Mê Tông Chi Quốc

Chương 105: hành trình đến địa ngục sau một giây






Lúc này, Hải ngọng đột nhiên cảm thấy tình hình không ổn, anh nhỏ giọng bảo Tư Mã Khôi: “Ai nói thời gian ngừng trôi, sao tớ có cảm giác những người chết trong khoang máy bay… cứ nhìn bọn mình chằm chằm thế nhỉ?”

Nghe Hải ngọng nói, Tư Mã Khôi và Thắng Hương Lân bỗng dưng cảm thấy sau gáy lạnh buốt, giống như có trận gió âm vừa quét qua vậy, cũng không rõ cảm giác đó là sợ hãi hay quái dị, hoặc có khi là cả hai cũng nên, nhưng rốt cục chưa ai trong số họ từng nghe đến việc tử thi còn có thể nhìn người sống chằm chằm.

Tư Mã Khôi lấy can đảm soi đèn sang hai bên trái phải, phát hiện trong khoang đúng là có vài người chết mở mắt trừng trừng, nhưng hai con mắt đều đã bất động, đồng tử không hề có chút phản ứng nào với ánh sáng, đó chỉ là những tử thi không còn sự sống mà thôi. Anh nhỏ giọng bảo Hải ngọng: “Khả năng chỉ là ảo giác nảy sinh do cậu quá đa nghi thôi; cậu cứ nhìn chằm chằm vào mấy thi thể đó, thì tự nhiên sẽ cảm thấy chúng cũng đang nhìn cậu.”

Hải ngọng không cho rằng đó là ảo giác: “Nếu cậu không nhìn những người chết đó, làm sao biết bây giờ họ có đang nhìn cậu hay không? Hai người cứ thử nhìn kỹ lại mà xem, tuyệt đối không được chớp mắt!”

Tư Mã Khôi trầm giọng nói nhỏ: “Cậu tưởng mình là lão rùa trợn mắt nhìn hạt đậu hay sao mà lại còn tuyệt đối không được chớp mắt? Đừng để ý đến mấy xác chết đó nữa, tìm Triệu Lão Biệt quan trọng hơn, có thể lão chỉ trốn ở đâu đó quanh đây thôi.”

Nhưng cả ba người đều phát hiện thấy khoang máy bay C47 ngập tràn không khí cổ quái, kỳ bí. Trước khi thăm dò rõ tình hình, ai dám mạo hiểm chui sâu vào trong khoang lục soát.

Lúc này, Thắng Hương Lân bạo gan thử sờ động tĩnh mạch của hai xác chết ngồi hai bên, cô hoàn toàn không phát hiện thấy bất kì phản ứng nào của sự sống, nhưng hai thi thể đó không hề cứng đờ, mà dường như chỉ mới chết chưa lâu. Cô định thần suy nghĩ, trong lòng chợt cảm thấy vô cùng hãi hùng: “Những người này tuy rằng không còn hơỉ thở và nhịp tim, nhưng dường như vẫn còn sống…”.


Hải ngọng cảm thấy lạ lùng khó hiểu: “Không còn hơi thở và nhịp tim mà lại có thể sống sao? Chẳng lẽ là thi thể sống?”

Tư Mã Khôi dường như lại hiểu ra điều gì đó, chiếc máy bay vận tải Hải Âu Douglas-C47 mất tích ở ven hoang mạc Lopnor vào năm 1949, có lẽ cũng gặp sự cố trên không nào đó giữa đường, khiến cho khoang máy bay bị nứt toác. Nó là chuyến bay tử thần sắp đáp xuống vực sâu dưới địa ngục, nhưng trong khoảnh khắc trước khi rơi xuống, nó bỗng dưng xuất hiện trong chiếc hộp với trạng thái hoàn toàn tĩnh tại.

Thời gian trong này ngưng tụ bất động, giống như đoạn băng của một bộ phim đang phát sóng thì bị kẹt vậy, thậm chí ngay cả hơi thở và nhịp tim của toàn bộ hành khách trong khoang cũng đơ luôn tại trận, bởi vậy mới khiến người ta có cảm giác tất cả hành khách đều là những tử thi hoàn toàn không có hơi thở và nhịp tim, tuy rằng giờ khắc này đã tiệm cận cái chết.

