Gã Điền Khắc Cường chỉ còn lại một nửa cơ thể, cười lạnh lùng đầy vẻ âm hiểm, con mắt yêu dị ghé sát vào ô cửa quan sát trên khoang bảo mật, trốn trong bóng tối nhìn Tư Mã Khôi và Thắng Hương Lân chằm chằm, hắn chỉ sợ mình bỏ lỡ mất giây phút ngắm nhìn thần sắc tuyệt vọng khiếp sợ hiện lên hai gương mặt đó.
Tư Mã Khôi căn bản không hiểu thế nào gọi là người thực vật không có sóng não, anh chỉ muốn lợi dụng cơ hội này thăm dò bí mật của Nấm mồ xanh từ miệng đối phương. Nào ngờ, gã Điền Khắc Cường từ đầu chí cuối không hở miệng một câu, mà chỉ nói năm đó hắn không có tên, thường gọi tay biệt bảo đó là thầy và xưng trò. Sư phụ hắn định lợi dụng con mắt yêu dị của hắn để phát hiện khoáng quặng dưới lòng đất, định tìm kiếm mỏ vàng. Cho nên từ lúc rời bụng mẹ, suốt ngày hắn bị ép uống thuốc mê để đề phòng chạy trốn, quanh năm suốt tháng bị khóa xích sắt, không lúc nào lơi lỏng. Mỗi khi sư phụ không hài lòng, nhẹ thì thượng cẳng tay hạ cẳng chân, nặng thì thước sắt, côn lim.
Nhưng tay biệt bảo này không hề hay biết, phía sau con mắt lộ ra trên vùng ngực của đồ đệ còn có một nửa thân thể. Cơ thể này có nhận thức suy nghĩ hẳn hoi, lòng dạ thậm chí còn thâm độc hiểm ác hơn cả người bình thường. Cả ngày hắn giả ngốc giả dại, mọi chuyện đều thuận theo ý sư phụ, bảo gì làm nấy, nhưng thực ra hắn đã sớm nhìn rõ thủ đoạn của sư phụ, cũng biết lai lịch thân thế của mình. Hắn ngấm ngầm khắc ghi toàn bộ sự việc vào tim, nhẫn nhục chịu đựng, không để tiết lộ ra ngoài. Mãi đến lúc hai thầy trò đụng độ quân Nhật trong lúc tháo chạy, sư phụ hắn bị bắn một phát vào sau mông. Cả hai trốn vào rừng sâu, vết thương do súng bắn bây giờ mới phát tác; sư phụ hắn nằm rạp trong sơn động không thể hành động, bất đắc dĩ phải mở còng tay cho đồ đệ, bảo hắn đi tìm thuốc ở khu vực xung quanh. Nào ngờ, đồ đệ lại trói chặt ông thầy biệt bảo lại, dùng dao rạch thịt sư phụ lấy viên “nhục ngọc” trong người ông ta ra, chiếm làm của riêng.
Thông thường, phần lớn khách biệt bảo đều giỏi nuôi ngọc, đó chính là kết thạch mọc trong cơ thể rắn rết, ba ba, chỉ cần khoét một hố dưới nách, rồi nhét viên ngọc đó vào, huyết nhục cơ thể sẽ dưỡng ngọc đan, lâu dần nó trở thành cục thịt gắn liền với cơ thể, người chết ăn vào còn có thể duy trì sinh khí liên tục trong ba ngày. Sau khi lấy viên nhục ngọc, đồ đệ liền ăn tươi nuốt sống cơ thể sư phụ, ngay cả xương xẩu lông tóc cũng không chừa tí nào.
Sau đó, gã Điền Khắc Cường gia nhập tổ chức tình báo ngầm Nấm mồ xanh, đồng thời nhờ vào một vài bản lĩnh năm xưa học lén của tay biệt bảo lọc lõi, trà trộn vào phân đội vật lý thăm dò, trở thành nhân viên phía Trung Quốc theo đoàn chuyên gia Liên Xô tham gia công trình “kính viễn vọng Lopnor”. Mã số liên lạc của hắn là “Căn phòng số 86”, còn Điền Khắc Cường chỉ là tên giả mà thôi. Cuối cùng, hắn nghiến răng ken két nói với Tư Mã Khôi và Thắng Hương Lân: “Bọn mày biết bấy nhiêu là quá nhiều rồi, đừng ảo tưởng tới việc chạm tới bí mật nằm trong cực vực dưới lòng đất. Rất nhanh thôi, bọn mày sẽ được trải nghiệm cảm giác thế nào gọi là tuyệt vọng một cách chân thực nhất…”.
