Mê Thất Tùng Lâm

Chương 8:




Cành cây khẳng khiu màu rám nắng, vỏ sần sùi thô ráp, từng cành từng cành quấn lấy nhau, lá cây khô vàng rụng xuống, bay lả tả trong gió lạnh, phát ra tiếng kêu sàn sạt.
Cây cỏ khô héo, một tầng lá dày phủ lên trên lớp cỏ khô, khắp khu rừng tràn ngập màu nâu vàng, lá cây bị phân huỷ, mùi tràn đầy trong gió lạnh.
Trong một hang động đá ẩn nấp sau lớp lớp cây cối có ánh lửa vàng lay lắt hắt ra.
Trên những hòn đá cạnh cửa động có những vết xước mới tinh, màu đá xám trắng chưa được mài nhẵn, còn có những mảnh đá sắc nhọn gồ ghề. Mọi thứ đều nói lên một điều – động đá này mới được tạo ra cách đây không lâu, hơn nữa còn được làm một cách khá vội vàng.
Trong động đá nhỏ hẹp, dị thú màu vàng nhạt đang cuộn lại thân hình cao lớn của mình, gù lưng ngồi cạnh đống lửa, trong lòng nó ôm một đống thảm lông xù xù.
Mái tóc đen bóng trải ra trên lớp thảm lông, khuôn mặt tròn tròn hồng nhuận lộ ra trong không khí, ngũ quan nhu hoà, đôi môi phấn nộn hơi hé mở.
Duy Tạp Tư giơ móng vuốt sắc bén sáng bóng lên, nhẹ nhàng vuốt qua làn da non mịn ở gò má của Ôn Phong, sau đó vén tóc của anh lên một chút, để lộ ra phần trán trơn bóng. Ánh mắt thú màu vàng mang theo hàn quang, lẳng lặng nhìn thẳng vào khuôn mặt nhỏ nhắn chỉ bằng bàn tay của Ôn Phong. Trong tĩnh lặng, chiếc môi nở nang của Duy Tạp Tư khẽ mấp máy một chút.
Thời gian lặng lẽ trôi đi trong tiếng lửa bập bùng.
Bên ngoài động, bông tuyết màu trắng bay bay xuống dưới, phủ lên trên lớp lá đã phân huỷ, tạo thành một nắm tuyết sương trong suốt. Dần dần, tuyết phủ kín cả khu rừng yên tĩnh, xây lên một thế giới màu trắng.
Hai hàng lông mi dài, cong duyên dáng của Ôn Phong nhẹ nhàng run lên một chút, sau đó chậm rãi mở ra, lộ ra đôi tròng mắt tiệp nâu đen. Ánh mắt anh hơi mê mang, nhìn về phái dị thú.
Anh có thể cảm nhận được nhiệt độ ấm áp dễ chịu trên cơ thể mình. Gân cốt có lẽ do ngủ say quá lâu mà còn mềm yếu. Ôn Phong cong môi, thoải mái hướng về phía Duy Tạp Tư nở ra nụ cười sáng lạn nhất.
“Sớm~”
Ôn Phong rút hai tay ra khỏi thảm lông, khởi động lại thân thể lười biếng của mình, anh muốn đứng dậy đi lại một chút. Duy Tạp Tư thuận theo buông sinh vật trong lòng mình ra, dùng một tấm thảm lông trắng thật dày phủ lên bờ vai gầy yếu của Ôn Phong.
Ôn Phong bọc đại y nặng, xỏ giày leo núi đi ra khỏi động. Từng bước chân dẫm nát cỏ khô dưới chân, phát ra âm thanh lạo xạo. Con ngươi đen bỗng mở to, lúc này Ôn Phong mới phát hiện, nơi bọn họ ở đã không còn ở lưng chừng núi nữa, mà động đá chỉ sâu có hai hào sau lưng anh cũng không phải là động đá mà anh vẫn ở.
Hai chân giấu kín trong đại y của Ôn Phong ngoan cố bước thêm về phía trước mấy bước nữa, trong thế giới mà vạn vật đều tĩnh lặng, chỉ còn lại thanh âm lạo xạo của mỗi bước đi.