Tư Mã Khôi tự thấy mọi sự kỳ lạ trên cõi đời mà mình từng trải qua, thì đây là cảnh tượng kỳ lạ nhất. Trước đây, khái niệm về thời gian của anh vẫn còn khá mơ hồ, mãi cho đến hai ngày trước, anh mới biết nếu không có sự kiện phát sinh, thì căn bản không có sự tồn tại của thời gian. Bởi vậy thời gian không phải một loại vật chất cụ thể nào đó, cũng tuyệt đối không thể xuất hiện tình trạng thời gian tĩnh tại, trừ phi thiên địa trời đất lại quay trở về thời kỳ hỗn độn thuở ban đầu.

Vậy mà, chiếc Hải Âu C47 đột ngột xuất hiện trong chiếc hộp thời gian, lại hoàn toàn rơi vào trạng thái tĩnh tại, ngoại trừ dùng cụm từ “thời gian đông kết” để hình dung ra, thì liệu còn có nguyên lý nào đủ sức giải thích cho hiện tượng này? Nhưng nếu nói thời gian ngưng trệ, không trôi chảy nữa, thì vì sao mấy thành viên trong đội khảo cổ đây, và cả Triệu Lão Biệt đang trốn trong khoang máy bay, lại vẫn có thể hoạt động bình thường?

Nếu nói ẩn số lớn nhất của bản thân loài người là số mệnh, thì ẩn số lớn nhất trong cõi đời chính là thời gian. Từ xưa, tiền nhân đã lý giải rất sâu sắc về thời gian “Thời gian thấm thoắt thoi đưa, nó đi đi mãi, có chờ đợi ai…”. Vốn dĩ Tư Mã Khôi cũng có đôi chút nhận thức về bản chất của thời gian, nhưng giờ khắc này lòng anh tràn đầy nghi hoặc, anh phát hiện mình căn bản không thể lý giải ý nghĩa đích thực của thời gian.

Hải ngọng càng lơ mơ mờ tịt hơn, anh hoàn toàn không hiểu Thắng Hương Lân nói gì, nhưng cũng vẫn hỏi một câu: “Thời gian, cái thứ ấy nhìn không thấy, sờ không được, chẳng lẽ nó có thể đứng im không trôi được sao?’’

Thắng Hương Lân vẫn kiên định với quan điểm ban đầu của mình thời gian không thể nào đứng lại, nếu thời gian không trôi nữa, thì có lẽ đó là sự ngừng hoạt động theo phương diện phân tử, thậm chí ngay cả ánh sáng cũng sẽ biến mất, cơ thể con người không thể có bất kỳ cảm xúc tri giác và tư duy nào nữa, bởi vậy chỉ cần không gian vẫn tiếp tục duy trì, thì thời gian không thể nào đông cứng.

Tư Mã Khôi và Hải ngọng đều cảm thấy kì lạ chính ở điểm này. Theo lý thuyết, nếu thời gian không thể đứng lại, thì cảnh tượng trước mắt rốt cục phải giải thích thế nào? Dường như thời gian là thứ mà phải có vật tham chiếu mới cảm nhận được; vật tham chiếu của ba người chúng ta chính là “tôi, anh và cô ấy”, còn nếu vật tham chiếu là những người đã chết, đang ngồi bất động trong khoang máy bay, thì lúc ấy thời gian coi như bị đông cứng, hơn thế nữa nó còn tĩnh lặng thâm trầm hơn cả cái chết. Phải chăng điều này có thể lý giải là: thời gian của đội khảo cổ và Triệu Lão Biệt vẫn bình thường, chỉ có thời gian của Hải Âu C47 mới đột nhiên đứng lại mà thôi?

Thắng Hương Lân nói: “Sự giải thích hợp lý duy nhất chính là tốc độ. Bởi vì thời gian không tồn tại tiêu chuẩn duy nhất. Tương tự như vậy, cùng bị lạc trong chiếc hộp thời gian, nhưng tốc độ của đội khảo cổ và C47 hoàn toàn không giống nhau.”