Nói xong, hắn nghiến răng cắn đứt động mạch trên cổ tay, kéo lê cái cột sống bò vào nơi sâu trong khoang bảo mật, rồi chẳng bao lâu sau thì không còn nghe thấy động tĩnh gì nữa. Tư Mã Khôi căm hận “Căn phòng số 86” như căm hận loài ác quỷ, anh giận mình không thể xẻ thịt lột da hắn. Anh cũng biết từ lúc đối phương xuất hiện, những người bước chân vào trạm thám trắc trung tâm đều lâm phải hiểm họa tuyệt diệt; gặp tình huống đó, có muốn chạy trốn cũng vô dụng, chỉ còn cách xác định rõ tình hình rồi dốc toàn lực xoay vần đến cùng. Lúc trước, anh nghe hắn nói, trong khoang bảo mật cất giữ con yêu quái được đào trong rừng rậm than đá lên, bất kỳ ai tiếp xúc với nó đều trở thành người thực vật không có sóng não. Sao trên đời lại tồn tại thứ như vậy được nhỉ?
Thắng Hương Lân cũng thầm hoài nghi. Cô nhìn hàng chữ viết trên biển gắn ở cửa khoang, phủi lớp bụi phủ bên ngoài rồi quan sát thật kỹ. Sau khi nhìn rõ, cô cảm thấy hơi chấn động, dòng chữ ghi chú: “Dự đoán niên đại hình thành tiêu bản: trước đây…” Tư Mã Khôi đang áp sát mình soi đèn quặng vào trong khoang nghiêng ngó nhìn, nghe Thắng Hương Lân nói cái gì mà “trước đây”, anh cũng cảm thấy kỳ quái: “Bọn mũi lõ hành sự đúng là hàm hồ, sao lại đánh mốc thời gian như vậy, rốt cục định chỉ trước đây của lúc nào? Là trước ngày hôm qua, hay trước của một vạn năm trước?”
Thắng Hương Lân nói: trong quá trình suy đoán niên đại cấu tạo địa chất, người ta thường sử dụng tọa độ thời gian. Điểm thời gian “trước đây” mà người Liên Xô đánh mốc, có lẽ không mang ý nghĩa trước đây như thông thường, bởi vì Einstein từng nói: “Trước đây không có thời gian”, cho nên tất cả khoảng thời gian không thể xác định đều được gọi chung là trước đây. Lúc này, Tư Mã Khôi mới nhớ lại: đúng là có thuyết như vậy thật. Quan niệm khoa học cận đại ủng hộ sự bùng nổ và hình thành lý luận về vũ trụ, vũ và trụ chính là tọa độ của thời gian và không gian. Điều này khá tương đồng với truyền thuyết “Bàn cổ khai thiên lập địa” trong quan niệm truyền thống của người Trung Quốc. Nghe nói trước đây, tất cả mọi vật chỉ là một mớ hỗn độn, trong đục bất phân, từ khoảnh khắc Bàn cổ sinh ra thời gian, thì thời điểm ấy được gọi là “giây số 0”, những sự việc xuất hiện trước tọa độ không giây đều không thể xác định được niên đại bởi khi đó thời gian vẫn chưa tồn tại.
Hai người nghĩ đến tình tiết này, lòng bất giác rờn rợn. Chẳng lẽ tiêu bản cổ sinh vật mà chuyên gia Liên Xô đào được trong rừng rậm than đá, lại là con quái vật nào đó tồn tại ở tận cùng thời gian? Cho dù không phải vậy, thì nó vẫn rất cổ xưa, cổ đến mức không thể dùng tọa độ thời gian để định lượng, mà chỉ có thể suy đoán một thời điểm hết sức mơ hồ là “trước đây”.
