứ khó lường nhất trong cõi vật, không có gì thắng được cá voi, nó xuất quỷ nhập thần, đến vô hình, đi vô ảnh. Bây giờ nhìn thấy xương trắng của nó kẹt giữa dòng cát lún, cũng có thể tưởng tượng ra lòng đất này đã từng là nơi bao la hùng vĩ biết bao, nó vừa mênh mông bát ngát vừa thâm trầm trang nghiêm”.

Hải ngọng cũng biết cá voi không thuộc họ cá, tự thấy mình thua kém kiến thức Thắng Hương Lân, anh bắt đầu mồm năm miệng mười tía lia bốc phét, nước bọt bắn tứ tung: “Cá voi cổ đại ấy à, tôi cũng từng nghe kể về nó rồi. Thằng cha này lợi hại lắm. Năm đó, ông già nhà tôi cùng đoàn bộ đội vượt biển đánh Quan Đông, cả đội thuê hẳn một chiếc thuyền cá gắn mô tơ, hơn một trăm người ngồi chen chúc trên thuyền. Vừa mới ra đến biển đã gặp sóng to gió lớn, những con sóng bạc đầu cuốn vút đến tận trời, đánh cho cái thuyền cá rách của hội ông già đổ nghiêng đổ ngả, rồi đột nhiên thấy sắc nước chuyển dần thành màu xanh đen, rồi một ngọn núi sừng sững từ giữa biển trồi lên, cũng không biết dài cả mấy ngàn mét.


Ngọn núi cứ nhấp nhô chìm nổi trong làn nước, còn chưa đợi ai kịp nhìn rõ rốt cục là chuyện gì, thì cả chiếc thuyền cá bị hút vào một động tối om, bốn phía u ám đầy bất trắc. Ông bác lái thuyền sợ nhũn cả người, muốn khóc mà khiếp đến nỗi không vắt ra nổi một giọt nước mắt, biết chắc sắp phải chôn thây trong bụng cá đen nơi. Đúng lúc đó, bỗng nghe tiếng sóng biển nổi lên ầm ầm, chiếc thuyền cá lại bị đẩy ra ngoài mặt biển, rơi từ đầu sóng xuống vỡ tan tành, may mà khoảng cách khi đó cũng khá gần bờ, những người biết bơi đều cố gắng giãy giụa bơi vào bờ. Lúc đó họ mới biết: thì ra là cá voi phun nước, nên chiếc thuyền mới theo dòng nhào ra ngoài. Các cậu thử nghĩ xem, nếu lúc ấy mà không thoát được thì đúng là toi đời rồi còn gì?”

Tư Mã Khôi lật tẩy Hải ngọng: “Này trại chủ Hải ngọng, có phải đầu óc cậu bị lú lẫn không thế? Thế hệ ông già nhà cậu thuộc lớp người đi trước, đều là bộ đội tham gia chiến dịch Bình Hình Quan, sau đó ở lại núi Thái Hành, Sơn Tây lánh xa căn cứ địa, đánh Quan Đông sao lại phải vòng vèo chạy đến tận Sơn Đông vượt biển? Cậu không định bái thằng người gỗ Pinocchio làm bố đấy chứ hả?”

Hải ngọng tức đến nỗi mặt đỏ bừng, cổ nổi gân xanh, đang định lên tiếng phản kích lại, thì đột nhiên anh thấy tay bỗng nhẹ bẫng đi, sợi dây điện thoại vùi trong cát chỉ còn sót mỗi đầu mẩu. Anh bới cát mãi, cũng không nhìn thấy đầu dây nối với nó nằm ở đâu.

Mọi người cảm thấy rất bất an, vốn dự đoán lộ trình phải đi dài chừng bốn cây số, bây giờ mới đi được một nửa quãng đường, sợi dây chỉ hướng lại bị mất, thì làm sao có thể tìm thấy đội khảo sát liên hợp Liên Trung mất tích giữa biển cát rộng vô bờ bến này đây?

Tư Mã Khôi nói: “Đừng cuống! Bộ xương con cá voi cổ đã hóa thành đá, chí ít cũng phải chết cả ngàn năm rồi, đội khảo sát chắc chắn không thể bị nó nuốt vào bụng được. Chúng ta chỉ cần tìm kỹ theo hướng đoạn dây bị đứt là được. Đầu bên kia có lẽ bị vùi đâu đấy trong cát thôi”. Nói xong, anh bèn cùng ba người lại bắt đầu tìm kiếm. Tư Mã Khôi liên tiếp đào mấy hố cát, quả nhiên nhìn thấy sợi dây màu trắng bị đứt nằm vùi dưới đó. Quả tim đang treo lơ lửng của anh bấy giờ mới chịu về chỗ cũ, vì nếu tìm không thấy sợi dây chỉ hướng, thì hậu quả thật không dám nghĩ đến. Anh vươn tay định tóm dây điện thoại, nhưng vừa chạm tay vào thì thấy mình tóm hụt, cái dây điện thoại dã chiến bỗng nhiên như sống dậy, nó luồn vào trong cát rồi không biết chui đằng nào mà biến mất tăm mất dạng.

Mọi người vô cùng ngạc nhiên: “Chẳng lẽ dây điện thoại lại mọc chân biết chạy?”, rồi tất cả đổ xô lại giúp Tư Mã Khôi bới cát, bới sâu cả nửa mét vẫn không tìm thấy gì.

Tư Mã Khôi bỗng nhiên cảm thấy có gì chẳng lành, anh nhỏ giọng bảo ba người còn lại: “Đừng tìm dây điện thoại nữa. Trong biển cát này, căn bản chẳng có thứ gì đâu. Mọi người mau chạy về hướng đông, lát nữa bất kể nghe sau lưng phát ra tiếng gì cũng tuyệt đối không được quay đầu lại nhìn.”



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.