Thắng Hương Lân biết rõ thuyết chiếc hộp thời gian của Tesla chỉ là một suy đoán, tất cả nguyên lý liên quan đến nó đều là giả định, mà Tesla đặt ra sau khi căn cứ vào tất cả những suy luận, định luật vật lý đã biết. Tesla suy đoán chiếc hộp hoàn toàn thoát ly khỏi tọa độ thời gian, và thời gian trong chiếc hộp đó tự mình hình thành nên một hệ độc lập. Nếu hình dung một cách chính xác hơn, thì chiếc hộp có lẽ là những sự kiện trong các điểm tọa độ thời gian đã bị một nhân tố không xác định nào đó bóp méo vào nhau. Bản thân chiếc hộp giống như chiếc đồng hồ cát không có đáy, những hạt cát bên trong trôi xuống hoàn toàn mất tính phương hướng và khả năng đảo hướng, nó tan biến như mây khói trong hắc động, vĩnh viễn không thể phục hồi tồn tại.

Bởi vậy, không phải đội khảo cổ gặp được Triệu Lão Biệt đã chết, cũng không phải Triệu Lão Biệt gặp được đội khảo cổ đến từ năm 1974, mà mọi người, cũng như chiếc Hải Ẩu C47 bị rơi, đều đang trải nghiệm “hiện tại” phát sinh trong chiếc hộp. Có điều, từng đối tượng bước vào chiếc hộp bằng các con đường khác nhau, nên trải qua tốc độ vật lý của sự kiện cũng không giống nhau. Đối với đội khảo cổ, thời gian trôi trong vài giờ, nhưng đối với Hải Ẩu C47, khoảng thời gian đó có lẽ chỉ là khoảnh khắc mấy giây trước khi họ bị rớt xuống đáy vực.


Giờ đây, chiếc hộp mà mọi người đang đúng ở bên trong, khả năng là sóng động được hình thành do lực từ cực manh dồn ép xuống không gian với vận tốc vô cùng lớn lúc xảy ra vụ nổ thiên thạch dưới lòng đất. Chúng ta chưa thể xác định những hiện tượng mất tích thần bí, thường xuyên xảy ra ở hoang mạc Lopnor liệu có phải tất cả đều liên quan đến điều này không. Nhưng căn cứ vào cả chuỗi tình huống mà chúng ta đã gặp, có thể suy đoán: việc đội khảo cổ lẩn trốn sương đen trong biển cát, việc Triệu Lão Biệt đơn thương độc mã hành động, và việc chiếc máy bay Hải Âu C47 lệch đường bay, bản thân mỗi đối tượng này đều là những sự kiện tồn tại độc lập; chúng lần lượt tương ứng với ba sự kiện “sự kiện biệt bảo”, “sự kiện khảo cổ” và “sự kiện tai nạn hàng không”.

Ba sự kiện vốn dĩ tồn tại độc lập này, bị một lực thống nhất nào đó bện thành một sự kiện có hình xoắn ốc trong chiếc hộp thời gian, bởi vậy bất kể đối tượng nào từ thiên thạch sắt nhảy xuống đều sẽ rơi vào trong chiếc máy bay Hải Âu C47 đang trong quá trình rơi này, khái niệm thông thường về không gian không còn thích hợp trong chiếc hộp nữa.

Thắng Hương Lân biết rõ, ngay trong một chốc một lát thì khó có thể giải thích cho Tư Mã Khôi và Hải ngọng hiểu rõ được khái niệm phức tạp này, vậy nên cô đành chỉ nói khái quát rằng nguyên nhân cơ bản là do tốc độ không đồng nhất tạo nên: “Tốc độ của Triệu Lão Biệt và đội khảo cổ đồng nhất hoặc gần bằng nhau, bởi vậy lão không thể là hành khách từng đáp chuyến Hải Âu C47 tử thần năm ấy.