Lúc này, trong đầu Tư Mã Khôi đột nhiên lóe lên một suy nghĩ, anh nhớ lại trong cuốn cổ tịch biệt bảo nhặt được ở Hắc Môn có mấy bức vẽ rất thần bí ly kỳ, nên căn bản không thể lĩnh ngộ được nội dung sâu xa của nó. Bức tranh thứ hai vẽ hai căn phòng lồng vào nhau. Trước đây, anh cứ nghĩ rằng đó là gian phòng kết cấu kép, nằm trong trạm thám trắc trung tâm, nhưng bây giờ nghĩ lại thấy dường như không phải vậy. Gã kỹ sư vật lý thăm dò Điền Khắc Cường tự xưng số hiệu của mình là “căn phòng số 86”, hắn lại mang dị tướng của cặp song sinh ký sinh. Chẳng lẽ căn phòng kép mà quyển sách đó mô tả, chính là để ám chỉ người này sao? Đồng thời cũng dự báo trước nguy hiểm thứ hai mà đội thám hiểm phải đối đầu? Lời tiên đoán như đúng mà lại như không, càng nghĩ càng rối rắm. Cuốn sách đó có phải của Triệu Lão Biệt để lại không? Gã biệt bảo chết trong Hắc Môn rốt cục là ai?
Thắng Hương Lân thấy khu vực xung quanh vẫn yên ắng như tờ, thì nghi hoặc trong lòng càng mạnh hơn, cô nhỏ giọng nhắc nhở Tư Mã Khôi: “Bất kể khoang bảo mật cất chứa thứ gì, thì nó đều vượt xa phạm vi nhận thức của tôi và anh, chỉ e nguy hiểm đang rình rập và sắp bùng nổ đến nơi. Cái nhà kho này là gian mật thất được hình thành từ nhiều kết cấu dầm hộp xi măng hạng nặng. Cho dù trong này có nổ súng, thì bên ngoài vẫn không nghe thấy tiếng gì. Chúng ta phải mau chóng rời khỏi đây, quay trở về phòng cung ứng điện, thông báo cho anh Hải và đội trưởng Hà biết mới được.”
Tư Mã Khôi định thần lại, và trấn an Thắng Hương Lân: “Cô đừng nghe gã Điền Khắc Cường đó nhát ma, bản thân gã chỉ còn non nửa cơ thể, rời khỏi cơ thể người thực vật bị chết não kia, thì cùng lắm cũng chỉ sống thêm ba bốn ngày nữa là cùng. Khi nãy hắn còn tự cắn đứt động mạch cổ tay, giờ này chắc chắn đã ngỏm rồi, còn giở được trò gì nữa chứ? Tôi chưa tận tay phanh thây hắn ra làm trăm mảnh, là coi như tính rẻ cho cái mạng chó của tên ác tặc đó đấy.”
Thắng Hương Lân thở dài: “Lòng dạ gã đó quá nham hiểm, ngay cả thân thể của chính mình mà còn nhẫn tâm băm cho nát vụn, đúng là khiến người ta nghĩ mà sởn hết cả gai ốc. Nhưng tôi cảm thấy thứ đáng sợ thực sự, vẫn là con quái vật mà người Liên Xô đào được trong rừng rậm than đá. Anh có nhớ chiếc điện thoại thạch từ nối liền với đường dây màu trắng không?”
Tư Mã Khôi gật đầu đáp: “Hình như trong đường dây đó có ma, nhưng đến tận bây giờ, chúng ta vẫn chưa tìm thấy điểm bên kia của đầu dây.”
Thắng Hương Lân chỉ tay về phía khoang bảo mật im lìm lạnh lẽo nằm ngay sát cạnh. Bây giờ, cô đã phát hiện giọng nói nghe được qua máy điện thoại Aφ53, xuất phát từ chính sinh vật cổ đại đang ngủ say trong lớp vỏ than đen ngòm kia.
Tư Mã Khôi lặng người mất một lúc, anh đang định hỏi lại thì thấy một luồng sáng trắng rất chói mắt, rồi mọi thứ phía trước đột nhiên sáng bừng, thì ra chiếc máy phát điện công suất cao đã phục hồi trạng thái làm việc, đèn báo khẩn cấp trong phòng soi chiếu khắp nơi. Anh mừng thầm: “Đúng lúc lắm”, rồi lập tức cùng Thắng Hương Lân chạy đến cửa sổ quan sát nghé mắt vào trong.
Trong khoang bảo mật không lắp đèn chiếu sáng, hai người nhìn qua ô cửa quan sát, chỉ thấy nơi sâu nhất vẫn tối đen, thi thể gã Điền Khắc Cường nằm rạp trên mặt đất, những vết máu loang lổ xung quanh, còn trong bóng tối kia dường như có một vật thể giống xác ve sầu bị khô hoá; huyết dịch của thi thể chảy đến lớp biểu bì khô vàng, tựa hồ đều bị hút sạch rồi thẩm thấu vào bên trong. Do phần lớn cơ thể của vật thể đó vẫn ẩn trong bóng tối, nên không nhìn rõ được đường nét hình dạng của nó, nhưng một điểm có thể khẳng định chắc chắn, nó tuyệt đối không phải tiêu bản lõi đá ở tầng quặng dưới lòng đất.