Trong gió lạnh, Ôn Phong thở ra khói trắng, trong khu rừng cây cối hai màu vàng trắng xen kẽ nhau, thỉnh thoảng lại có cành cây do tuyết quá nặng mà gãy, thanh âm vang vọng. Anh kéo thảm lông che kín cả miệng và mũi, chỉ để lộ đôi mắt đen láy. Ôn Phong quay đầu nhìn về phía Duy Tạp Tư, hắn vẫn đi sát sau lưng anh, đôi mắt đen tràn đầy nghi hoặc.
Lúc còn ở trên núi đá, Duy Tạp Tư dùng đa số thời gian nhìn xuống khu rừng này, hiện tại bọn họ đã xuống đến chân núi rồi, thì Duy Tạp Tư phải làm sao bây giờ?
ở trong tầng lá khô dày bỗng xuất hiện chút âm thanh lạ, lỗ tai ở trong lớp lông ngắn của Duy Tạp Tư giật giật, sau đó chiếc đuôi thô to vung mạnh ra ngoài.
Ôn Phong đứng ở giữa cỏ khô khiếp sợ không thôi, nhìn thấy một con rắn màu đen to bằng cánh tay của mình bị Duy Tạp Tư chém làm hai nửa, rơi xuống ngay tại dưới chân anh.
Ôn Phong kinh hoàng bỏ chạy, cố lê từng bước trong tuyết di chuyển về phía Duy Tạp Tư.
Cả thân thể anh được bao quanh bởi đại y bằng lông trắng, chỉ lộ ra đôi mắt đen đen, khoé mắt hơi hơi cong, lông tơ trên người vì động tác của Ôn Phong mà rung động rung động, chiết xạ ra ánh sáng mềm mại sáng bóng.
Duy Tạp Tư dùng cánh tay cường tráng, dễ dàng bế bổng Ôn Phong lên, lưu loát khoác anh lên vai hắn, rồi chiếc đuôi thô dài phía sau rất nhanh vung vẩy, hắn nhanh chóng quay về động đá.
Mùa động rét lạnh, ngày trôi qua trong động đá thật dài.
Dùng hai tay ôm lấy hai đầu gối, cằm gối lên hai đầu gối đầy lông xù, khoác tấm da thú nặng, Ôn Phong nhàm chán mà nhìn chăm chú ra ngoài động, hơi ngây ngốc một chút. Tuyết ngày càng dày.
Hôm ấy, trên núi đá, khi mà anh bị đông lạnh đến mức thần chí mơ hồ, chính Duy Tạp Tư đã cứu anh. Tay Ôn Phong cầm một cành cây vô thức mà chọc chọc vào đống lửa trước mắt, làm bụi lửa bay lên.
Anh quay đầu nhìn sang phía Duy Tạp Tư, ánh lửa đỏ lập loè trong tròng mắt màu đen, đột nhiên anh nâng tay lên, mấy ngón tay lành lạnh chạm vào hai cánh môi mềm mại, giống như nơi này còn lưu lại chút cảm giác ấm áp.
Âm thanh củi cháy tí tách làm cho Ôn Phong hồi phục tinh thần, anh buông cánh tay, cười cười lắc đầu. Quay đầu lại, Ôn Phong tiếp tục ngây ngốc nhìn ra thế giới trắng xoá kia.
Duy Tạp Tư vẫn ngồi ngay ngắn cạnh anh, giống nhưu không hề phát hiện thấy có gì bất thường, khuôn mặt không chút thay đổi, đường nét khuôn mặt cứng rắn lạnh lùng.
Thú trảo sắc bén ném thêm củi vào đống lửa, ánh mắt lợi hại của nó xuyên qua cửa động, cẩn thận nhìn chăm chú vào khu rừng bị băng tuyết bao trùm trước mắt.

Biến cố xảy ra vào rạng sáng một ngày mùa đông.