Nhưng bây giờ, chúng ta sẽ không kịp tìm thấy Triệu Lão Biệt nữa đâu, bởi vì thời gian trong chiếc hộp sẽ chảy cạn bất cứ lúc nào, mọi sự kiện bị xoắn vào với nhau đến lúc đó sẽ phân tách ra, chiếc Hải Âu C47 chắc chắn sẽ rớt xuống ven rìa hoang mạc, toàn bộ hành khách đều chết hết, sự kiện này đã xảy ra ngay từ năm 1949, đó là một sự thực không thể nào thay đổi. Nếu chúng ta không mau chóng rời khỏi đây, thì đội khảo cổ phải đối mặt với hai kết quả, thứ nhất là chúng ta sẽ bị hắc động tiêu diệt sau khi chiếc hộp biến mất, thứ hai là trở thành những kẻ tử nạn trong sự cố rơi máy bay Hải Âu C47.”

Hải ngọng nghe mà tim ớn lạnh: “Thì ra bản phất của thời gian chính là tốc độ vật lý gì đó, không những thế tốc độ này còn không giống nhau. Chẳng trách mình vẫn nghe các cụ ở quê thường bảo ‘một ngày trên trời bằng một năm ở hạ giới’, quan điểm này đâu phải hoàn toàn là mê tín và vô căn cứ”.

Anh quay sang nói với Tư Mã Khôi: “Cả hai cách chết đều thảm quá, chọn cách nào cũng đau hết cả đầu, theo Hải ngọng tớ thấy, rừng còn thì sợ gì thiếu củi đốt, chứng ta cứ mặc kệ Triệu Lão Biệt đó đi, mau rút khỏi đây thôi!”

Tư Mã Khôi ngẫm nghĩ, trong chiếc hộp tồn tại ít nhất hai lối ra, bởi vì Triệu Lão Biệt và chiếc máy bay Hải Âu C47 cuối cùng đều không bị hắc động nuốt chửng, nhưng hai lối thoát đó, một lối sinh, còn một lối tử, trong khi tương lai của bọn họ thì lại không thể đoán trước được. Thân máy bay Hải Âu C47 đã nứt vỡ, sau khi rời khỏi chiếc hộp, nó sẽ rơi xuống tan tành. Nếu tiếp tục ở lại trong khoang, có lẽ chỉ một giây sau, cả đội sẽ bị nó mang xuống hiện trường vụ tai nạn máy bay.

Trước mắt, kẻ duy nhất có thể sống sót rời khỏi chiếc hộp thời gian là Triệu Lão Biệt, thì lại đang trốn trong khoang máy bay, nếu đội khảo cổ không thể tìm thấy lão, có nghĩa sẽ phải đối mặt với kết cục khủng khiếp không thể tưởng tượng được. Tình thế hiện, tại vô cùng căng thẳng, sinh mệnh của mỗi người đều treo trên sợi chỉ mành, rốt cục nên tiếp tục tìm Triệu Lão Biệt hay nghĩ cách tìm lối ra khác, bây giờ phải lập tức đưa ra sự lựa chọn.

Tư Mã Khôi ý thức được rằng bản thân đang ở trong vòng tuần hoàn khép kín do chiếc hộp tạo ra, không ai có thể thay đổi được sự thực đã bị tiết lộ, bởi vì quá khứ không thể thay đổi, nhưng đội khảo cổ có thể lợi dụng sự thực này. Bất kể bằng cách trực tiếp hay gián tiếp, nhưng tóm lại là Triệu Lão Biệt đã tiết lộ bí mật về tòa thành Nhện Vàng cho Nấm mồ xanh, vậy thì đội khảo cổ có thể cố ý để lại một ám hiệu trong những bí mật tiết lộ cho lão, sau này, ám hiệu đó sẽ trở thành một quả bom tin tình báo, rồi từ đó vạch trần bộ mặt thật sự của kẻ cầm đầu Nấm mồ xanh.