Tư Mã Khôi định thần lại nhìn thì không thấy thi thể của “Căn phòng số 86” đâu nữa, trên mặt đất chỉ còn trơ lại những vết máu. Anh thầm thất kinh, bố mày mới chỉ chớp mắt một cái, sao thi thể trong khoang bảo mật lại biến mất được nhỉ? Dường như nó bị kéo vào bóng tối chỉ trong khoảnh khắc rất ngắn ngủi, đúng là, mả bà nó, gặp ma thật rồi, thứ kia rốt cục là cái gì vậy? Có điều nó đã có hình có chất, lại còn bị nhốt trong khoang bảo mật kiên cố như vậy, thì chắc cũng không thể trốn ra ngoài được.
Lúc này đèn báo khẩn cấp trong phòng lại chập chờn lúc sáng lúc tối như thể điện áp không ổn định, sau đó bùng lên như một quả cầu lửa, cùng lúc đó ánh điện đột nhiên tắt lịm. Tư Mã Khôi vốn định ở lại để tiếp tục xác minh sự việc, bởi vì một nguy hiểm đã biết rõ thì bao giờ cũng dễ đối phó hơn nỗi khiếp sợ chưa biết; nhưng với cục diện hiện giờ thì kế hoạch ban đầu, bảy tám phần đành hủy bỏ.
Anh vẫy tay gọi Thắng Hương Lân: “Mau rút thôi!”. Thắng Hương Lân níu anh lại nói: “Không kịp nữa rồi”. Tư Mã Khôi thấy cánh cửa vẫn đóng chặt, chỉ có không khí u tối là đè nén nặng nề hơn ban đầu rất nhiều, chỗ nào cũng đầy sự im lặng chẳng lành. Anh lên quy lát khẩu súng trường trong tay, soi đèn quặng tứ phía, nhưng không nhìn thấy hiện tượng nào bất thường, bèn quay sang hỏi Thắng Hương Lân: “Cô phát hiện ra tình hình gì khác thường sao?”
Thắng Hương Lân nói: “Đồng hồ của tôi đã ngừng chuyển động, thời gian bây giờ là mười hai giờ đúng, kim giờ kim phút và kim giây, hoàn toàn chụm thành một đường”.
Tư Mã Khôi lập tức móc chiếc đồng hồ trong túi ra xem, phát hiện thời gian trên mặt đồng hồ đã dừng lại tại điểm mười hai giờ. Anh thực sự cảm thấy kinh ngạc khó nói thành lời. Tuy là người rất giỏi tùy cơ ứng biến, nhưng chưa bao giờ anh thử tưởng tượng thời gian ngưng trệ sẽ là trạng thái như thế nào. Trong ý niệm của anh, thời gian giống như một dòng sông chảy êm đềm, làm sao nó có thể ngưng tụ bất động được? Thời gian của chúng ta bắt đầu ngừng trôi từ khi nào vậy?
Thắng Hương Lân biết sự lý giải của Tư Mã Khôi về thời gian cơ bản không đúng lắm. Thời gian không phải dòng sông êm đềm, nó cũng không phải không có khả năng ngưng tụ bất động. Thời gian không phải là hằng định, mà có thể co giãn tùy thuộc vào hệ quy chiếu. Bản chất của thời gian chỉ là một tham số của sự kiện vận động, không có sự kiện sẽ không có sự tồn tại của thời gian. Giờ đây chúng ta vẫn có thể mặt đối mặt nói chuyện, xem đồng hồ, chứng tỏ sự kiện vẫn đang diễn ra.
Tư Mã Khôi càng thấy khó hiểu, nếu sự kiện đã xảy ra bình thường, thì thời gian cũng phải chuyển động mới đúng, nhưng sao hiện giờ thời gian hiển thị trên mặt đồng hồ lại dừng lại? Tuy anh hiểu rất mơ hồ về điều này, nhưng lại biết rõ ràng hiện tượng kinh dị đến cùng cực đang diễn ra kia, chắc chắn có liên quan đến sinh vật cổ xưa nằm ẩn mình trong bóng tối. Nếu không nhanh chóng tìm ra lời giải về thời gian này, thì đừng mong sống sót rời khỏi trạm thám trắc trung tâm