Đống lửa đã cháy cả đêm, ánh lửa nhảy nhót trên tường, trong động ấm áp, Ôn Phong bọc trong thảm lông, được Duy Tạp Tư ôm vào lòng. Đôi mắt thú mang sắc vàng lạnh như băng bỗng bật mở, bên trong, hàn quang lạnh lẽo làm cho người ta sợ hãi.
Duy Tạp Tư nhanh chóng bật dậy, cũng kinh động đến Ôn Phong.
“Sao vậy?”
Cọ cọ hai má vào lớp lông xù, Ôn Phong mơ màng mở mắt, qua khe mắt nhỏ hẹp, anh có thể nhìn thấy cái cằm cương nghị của Duy Tạp Tư.
Duy Tạp Tư nhẹ nhàng đặt Ôn Phong xuống thảm, chiếc đuôi bạc của hắn vung lên, đầu đuôi tiêm tế quấn lấy một con dao sắc bén, đặt cạnh anh.
Mắt thú thâm thuý ánh lên kim quang, hắn nhìn Ôn Phong một lúc thật lâu, thật chăm chú, sau đó quất đuôi, một trận gió lạnh đến tận xương càn quét qua, phút chốc hắn đã biến mất khỏi tầm mắt của Ôn Phong.
Ôn Phong nhanh chóng từ trạng thái mơ màng tỉnh táo lại, thò một bàn tay từ trong thảm thú ra, ngón tay trắng thon dài đặt lên cán dao, rồi sau đó siết chặt lại.
Trong khoảng thời gian này, cho dù Duy Tạp Tư muốn đi ra ngoài làm gì, đi bao lâu, thì Ôn Phong cũng chỉ có thể tự bảo vệ bản thân, cho đến khi hắn trở về.
Đêm đông tối đen, gió lạnh gào thét, một dị thú mạnh mẽ màu vàng đang di chuyển rất nhanh trên sườn đá phủ đầy tuyết. Từ trong làn da vàng nhạt, những chiếc vảy trắng nhanh chóng mọc ra, che kín toàn bộ cơ thể, cùng với tuyết trắng xung quanh hoà làm một. Chỉ có thế nhận ra đôi mắt thú lạnh như băng phiếm kim quang.
Tứ chi của Duy Tạp Tư vận động rất nhanh, gió lạnh cắt qua bên người, hắn nghe thấy tiếng tộc nhân trấm thấp rống lên, ngày càng gần, ẩn ẩn còn mang theo chút nôn nóng.
Một sinh vật đột ngột xuất hiện, dùng tốc độ cực nhanh bay xẹt qua đỉnh đầu của Duy Tạp Tư. Dồn lực vào chân sau, Duy Tạp Tư bật mạnh, nhảy cao lên, dùng lực toàn thân nhảy lên lưng sinh vật đang bay kia.
Thú trảo sắc nhọn mở ra, đâm vào trong thân thể của sinh vật lạ, sau đó gắt gao túm lại. Tiếng kêu thê thảm vang lên trong màn đêm tối đen, từng mảng lông chim từ người sinh vật kia rụng xuống.
Duy Tạp Tư túm chặt sinh vật đang giãy dụa kia, thân thể nhẹ nhàng từ trên vách đá rơi xuống. Sinh vật kia cũng dùng thú trảo sắc nhọn chém về chỗ yếu hại trên cổ Duy Tạp Tư. Hắn chật vật nghiêng đầu né tránh, mắt thú phiếm kim quang, lớp vảy trên cổ có vài chỗ đã bị cắt, có chất lỏng vảy ra.
Sinh vật giơ vuốt định chém lần hai, thì bị chiếc đuôi linh hoạt của Duy Tạp Tư quấn chặt, hắn mở thân thể, vảy trên cơ thể cũng hơi khuếch trương, hắn túm chặt lấy sinh vật bên dưới. Máu từ bên gáy vẫn chảy ra, Duy Tạp Tư dùng sức quay người, bờ vai lưng rộng lớn hướng về phía bên dưới tối đen, rơi xuống.