Có điều, tình huống tự dưng lại diễn biến hết sức phức tạp, Tư Mã Khôi cũng vừa mới nảy ra ý tưởng này, bởi vậy anh buộc phải tìm thấy Triệu Lão Biệt, giả vờ tiết lộ thêm một số bí mật, tạo quả bom tin tình báo, chiêu này gọi là: “đào giếng trước khi khát, sửa nhà nhân trời nắng”. Chính vì vậy, anh quyết định mạo hiểm vào sâu trong khoang máy bay Hải Âu C47 tiếp tục lục soát, đồng thời bảo Hải ngọng và Thắng Hương Lân rút lui trước, sau này sẽ gặp nhau ở chỗ đội trưởng Lưu Giang Hà, nghĩ cách tìm lối thoát ra khỏi chiếc hộp.

Hải ngọng không yên tâm bỏ Tư Mã Khôi ở lại một mình, anh chỉ sợ bạn sẽ không bao giờ trở về nữa, thế là bèn tìm lý do: “Cái lão già đó đúng là còn ma mị hơn cả bọn chồn tinh, một mình cậu chỉ e không dễ bắt sống nó đâu.”

Thắng Hương Lân cũng nói: “Chúng ta tiến cùng tiến, lui cùng lui, trước tiên cứ tìm thấy Triệu Lão Biệt rồi tính sau”.

Tư Mã Khôi phát hiện thấy trong khoang xuất hiện sự thay đổi rất nhỏ, dường như tốc độ dần dần gia tăng, có lẽ thời gian trong chiếc hộp sắp đi đển điểm tận cùng, có điều chỉ cần Triệu Lão Biệt vẫn còn ở đây, thì chiếc hộp chắc chắn sẽ không biến mất. Lúc này, anh không muốn nói thêm gì, chỉ gật đầu đồng ý, ba người đang định chia nhau lục soát trước sau khoang máy bay, thì đột nhiên nghe thấy một tiếng động nhỏ vọng lại từ bóng tối phía trước, dường như là tiếng đóng mở ván gỗ. Âm thanh đột ngột xuất hiện trong khoang máy bay im lìm như cõi chết, thật sự khiến người ta sởn gai ốc, ba người nghe rất rõ ràng, tim chùng xuống một nhịp.


Tư Mã Khôi và Hải ngọng lập tức giương súng lên, Thắng Hương Lân cũng lên quy lát khẩu K54, ba chùm sáng của đèn quặng và ba họng súng đồng thời dõi cả về hướng đó. Nhưng khoang máy bay đen kìn kịt toàn ngưòi, tầm nhìn bị che khuất, nên không thể phát hiện được nơi phát ra âm thanh ở chỗ nào, chỉ phỏng đoán: có lẽ Triệu Lão Biệt đang trốn trong khoang sâu rồi bất cẩn chạm phải thứ gì đó, mới gây ra tiếng động. Cả ba lập tức xông lên lục soát.

Tư Mã Khôi đi trước, anh phát hiện chỗ gần khoang lái có đặt một cái hòm sơn đen bằng gỗ trầm, vẻ bề ngoài của nó rất cổ xưa, có vẻ niên đại đã cách đây khá lâu, hai mặt cạnh gắn những hình trang trí cổ bằng đồng, dán bùa giấy màu vàng nhạt và dải niêm phong, lớp sơn cũ nát và bong tróc quá nửa, bề mặt còn dính vết đất, dường như mới được khai quật cách đây không lâu, hình thù khá giống với tủ kệ đặt trên giường đất ở nông thôn, nắp hòm bị cậy một khe hở rất lớn, mép niêm phong đã bị xé rách.”

Chiếc tàu hỏa trên không Douglas C47 do Mỹ chể tạo, cung cấp cho chính phủ Quốc dân Đảng theo hiệp ước cho mượn thời chiến, phía trên còn in hai chữ US và biểu tượng huy hiệu nền xanh sao trắng, nó bay từ Trùng Khánh đến Urumqi vào năm 1949, sau đó đột ngột thay đổi đường bay, rơi xuống hoang mạc Lopnor. Vào thời điểm đó, khu vực Tây Nam, Tây Bắc vẫn chưa giải phóng, chiếc Hải Âu C47 chủ yếu đảm nhận nhiệm vụ vận chuyển quân sự, chứ không phải máy bay chở khách thông thường, nên không hiểu vì nguyên cớ gì mà trong khoang lại chứa chiếc tủ kệ bằng gỗ trầm có nguồn gốc dân gian này. Hội Tư Mã Khôi chỉ suy đoán, bên trong có lẽ là đồ cổ của một vị chỉ huy cấp cao nào đó lén chở về, chắc Triệu Lão Biệt hoảng quá nên trốn bừa vào trong hòm rồi, nhưng khi xúm lại soi đèn xem, thì thấy trong hòm trống hoác.