Tiếng gió gào thét bên tai bỗng im bặt, “Rầm” một tiếng, thanh âm của một vật nặng rơi xuống vang vọng trong khu rừng đêm tĩnh mịch.
Duy Tạp Tư nằm trên mặt đất, trong miệng phun ra chất lỏng ấm nóng, nhưng hai cánh tay lại vẫn túm chặt lấy sinh vật được hắn đặt ở trên kia.
Sinh vật hai thú trảo đều bị trói buộc, ánh mắt màu xanh đen tràn ngập điên cuồng, nó mở to miệng, để lộ ra hàm răng sắc nhọn bóng loáng, dưới ảnh trăng ảm đạm toả ra hàn quang ghê người, thật sâu đâm vào bên cổ của Duy Tạp Tư.
Động mạch yếu ớt bị cắn bục, một cột máu phun ra, ngực hắn chấn động, phát ra tiếng tê rống đau đớn, nhưng hai cánh tay Duy Tạp Tư vẫn túm chặt lấy sinh vật.
Mùi máu tươi đậm đặc khuếch tán trong không khí, giữa bốn phía đồi tuyết mù mịt, có thanh âm soàn soạn nhanh chóng cấp tốc lại gần.
Miệng thú với hàm răng đỏ tươi lại điên cuồng cắn về phái mạch máu ở cổ Duy Tạp Tư. Từ lớp vảy tinh mịn bên gáy, hắn cảm nhận được cảm giác đau đớn khi răng nanh đâm vào, cả cơ thể hắn căng cứng, nhưng trong mắt thú màu vàng vẫn tồn tại sự lãnh khốc kiên nghị, không hề dao động.
Một tiếng kêu thảm thiết thê lương đột nhiên vang lên, sinh vật đang cắn xé bên cổ Duy Tạp Tư bị lôi ra. Duy Tạp Tư dùng tay ngăn lại miệng vết thương, ngồi dậy, vung đuôi chuẩn xác chém chết những con côn trùng ẩn núp xung quanh.
Trời đất dần dần sáng lên.
Hai bóng dáng xuất hiện trước mắt Duy Tạp Tư, vảy nhỏ mịn dưới ánh sáng mặt trời lấp loáng.
Trong sáng sớm yên tĩnh, có tiếng kêu bi phẫn quanh quẩn, cánh lớn kịch liệt đập, chấn động làm rớt xuống rất nhiều lông chim, sinh vật tuyệt vọng đang bi ai giãy dụa.
Trong đất trời trắng xoá, có một cuộn lông tròn tròn màu trắng, lê từng bước chân nặng nhọc, ngây ngốc mà tiến tới. Hai bàn tay đeo găng khẩn trương cầm dao nhỏ, Ôn Phong hiên ngang lẫm liệt mà chạy tới che trước người Duy Tạp Tư, khuôn mặt bị che đi một nửa, chỉ để lộ ra đôi mắt đen bóng, mang theo kiên định cùng dũng cảm, cho dù là hy sinh cũng dám đối mặt.
Không biết là do quá lạnh, hay là bởi vì sợ hãi, mà hai tay đang nắm dao của Ôn Phong rõ ràng run run.
Anh ở lại thạch động chờ Duy Tạp Tư chở về, vốn anh cũng không có ý định đi ra khỏi cửa động, nhưng những tiếng động bên ngoài rất lớn, làm cho anh càng ngày càng thấy bất an.
Sau đó, tiếng rống đặc hữu của Duy Tạp Tư vang lên, mang theo thống khổ truyền vào trong động, Ôn Phong cả kinh, tay nắm dao nhỏ liền vọt thẳng ra, chạy thẳng đến chỗ phát ra thanh âm.
Từ rất xa, anh đã nhìn thấy được thân ảnh quen thuộc của Duy Tạp Tư, lúc này đang bị hai bóng đen vây quanh. Ôn Phong đứng ở một nơi không xa đợi một lúc, thấy Duy Tạp Tư ngồi dậy ôm cổ, nhưng lại không có thêm hành động gì nữa, liền cắn răng mà vọt qua đi.
Vì thế, liền xuất hiện một cảnh như vậy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.