Tư Mã Khôi thấy trong hòm gỗ trầm không có thứ gì, cũng không để ý tới nó thêm nữa, mà tiếp tục tiến thẳng vào khoang lái, lục soát đến đây vẫn không thấy tăm hơi Triệu Lão Biệt đâu cả, trừ khi lão ta có khả năng tự dưng biến mất giống như kẻ cầm đầu Nấm mồ xanh mất tích trong mật thất, néu không chắc chắn lão ta đang ở khoang lái.

Ba người đi thêm mấy bước, thấy mũi máy bay bị hư hỏng nghiêm trọng, nhìn vết tích thì rõ ràng là nó đã đụng độ với nhiễu động khí, cửa sổ bênh cạnh vỡ toang, hai viên phi công máu me đầm đìa khắp mặt, phọt cả óc ra ngoài. Triệu Lão Biệt vốn trốn trong hòm gỗ trầm, phát hiện thấy mọi người bắt đầu lục soát tới đây, thì đành chạy vào khoang lái. Lão len lén đẩy một chiếc túi da lớn qua cửa sổ và định chui vào đó để ra ngoài. Vừa quay đầu lại đã thấy Tư Mã Khôi đứng lù lù sau lưng, lão sợ quá hồn vía bay hết lên mây, đạp vào xác chết của viên phi công trèo vội ra ngoài cửa sổ bên canh.

Hải ngọng hét to một tiếng, chạy lên định tóm lão, nhưng đúng lúc này khoang máy bay chợt rùng lắc dữ dội, dường như bị rơi vào trạng thái mất áp lực trên cao, mọi người chưa kịp chuẩn bị, bất giác mất thăng bằng, ngã bổ nhào ra đất, trong phút chốc không thể giằng co bật dậy ngay được.

Triệu Lão Biệt bị một lụồng khí chuyên động cực mạnh bao trùm khắp người, cuốn văng vào cửa sổ bị vỡ bên mạn, lão cảm thấy cuồng phong đang đẩy mình xuống hắc động,, bất giác mặt vàng như nghệ, vội vàng chìa bàn tay sáu ngón về hướng Tư Mã Khôi, khản giọng ra sức cầu cứu: “Các vị lão giạ, ngàn vạn lần không thể khoanh tay ngồi yên, thấy chết mà không cứu, mỗ đây còn có chuyện trọng đại chưa kịp nói, nếu bây giờ mỗ phải về chầu tổ tiên thì các vị vĩnh viễn không biết được kẻ đó đâu…”

Tư Mã Khôi gắng sức giữ thăng bằng, định thò tay ra bắt lấy tay Triệu Lão Biệt, nhưng anh vừa mới giơ tay, thì cả thân mình lão đã bị hất văng ra ngoài cửa sổ, giống như chiếc lá bị gió cuốn xuống cửu tuyền, thoáng chốc đã mất dạng trong bóng tối, giữa bầu hư không sâu thăm thẳm chỉ còn vọng lại tiếng gào thét thất thanh, sau đó không biết tung tích lão ra sao nữa.

Cùng lúc đó, khoang máy bay bắt đầu rung lắc nghiêng ngả với biên độ lớn, trong quầng mây đen và sấm sét ì ùng, chỉ nghe thấy dòng khí đối lưu kêu ù ù, thân máy bay phát ra tiếng nứt toác nặng nề của kim loại.

Ba người biết đại cục đã đến, dù có cầu khấn gì cũng không xoay chuyển được, thời gian trong chiếc hộp đã hết, họ đang bị chuyến bay tử thần an bài một đi không trở về, mang xuống hiện trường của vụ rơi máy bay mười mấy năm về trước.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.